Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 284: Lòng người có thiếu (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 284: Lòng người có thiếu (1)


Ngây người giây lát, ở phía xa Merlin cũng đã đuổi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nàng này vốn dĩ rất thiện chiêm tinh thuật số, lẽ nào nàng đã sớm tính ra ta ở chỗ này? Nếu thật là như vậy, toán thuật của nàng cũng quá kinh khủng một chút đi?"

Keva Susan lặng người, nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt.

Y giật mình, gân cổ nổi lên như trăn quấn. "Đi đi... Nhanh lên... Nó sắp trỗi dậy rồi...!"

Đối phương không có đáp lời, trong miệng vẫn như cũ truyền ra từng tiếng lẩm bẩm đầy quỷ dị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 284: Lòng người có thiếu (1)

"Đủ rồi... Ta không thể để ngươi c·hết..." Một giọng nói khàn đục, đứt quãng vang lên từ cổ họng Merlin. Keva Susan giật mình, đôi mắt mở to: "Merlin... Ngươi...?"

Một loạt những tiếng ầm ầm, không ngừng vang lên, sắc mặt Keva càng lúc càng tái nhợt, trong khi đó Merlin lại càng trở nên điên cuồng, sâu trong đáy mắt còn ánh lên vẻ hưng phấn.

Ầm! Khối khói đen đập xuống đất, nứt toác một hố sâu. Merlin Edwards bước ra, da mặt nổi gân xanh, mắt đỏ ngầu như máu. Y gầm gừ tiếng thú hoang, mái tóc tựa như cánh tay quỷ vật, muốn đem nữ nhân trước mặt cho trói lại. "G·i·ế·t... Thôn Phệ... Nuốt..."

Keva Susan thấy đối phương thế mà tránh được, trong lòng không khỏi tuyệt vọng vô cùng. Nàng lúc này đã không còn biện pháp nào khác, ngoài dẫn bạo những bảo vật có trên người.

Merlin cười khẽ, giọng đầy chua chát. "Vì ta đã mắc nợ Amory... Vì ta cũng rất yêu ngươi... Ta chưa bao giờ muốn hại ngươi..."

Y vùng dậy, xương chân gãy kêu răng rắc, nhưng thân thể bị tà khí điều khiển vẫn lao về phía Keva.

Hai khối cầu vừa rơi xuống, lập tức bộc phát ra hai luồng cuồng bạo nhiệt lưu, kéo theo chính là thanh âm bạo tạc truyền ra.

Thiên Vân nheo mắt, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm. "Xem ra, tên này vẫn là tặc tâm bất tử, muốn lừa dối tình cảm của nàng kia đi!"

"Cứ đà này, chưa tới nơi hội hợp đã kiệt sức mất..." Hắn thở dài, tay vuốt nhẹ lên vết nứt trên thân quan tài. Làn sương đỏ lập tức bốc lên, quấn lấy ngón tay hắn như muốn trốn thoát, nhưng ngay lập tức bị Hạ Thi Phệ Linh Kinh nuốt chửng.

"Chạy đi... Mau!" Merlin gào lên, tay trái y bỗng giơ lên đập mạnh vào chân phải. Rắc! Tiếng xương gãy vang lên lạnh lùng. Y ngã quỵ xuống đất, máu đen ứa ra từ v·ết t·hương, nhưng đôi mắt đỏ dần nhạt màu, thoáng chút thanh tỉnh. "Ta... Ta không thể khống chế nó lâu được... Keva, hãy nghe ta... Mau, rời khỏi nơi này, tìm các vị thống lĩnh..."

Ở phía trước, Merlin giơ tay vồ tới. Móng tay y dài cả thước, phóng ra vệt khí độc màu lục. Keva cắn răng, vung kiếm hất văng trong chớp mắt, nhưng vạt áo vẫn dính phải, mục nát ngay tức khắc. Nàng nhíu chặt lông mày, nhẹ cắn đầu lưỡi, ngăn mình không có ngã quỵ, gằn từng chữ nói. "Merlin Edwards, ngươi thực sự muốn cùng c·hết tại nơi này hay sao?"

