Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Trốn! Trốn! Trốn!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trốn! Trốn! Trốn!


Người nọ lộ ra nét vui mừng.

“Không ngờ rằng nàng lại có ngọc giản truyền tống? Lần này cũng may là có nàng. Nếu không...” Hắn cười khổ một tiếng.

“Coi như chàng khôi phục tu vi thì thế nào, nhiều lắm cũng chỉ đến Tôi Thể bát hoặc cửu trọng thôi. Đại trưởng lão chính là đại cao thủ Đoán Cốt Cảnh ngũ trọng, chàng không phải là đối thủ của ông ta, chạy mau...”

Đánh bừa Đoán Cốt Cảnh tứ trọng, đích xác làm hắn bị thương, cần điều tức một chút trước...

Nhị trưởng lão rơi xuống đất trong mắt bạo phát sát khí, mũi chân điểm mặt đất, lại lần nữa tấn mãnh đi lên đánh g·i·ế·t.

Hàn Dương thuận thế lui về, tiếp tục canh giữ ở bên cạnh Trần Xảo Thiến.

Mắt thấy Hàn Dương lau đi vết máu ở khóe miệng, lại muốn lần nữa xung phong liều c·h·ế·t đi lên trùng sát với nhị trưởng lão, nàng giữ chặt cánh tay Hàn Dương, cắn răng một cái, trong tay nắm chặt một mặt trang sức ngọc bài, hư không nở rộ ra một tia sáng rực.

Trong mắt ông ta loé lên sát khí nùng liệt bốn phía.

Trong tiếng hừ lạnh, đao ảnh phóng ra, máu bắn tung toé.

“Được.”

Hắn lắc mình tới gần Trần Xảo Thiến, hạ giọng nói một câu bên tai người sau.

Nàng không nhịn được ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, đội trưởng hộ vệ dữ tợn vọt tới, không biết sao lại bay ngược trở về.

Lúc này đây, nhị trưởng lão liên tiếp lui năm bước.

“Lão gia thậm chí còn truyền cả vật trân quý như ngọc giản truyền tống cho xú nha đầu đó sao? Tìm, tìm cho lão phu. Bọn họ trốn không xa, lùng bắt bốn phía. Dù là đào sâu ba thước cũng phải mang người về cho ta... tế điện con ta.”

“Bản thân còn sợ ngươi sao?”

Điểm này, là việc ông ta không ngờ tới.

Hàn Dương... Thế mà lại khôi phục tu vi. Hơn nữa còn cao hơn trước kia?

Trên mặt đối phương lại lộ ra một ý cười lạnh lẽo.

Hàn Dương ngồi xuống ở bên cạnh người nàng.

Tiếng nghị luận liên tiếp, kinh thiên vang lên.

“Đáng c·h·ế·t, đáng c·h·ế·t.”

Phanh!

Một đám võ giả Trần gia, như lang như hổ tiến lên tấn công.

Xuỳ...

Dưới tiếng gần phẫn nộ của đại trưởng lão.

Trần Xảo Thiến nôn nóng vô cùng nói.

Thân thể đại trưởng lão đi ở phía sau cũng chấn động, ánh mắt như hai đạo lôi điện nhìn chằm chằm về phía Hàn Dương.

“Vâng!”

Vẻ mặt Hàn Dương nghiêm lại, trên mặt thêm một tia nghiêm túc.

Ngay sau đó, thân ảnh hai người hư không tiêu thất.

Vốn dĩ bên trong rừng nói không có một bóng người, hư không bỗng nhiên nổi lên dao động. Ngay sau đó, hai thân ảnh một trước một sau rớt xuống đất.

“Tiểu s·ú·c sinh, ngươi tự tìm c·h·ế·t.”

Trần Xảo Thiến thét lên một tiếng.

Đầu óc Trần Xảo Thiến trống rỗng, trước mắt chỉ có ý nghĩ này.

Hơn mười dặm, bên ngoài Lạc Thành có một khu rừng hoang rậm rạp.

