0
Lần nữa chứng kiến đám đông hướng mình cúi đầu vấn an, trong lòng Thiên Vũ như cũ không khỏi sinh ra một loại kích động tâm tình. Chẳng qua loại tâm tình kích động này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, bởi lẽ hắn có thể nhìn ra được, trong số những người có mặt tại đây, quá nửa là không chào đón hắn. Việc bọn họ hướng hắn cúi đầu, khả năng cao cũng vì cái danh Thánh Tử hắn đang mang mà thôi.
Đối với loại chuyện như vậy, kì thực Cung Thiên Vũ đã sớm có điều ngờ tới. Dù sao thanh danh của Vệ Huyền cũng quá kém cỏi, nếu những người kia thực sự coi trọng hắn, đó mới là chuyện khó hiểu đây này.
"Cung đạo hữu! Xem ra tâm lý của đạo hữu cũng rất vững vàng nha. Biết bọn họ chỉ là đang đóng kịch, vậy mà đạo hữu vẫn như cũ không hề tỏ vẻ khó chịu. Nếu đổi là ta, khả năng ta đã dùng thân phận Thánh Tử, trực tiếp trấn áp bọn họ rồi". Trong khi Cung Thiên Vũ còn chưa có động thái gì, thì sâu bên trong thức hải, Giải Càn Khôn đã nhịn không được mở miệng nói.
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải so đo chứ? Lại nói, nếu đã lựa chọn thay đổi hình tượng, vậy tốt hơn hết nên thu liễm một chút, tránh bị người nhìn ra điểm không thích hợp". Cung Thiên Vũ vẫn như cũ mặt không b·iểu t·ình, hướng Giải Càn Khôn truyền âm một câu, ngay sau đó hắn liền phất tay, miệng nói.