Hắn liếc nhìn quan tài đá phía sau. Làn sương đỏ tràn ra mỗi lúc một nhiều. Hắn cười khổ một tiếng, vừa vận chuyển Liễm Khí Thuật, vừa cố gắng vận chuyển Hạ Thi Phệ Linh Kinh, đem sương đỏ hấp thu.

Ở lại mảnh đại lục này đã có một đoạn thời gian, đương nhiên Thiên Vân biết hai khối cầu kia là thứ gì. Chúng gọi là Lôi Hỏa Châu, một loại tiêu hao pháp cụ. Một khi dẫn nổ, uy lực không thua gì tu sĩ Tam Phẩm một kích toàn lực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiên Vân hơi nhíu lông mày, lại không có đi ra. Hắn cũng không tin, nàng này có thể nhìn thấu thuật Liễm Khí của mình. Rất có khả năng, nàng chỉ đang tự biên tự diễn mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng kia lúc này giống như người mất hồn, trong đầu văng vẳng thanh âm của Merlin. "Làm sao lại như vậy chứ? Ta nên làm gì đây? Chạy trốn, hay cùng hắn c·hết tại nơi này!"

Thiên Vân cũng không ngốc, chỉ từ biểu cảm của nàng, hắn liền biết việc nàng mở miệng kêu gọi, cũng không phải là thăm dò.

Tránh ở một bên quan sát, Thiên Vân lúc này mới nhịn không được nhếch miệng, cười lạnh nói. "Giả thần giả quỷ! Rõ ràng thần trí thanh tỉnh, lại làm ra dáng vẻ phát điên. Sớm biết ngươi là kẻ tiểu nhân, không nghĩ lại tiểu nhân thành cái dạng này. Có điều ta lại rất muốn biết, tiếp theo ngươi sẽ làm ra động tác gì đây?"

Chứng kiến cảnh này, Keva Susan đã hoàn toàn mất đi hi vọng, nàng cắn răng lấy ra pháp cụ, ý đồ một lần nữa vận dụng thuật thỉnh thần.

Merlin vốn đang như điên như dại, nghe được những lời này, b·iểu t·ình trên khuôn mặt lập tức thay đổi, nơi khóe miệng còn vô ý thức nhếch lên một chút độ cong.

Né tránh không sai biệt lắm, lúc này y mới một lần nữa đánh tới, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Nàng xuất thân vốn cao quý, là đóa hoa trong lồng kính, nào hiểu được lòng người thâm sâu khó dò. Thấy đối phương vì mình mà cam nguyện đánh gãy hai chân, tâm tình của nàng làm sao bình tĩnh, cũng làm sao có thể sinh ra nghi vấn được đây?

Vù! Một bóng trắng lảo đảo xuyên qua tán cây. Keva Susan mặt mày tái mét, áo choàng rách nát lộ ra những v·ết t·hương tím ngắt. Nàng ngã quỵ cách chỗ Thiên Vân ẩn núp gần trăm bước, tay run rẩy nâng kiếm lên.

Thiên Vân nín thở, không dám gây ra bất kì động tĩnh nào, trong lòng lại nghĩ. "Tên này lẽ nào cũng bị tà tính hoàn toàn ăn mòn hay sao?"

Ầm... Ầm...

Mà trực diện với Lôi Hỏa Châu, Merlin nào có còn giữ được vẻ điên cuồng nữa. Y không chút do dự lắc người, trước tiên né qua một bên, tránh đi dư uy của v·ụ n·ổ.

Một tiếng gầm rú từ vực sâu vang lên trong đầu Merlin. Tà khí đen kịt bùng lên, bao trùm lấy y. Đôi mắt vừa thoáng thanh tỉnh đã nhuộm lại màu máu. "C·hết... Cả hai cùng c·hết...!"

Quả nhiên, Merlin lại một lần nữa ngã vật xuống, hai tay bấu vào đất, giọng nói lẫn lộn giữa điên loạn và đau đớn. "Không thể... Không thể chống lại... Tà tính, quá mạnh... Đi mau, đi mau đi..."

Thiên Vân nhíu mày, nhưng lại không có ra tay, hắn khẳng định Merlin sẽ không g·iết nàng kia.