Vừa nghĩ đến đây, đại trưởng lão không thể nhẫn nại được nữa, vung tay lên quát “Lên, đều lên, bắt s·ú·c sinh này, đánh gãy tứ chi hắn, lão phu... Muốn moi tim của hắn ra.”

Không chỉ nàng mà những người khác cũng có vẻ mặt khiếp sợ.

Một cái đầu lâu đã bay lên giữa không trung.

Nhưng mà, Hàn Dương có vũ khí nơi tay lại giống như mãnh hổ xuất lồng.

“Chậm đã.”

Phát hiện hắn quỷ dị, muốn lui về phía sau thì đã muộn.

Lại là một tiếng vang trầm đục, khí kình mạnh mẽ, nổ mạnh khiến cho mấy tên võ giả Trần gia xung quanh căn bản không cách nào tới gần.

Không kịp giải thích nhiều, Trần Xảo Thiến túm chặt cánh tay Hàn Dương một phen, nhảy vào chỗ vặn vẹo kia.

Tất cả bốn phía đều nhanh chóng khôi phục bình thường.

Người sau phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, máu tươi cuồng phun bay ngược dựng lên, một cánh tay phải đã bị chấn đến đứt gãy liên tiếp.

Dù đã có được ký ức của kiếp trước nhưng tu vi của thân thể này vẫn quá thấp.

Lấy Trần Xảo Thiến làm trung tâm, không gian thế mà lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, đang dần dần vặn vẹo.

Phanh!

Trước khi Hàn Dương bị phế tu vi cũng coi như nhân vật có thiên phú không tồi, toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Trần gia, không một ai có thể địch nổi hắn. Nếu như để hắn trưởng thành lên, đợi một thời gian, tất thành tai hoạ ngầm.

“Xảo Thiến, nàng đi trước, ta cản phía sau.”

Cách đó không xa nhị trưởng lão Trần gia rốt cuộc không nhịn được, chợt quát một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, lăng không ấn một chưởng xuống đỉnh đầu Hàn Dương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt lãnh lệ, khí thế sâm nhiên.

Trần Xảo Thiến có chút há hốc mồm.

Một đao bốn đoạn.

Máu tươi, phun đầy đất, mấy võ giả xung quanh sắc mặt trắng bệch, bước chân theo bản năng lui lại phía sau.

Tính tình Hàn Dương cũng bạo phát, biết rõ đối phương là cường giả Đoán Cốt Cảnh tứ trọng, tu vi hơn xa với mình, lại không tránh không né, cường thế ra tay, một chưởng phá không.

“Không thể tưởng tượng nổi... Rốt cuộc sao lại thế này?”

Xong rồi...

Sau một khắc, Trần Xảo Thiến nhắm mắt lại không cảm nhận được chút dị thường nào.

Một đao này là muốn chém vào eo hai người bọn họ.

Không ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy.

Hàn Dương lại chỉ lui ba bước.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Hàn Dương đã nhanh chóng vọt lên, quan sát tỉ mỉ một lượt, lúc này khuôn mặt tái nhợt mới hơi thả lỏng một chút.

Những người còn lại trong sảnh cũng đã đuổi đến. Một vị võ giả Tôi Thể cửu trọng của Trần gia vội vã muốn lập công. Sau khi quát một tiếng chói tai đã đánh thẳng về phía hai người Hàn Dương.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn đẩy Trần Xảo Thiến về bên sườn, ngang nhiên ra quyền, một quyền đánh vào đạo nhân ảnh kiêu ngạo nhất nhào lên kia.

Giờ khắc này đang ngã trên mặt đất kêu rên thảm thiết. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đi!”

Nhưng mà trong nháy mắt khi lưỡi đao sắc bén mang theo kình phong xâm nhập đến gần hai thước cạnh người Hàn Dương thì hắn ta lại cảm giác có gì đó không đúng.

