Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 212: Bị U Mộng trêu chọc

Chương 212: Bị U Mộng trêu chọc


U Mộng Tiên Tử vừa nghe tới truyền tống trận vượt giới, vẻ mặt không khỏi hơi tái. Có điều nàng cũng không thật sự tin tưởng lời Thiên Vân nói. Dù sao tu vi của hắn còn quá thấp, cho dù ngộ tính về trận pháp siêu quần bạt tụy, nhưng lịch duyệt xem ra vẫn còn không đủ. Nếu là Lý Hạo hay một vị trận sư nào đó đưa ra ý này, nàng ít nhất cũng có sáu, bảy thành tin tưởng. Về phần Thiên Vân, tuổi tác mới chỉ 45 mà thôi, so với nàng hay Lý Hạo vẫn còn quá trẻ tuổi.

Thiên Vân biết U Mộng Tiên Tử sẽ không tin tưởng, có điều hắn cũng chẳng còn cách nào. Việc hắn nên làm, hắn đã làm rồi, nếu nàng còn nuôi ý định bày đại trận này, đến lúc đó thế giới bị hủy, nàng sẽ không tránh khỏi nghiệp lực cùng nhân quả quấn thân, làm tội nhân của cả một tinh cầu.

"Tiền bối! Những điều ta có thể làm, ta cũng đã làm. Nếu không có việc gì nữa, vậy vãn bối xin phép đi trước. Hôn lễ đã sắp đến, ta cũng nên chuẩn bị tốt mới phải". Thiên Vân hướng U Mộng Tiên Tử chắp tay, quay người muốn rời đi.

"Chậm đã!" U Mộng Tiên Tử vẻ mặt âm tình bất định, có chút lo được lo mất hỏi.

"Thiên Vân! Ngươi vì sao luôn làm ra thái độ như vậy đây? Nói chuyện với ta một chút khó khăn như vậy ư?"

Thiên Vân khóe miệng giật giật, lại không dám nói thật, cung kính đáp. "Vãn bối nào có suy nghĩ này, chẳng qua hiện tại ta còn nhiều việc cần đi làm. Tiền bối thân cư chức vị cao, bề bộn nhiều việc, ta không nên quấy rầy ngài mới phải"

U Mộng Tiên Tử làm sao không hiểu Thiên Vân đang nghĩ gì, chỉ cười nhạt. Nàng không nói không rằng, đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, môi anh đào khẽ mở, hỏi. "Ta đẹp không?"

Thiên Vân toàn thân mát lạnh, da gà da vịt nổi lên, rất muốn thoát ly nơi này. Có điều hiện tại hắn chẳng khác gì cá nằm trên thớt, chỉ có thể cung kinh đáp. "Trong số những nữ tu vãn bối từng gặp qua, tiền bối nếu xếp thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất"

Thiên Vân nói là lời nói thật. U Mộng Tiên Tử đẹp vô cùng, so sánh với Lý Tuyết Kỳ, cũng không thua kém chút nào. Thậm chí còn nhiều hơn một chút vận vị. Lý Tuyết Kỳ chẳng khác gì một đóa tuyết liên, cao lãnh mà thánh khiết. U Mộng Tiên Tử cũng cao lãnh, nhưng loại cao lãnh này là do quanh năm ngồi ở địa vị cao, cảm giác một tay có thể che phủ một phiến thiên địa. Đối với Lý Tuyết Kỳ, Thiên Vân là thưởng thức, còn đối với U Mộng Tiên Tử, cảm giác của hắn chỉ có một chữ sợ.

U Mộng Tiên Tử nhìn thẳng vào mắt Thiên Vân, thấy hắn có ý tránh né, không khỏi che miệng cười khanh khách.

"Ta chi trêu đùa ngươi một chút thôi, không cần quá khẩn trương"

Thiên Vân âm thầm lau mồ hôi trên trán, đang tính lần nữa xin phép ra về, lại nghe U Mộng Tiên Tử nói. "Ngươi nói Tinh Hà Quy Đấu Đại Trận này là một truyền tống trận, có chứng cứ gì sao?"