"Không... Ngươi đừng tới đây... Mau rời đi... Có được lời này của ngươi, ta đã rất mãn nguyện... Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ..."

Thuật thỉnh thần mặc dù cường, thế nhưng lại đòi hỏi thời gian vận pháp cực lâu. Đối mặt với thế công của đối phương, Keva Susan cũng chỉ bất đắc dĩ cắt ngang, lật tay ném ra hai khối cầu màu tím.

Phía đối diện, Merlin giống như cảm nhận được nguy hiểm sắp tới, y lập tức liền gào lên một tiếng đầy giận dữ, cả người nổ bắn như một mũi tên, hướng về đầu lâu Keva đánh tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Keva Susan chợt hiểu ra điều gì đó, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều. Từ trong hốc mắt, hai hàng thanh lệ trào ra. Nàng không những không chạy trốn, ngược lại còn tiến tới, muốn đem Merlin Edwards đỡ dậy, muốn thi triển thuật trị liệu, giúp hắn khôi phục thương thế.

Hắn liếc nhìn quan tài phía sau. Làn sương đỏ đang cuồn cuộn dâng lên, như bị kích động bởi thứ gì đó. "Chẳng lẽ tên này cũng bị tàn chi cổ thần ăn mòn?"

"Vì cái gì? Vì cái gì lại phải làm như thế? Ta đi rồi, ngươi sẽ phải làm gì đây?

"Merlin... Ngươi điên rồi sao? Ta và ngươi không thù không oán, ngươi hà cớ phải đuổi tận g·iết tuyệt?!" Keva mắt lạnh nhìn khói đen lao tới, sắc mặt triệt để lạnh xuống.

Hắn bấm niệm pháp quyết, thân hình hóa thành mảnh khói đen lẩn khuất sau tảng đá lớn. Liễm Khí Thuật triệt để khóa chặt hơi thở, chỉ chừa đôi mắt lạnh lùng dõi theo phía trước.

Thấy không có người đi ra, b·iểu t·ình của Keva Susan nhất thời có chút khó coi. Hiển nhiên, việc nàng đi tới nơi này, cũng không phải là trùng hợp. Rất có thể, nàng đã sớm lên kế hoạch từ trước.

Thiên Vân lê bước trong rừng, hơi thở nặng nề phả ra từng đợt. Dù tu vi đã đột phá, việc liên tục chém g·iết quỷ vật cùng sức nặng của quan tài đá vẫn khiến thân thể hắn dần đuối sức. Hắn dừng chân tại một gốc cổ thụ khô héo, khẽ đặt quan tài xuống, hai mắt khép hờ. Linh lực trong đan điền cuộn lên như sóng, từ từ xoa dịu những cơn đau nhức cơ bắp.

Keva Susan lảo đảo lùi về phía sau, máu từ khóe miệng nàng chảy thành dòng. Những pháp bảo cuối cùng đã cạn kiệt, thần lực trong người nàng như ngọn đèn dầu leo lét trước cơn gió lốc. Merlin Edwards tiến tới từng bước, đôi mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng tà dị, nhưng khuôn mặt y lại giật giật từng hồi, tựa hồ có thứ gì đó đang giằng xé bên trong.

Đột nhiên, thần thức hắn giật mình. Hai luồng khí tức hỗn loạn, một yếu ớt như ngọn đèn trước gió, một cuồng bạo tựa s·óng t·hần đang lao về phía hắn với tốc độ kinh hồn. Thiên Vân nheo mắt, Tinh Vẫn Đao khẽ rung lên trong tay. "Không phải quỷ vật... Là tu sĩ?"

Cũng không rõ có phải nàng đã cảm ứng được khí tức của hắn hay không, vừa dừng lại nàng liền đảo quanh một vòng, miệng nói. "Bằng hữu không cần ẩn núp, ta đã sớm phát giác được hành tung của ngươi! Ta có việc muốn cùng bằng hữu thương lượng một chút, chẳng hay bằng hữu có thể đi ra gặp mặt hay không?"

ẦM...

"Merlin! Ngươi phải tỉnh lại, ngươi không thể điên loạn như thế! Chỉ cần ngươi tỉnh táo, chỉ cần ngươi vượt qua, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 284: Lòng người có thiếu (1)