“Tiểu tử này, không phải đan điền đã bị phá nát, tu vi bị phế ư? Sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”

“A...”

Chương 3: Trốn! Trốn! Trốn!

Nhưng, chính vì như thế, sát ý trong lòng ông ta càng tăng lên.

Phanh!

Đại trưởng lão tức muốn hộc máu, nhìn đại viện không có một bóng người rít gào tức giận.

Mũi Trần Xảo Thiến chua xót, trong mắt tức khắc trào ra nước mắt.

Hàn Dương bị đánh đến tức giận cũng lần nữa ngang tàng ra quyền.

Trần Xảo Thiến cực kỳ hoảng sợ.

“Dù cho hắn có khôi phục tu vi, cũng không thể mạnh như vậy chứ.”

“Trốn? Còn muốn chạy trốn? Hôm nay, lão phu muốn cho các ngươi c·hết không có chỗ chôn.”

Ánh đao soàn soạt, chỉ mấy hơi công phu đã có năm sáu người c·h·ế·t dưới đao.

“...”

Mấy võ giả Trần gia còn sống đều câm như hến. Sau khi đáp lời cấp tốc lao ra khỏi đại viện. Bóng người vụt về bốn phương tám hướng bay đi.

Tạm thời an toàn.

Trong khoảnh khắc khi tia sáng xuất hiện, có ba động quỷ dị cường đại thoáng hiện.

Thân ảnh nhị trưởng lão bị đánh lui, mà Hàn Dương... càng phải lui liên tiếp bốn bước, mới có thể miễn cưỡng đứng vững. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt Trần Xảo Thiến vui vẻ, đang muốn lên tiếng thì miệng Hàn Dương lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng vào lúc này trở nên tái nhợt vô cùng.

Tiếng trầm đục truyền ra.

Trong mắt Hàn Dương hiện lên lệ khí nùng liệt, không chỉ không lui, ngược lại còn chủ động đi lên nghênh đón.

Nhị trưởng lão đánh ra một chưởng toàn lực thất bại, tạc mặt đất chia năm xẻ bảy, căn bản không thể ngăn hai người lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy thần sắc Hàn Dương khó coi, Trần Xảo Thiến vội vàng nói.

Trường đao nơi tay, đại khai sát giới.

Phịch một tiếng vang dội.

“Phụ thân đã nói qua, ngọc giản truyền tống có thể truyền ra mười dặm, nhưng phương vị không rõ ràng lắm, trong khoảng thời gian ngắn những tên c·h·ó dữ đó cũng không đến mức tìm được chúng ta. Dương ca, chàng chữa thương trước, nghỉ ngơi một chút chúng ta lại đi.”

Sau một khắc, cổ tay võ giả Trần gia bị đau, vô thức buông lỏng tay, trường đao trong nháy mắt đã nằm trong tay Hàn Dương.

Không ngờ tiểu tử này lại tự mình tìm c·h·ế·t, hắn ta lập tức quán lực cánh tay phải, dùng hết lực lượng toàn thân để chém xuống.

“Này...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bước chân Hàn Dương di sang trái một bước, đồng thời lấy tay, bắt lấy cổ tay cầm đao của đối phương.

“Dương ca...”

Hàn Dương âm thầm thở dài một tiếng.

“Vâng!”

Nhưng mà động tác của đối phương quá nhanh, có thể so với vận tốc âm thanh. Tiếng còn chưa rơi xuống, thủ trảo lăng lệ đã đến gần.

Cuối cùng thì tu vi của mình vẫn kém một chút. Có thể liều mạng đánh hai quyền với nhị trưởng lão Đoán Cốt Cảnh tứ trọng đã là chuyện cực kỳ không dễ dàng. Đại trưởng lão tu vi cao hơn còn chưa ra tay. Nếu tiếp tục đánh nữa thì hai người họ chắc chắn phải viết di chúc ở đây rồi.

Tiếng trầm đục truyền ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trốn! Trốn! Trốn!