Nghe U Mộng Tiên Tử đề cập tới trận pháp, lúc này Thiên Vân mới thở ra, cung kinh đáp. "Tiền bối cũng biết rồi, nơi chúng ta đang sống, căn bản không có phiến trời sao này. Nếu nó là một đại trận dùng để thủ hộ, hoặc dùng để t·ấn c·ông. Vậy điều kiện tiên quyết, tinh hà khắc trên trúc quyển kia phải cùng trời sao ở thế giới này giống nhau. Nếu đại trận cùng tinh hà của chúng ta không đồng nhất, vậy bày ra trận pháp cũng chỉ là vô dụng. Thế nhưng truyền tống trận lại khác, chỉ cần có một điểm làm mốc, những vị trí còn lại, tùy thời bày đi ra là được"

U Mộng nghe Thiên Vân nói như vậy, không khỏi âm thầm gật đầu. Giải thích của Thiên Vân có lý có cứ, hơn nữa kiến thức trận pháp của hắn cũng cực cao, rất đáng để nàng lưu ý. Nàng đang muốn mở miệng hỏi thêm cái gì, giọng Thiên Vân lại lần nữa vang lên.

"Trường hợp khả quan nhất, trận pháp này sẽ là một truyền tống trận. Trường hợp xấu nhất, trận pháp này chỉ sợ là một loại thỉnh thần đại trận. Ma môn số lượng không phải rất lớn, bọn chúng chỉ có thể dùng máu huyết tu sĩ chúng ta làm vật dẫn, thỉnh ma thần giáng lâm. Mấy trăm năm nay bọn chúng bị tu sĩ chúng ta toàn lực vây quét, hiển nhiên không thể tự mình thỉnh ma thần phủ xuống. Đám ma thần chỉ có thể sửa chữa trận pháp, che mắt chúng ta, rồi truyền đi trận pháp này, nhờ tu sĩ chúng ta tự mình bày trận. Làm như vậy, vừa không phải tốn công vây g·iết tu sĩ nhân loại, cũng không lo lực lượng giảm bớt. Nếu suy đoán của ta là thật, chỉ sợ chúng ta vừa hoàn thành trận pháp này, đám ma thần sẽ trực tiếp phủ xuống, nuốt lấy máu huyết của chúng ta, tiến hành tàn sát phiến thiên địa này"

U Mộng Tiên Tử nghe đến đây, trái tim có chút nhảy lên. Trầm ngâm suy tính một hồi, nàng lại chẳng thể tìm ra lời phản bác. Những điều Thiên Vân nói, hoàn toàn có khả năng xảy ra. Đại trận này lai lịch bất minh, trong chú giải tuy rằng ghi rõ công dụng, thế nhưng phiến trời sao kia cùng nơi này không giống, rất đáng lưu tâm. Nếu trường hợp khả quan nhất xảy ra, đại trận này quả thực chỉ là một trận pháp liên hoàn, vậy không có gì tốt hơn. Thế nhưng nếu đúng như lời Thiên Vân nói, đây là một trận pháp truyền tống hoặc thỉnh thần, vậy phiến thiên địa này coi như xong rồi.

U Mộng Tiên Tử suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định bỏ qua ý tưởng bày trận. Nàng tuy rằng chưa thực sự tin tưởng những lời Thiên Vân nói, có điều cũng chẳng thể hoàn toàn phản bác. Đại kiếp tới, nếu may mắn nhân loại còn có thể sống. Nhưng nếu trận pháp này thành hình lại giống như lời Thiên Vân nói, chỉ sợ tất cả sẽ c·hết hết. Chẳng thà bỏ qua trận pháp này, nắm chắc cơ hội tăng lên thực lực tổng thể, an nguy của một dân tộc, không thể gửi gắm vào một trận pháp không chắc chắn.

Nghĩ đến đây, U Mộng Tiên Tử cuối cùng cũng thở ra, hướng Thiên Vân nói. "Ngươi phân tích rất không sai. Xem ra là ta đã quá chủ quan rồi. Tốt! Ngươi có thể rời đi"

Thiên Vân nghe nói mình được thả đi, không khỏi thở ra một hơi, cung kinh đáp. "Vậy vãn bối xin đi trước"

Nói xong hắn liền ba chân bốn cẳng đi ra, không dám lưu lại dù chỉ một chút.

Thấy Thiên Vân vắt giò lên cổ mà chạy, U Mộng Tiên Tử không khỏi khanh khách cười. Đợi Thiên Vân thoát ly khỏi tầm mắt, nàng lúc này mới đứng lên, chậm rãi đi về phía phòng luyện công.

Ra khỏi Thiên Mộng lâu, Thiên Vân cuối cùng mới coi như thoát nạn, nhìn quanh một vòng không có ai, xem ra Ngô Chính đã rời đi từ lâu. Thiên Vân cười lạnh, cũng không lập tức tìm Ngô Chính gây phiền phức, kẻ này nhìn bề ngoài có chút ngu ngốc, nhưng tâm tư thâm trầm cực kỳ. Hắn có thể giao ra mệnh hồn, lại một điểm lo lắng cũng không mang, chắc chắn trên người y còn cất giữ bí mật. Thiên Vân chủ tu Thiên Diễn Thuật, lại nắm trong tay mệnh hồn của y, hiện tại hắn muốn về nơi ở, tính toán một chút xem Ngô Chính đang làm cái gì.

Về tới Nghênh Khách Cư Xá, Thiên Vân không nói không rằng chui vào trong phòng, lại bày ra một ít cấm chế, lúc này mới ngồi xuống.

Ngồi xuống vận chuyển công pháp một vài vòng, lúc này Thiên Vân mới mở mắt ra, xuất ra bình sứ chứa mệnh hồn của Ngô Chính, cần thận quan sát một chút.

Mệnh hồn của Ngô Chính đang bị phong ấn, hôn mê b·ất t·ỉnh, căn bản không thể phát giác được bị người nắm vào trong tay. Thiên Vân cẩn thận quan sát một hồi, mí mắt không khỏi hơi nhảy. Hắn phát hiện ra, mệnh hồn này thế mà đang từ từ biến yếu, thỉnh thoảng còn xuất hiện một chút khói vàng. Chính những khói vàng này làm mệnh hồn suy yếu đi.

Thiên Vân hai mắt hơi híp, vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lập tức dấu ấn hình trăng khuyết hiện lên. Thiên Vân chằm chằm nhìn vào mệnh hồn Ngô Chính, ngay sau đó, tầm mắt hắn liền thay đổi.

Thiên Vân có thể thấy rõ, Ngô Chính đang ngồi xếp bằng trong phòng. Dưới chân còn có một đĩa đèn, xung quanh cắm vô số cây nến, miệng y đang không ngừng lầm rầm chú ngữ. Chỉ thấy đĩa đen kia từ từ xuất hiện một đốm lửa, đốm lửa màu vàng dập dờn không thôi. Lúc đầu đốm lửa còn rất nhỏ, sau này lại được một ít khói vàng tẩm bổ, lập tức to lớn hơn không ít.

"Thì ra là như vậy, không ngờ kẻ này còn có bí thuật tụ hợp mệnh hồn. Nghĩ không ra, một kẻ chẳng khác gì chân chạy, lại cất giấu trong mình không ít bí mật đây này". Thiên Vân nhìn thấy cảnh này, không khỏi tấm tắc lấy làm kì.

Thiên Vân cũng không muốn lập tức cắt đứt bí thuật của Ngô Chính, hắn muốn đợi tới thời điểm mấu chốt, cho y một kích.

Không thèm để ý tới Ngô Chính nữa, Thiên Vân lật tay xuất ra một chiếc túi nhỏ, lại từ bên trong móc ra một trái đào.

Trái đào này to hơn chén ăn cơm một chút, vỏ ngoài còn rất nhiều lông nhỏ, một màu đỏ như máu. Chưa cắn thử, nhưng mùi hương vương vấn không ngừng. Thiên Vân nuốt một ngụm nước miếng, có chút thèm nhỏ rãi. Hắn chưa bao giờ gặp cảm giác này, cho dù là thưởng thức sơn trân hải vị cũng không có.

Không chút ngần ngại, hắn há miệng cắn xuống một miếng. Cảm giác giòn tan, ngọt tựa mật đường khiến hai mắt Thiên Vân không khỏi phát sáng. Hai ba lần nhai nuốt, cả quả đào đã bị hắn ăn sạch, thứ duy nhất còn lại là một hạt đào to bằng ngón cái.

Ăn xong trái đào, Thiên Vân yên lặng ngồi tầm năm phút, đúng lúc này một cỗ nhiệt lưu từ thể nội bỗng dưng sinh ra, cảm giác ấm áp, khoan khoái không thể tả.

Chương 212: Bị U Mộng trêu chọc