0
"Hạ Thi Phệ Linh Kinh? Cái này, chẳng lẽ là bí tịch võ công? Nhưng nó rất nhỏ a, mẩu giấy bé như vậy, sao lại chứa bí tịch võ công được chứ?" Thiên Vân rất là nghi hoặc, lật qua lật lại mảnh giấy nhỏ.
Mảnh giấy này, nhìn qua chỉ nhỏ vừa lòng bàn tay, chữ viết trên đó, chỉ lớn hơn con kiến một chút, lại có màu ánh bạc làm cho việc đọc càng gian nan hơn. Thiên Vân trợn mắt nhìn một hồi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, giương mắt nhìn xung quanh một hồi, thấy không có ai chú ý, bèn âm thầm dúi vào cạp quần.
Thiên Vân tiếp tục xem sách trong thư viện một hồi, cuối cùng cũng chán nản rời đi. Trước khi đi, hắn cũng không quên nhìn lên trên lầu, khẽ nói. "Bẩm! Tiểu nhân xin phép đi trước"
Đợi một hồi thấy không ai trả lời, Thiên Vân liền nện bước ra khỏi thư viện, bước chân rất nhanh rời khỏi khu nhà cũ. Thiên Vân lúc đó nào có biết, hắn trong lúc vô tình, đã bước một chân vào con đường mà biết bao võ lâm cao thủ tìm trăm phương ngàn kế cũng chẳng thể chạm tới. Vận mệnh đôi khi cũng rất trêu người, kẻ muốn tìm lại không thấy, kẻ vô tình thấy lại chưa chắc đã muốn. Có người nói "Vận mệnh là một thanh đao, ngươi có sức mạnh thì đao là hung khí g·iết người, ngươi không có sức mạnh đao sẽ là bóng ma đòi mạng"
Về tới hầu phủ, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Thiên Vân vội vàng chạy tới chuồng ngựa, nhanh chóng cho ngựa ăn, dọn dẹp rồi trở về chỗ ở, trước khi đi hắn cũng không quên lấy đi khúc gỗ trên xà ngang.
Chạy một mạch về tiểu viện, thấy em gái đã bày cơm chờ sẵn, hắn hề hề cười nói. "Tiểu Phượng! Hôm nay Triệu quản sự sai ta đi làm nhiệm vụ, nghe nói còn có trọng thưởng, lần này ca sẽ mua cho muội một bộ quần áo thật đẹp"
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Tiểu Phượng thấy anh trai vui vẻ, cũng mỉm cười hỏi lại.
Thiên Vân lúc này mới chậm rãi thuật lại việc Triệu quản sự bàn giao, cũng như chuyến đi khu nhà cũ Dương gia lần này.
"Ồ! Khách quý nào lại khiến hầu phủ tổ chức tiệc long trọng như thế?" Tiểu Phượng có chút nghi hoặc lẩm bẩm.
"Không rõ a! Triệu quản sự không có nói". Thiên Vân lắc đầu, hắn cũng rất tò mò đây.
"Ở Đại Việt hiện nay, có lẽ không ai có mặt mũi lớn như vậy a. Muội nhớ năm ngoái, đương kim thánh thượng tới chơi, cũng không có phiền tới thái gia gia nha". Tiểu Phượng nhíu nhíu mày nói.
"Bỏ đi! Bỏ đi! Việc này đâu liên quan tới chúng ta, phận chúng ta nhỏ bé, làm tốt việc của mình là được rồi, nào ăn cơm". Thiên Vân thấy em gái suy nghĩ xuất thần, liền cầm đũa gắp thức ăn vào bát nàng, mở miệng thúc giục.
Thu Phượng cũng không có nghĩ nhiều nữa, hai anh em mau chóng ăn xong bữa cơm. Tuy cơm canh đạm bạc, nhưng hai người vẫn rất vui vẻ, đối với anh em họ, đạm bạc cũng không bằng những tháng ngày đầu đường xó chợ trước kia.
Ăn xong cơm, Thiên Vân nhanh chóng thu dọn bát đĩa, mặc kệ em gái hắn khăng khăng muốn rửa bát. Thiên Vân thương em gái hắn lắm, đối với hắn, việc gì mình làm được, nhất quyết không để em gái đụng vào.
Cuộc sống đôi khi rất buồn cười, có những người dù cùng chung dòng máu, được cha mẹ nuông chiều, nhưng mỗi khi nhìn thấy nhau là chỉ muốn lao vào cắn xé. Cũng có những người, sinh ra thông minh, khỏe mạnh, cuộc sống thành đạt, chỉ có điều khi người thân ruột thịt mình gặp khó khăn, lại không ngần ngại đạp thêm một cước. Lại có những mảnh đời bất hạnh, không cha không mẹ, yếu ớt bệnh tật, nhưng lại vì hai chữ "thân tình" mà không ngần ngại làm hết thảy, chỉ vì muốn người kia sống thật tốt, thật vui vẻ. Người khờ khạo có cái đáng quý của người khờ khạo. Họ có thể vì bạn vui mà khóc, có thể vì bạn khóc mà cười, bạn sẽ thấy họ rất khó hiểu, nhưng họ có một thứ bạn có thể hiểu, họ quan tâm bạn là thực lòng.
Xong xuôi tất cả mọi việc, Thiên Vân lúc này mới nhớ ra mảnh giấy dắt trong cạp quần, hắn lập tức lấy ra, cầm tới chỗ muội muội.
"Tiểu Phượng! Muội xem hộ ca, mảnh giấy này viết những thứ gì?"
Tiểu Phượng nhận lấy mảnh giấy, cúi đầu xem xét, nàng nhìn một lượt, có chút nghi hoặc ngẩng đầu hỏi lại, "Ca! Mảnh giấy này nào có chữ gì đâu?"
Thiên Vân giật mình, cầm mảnh giấy nhìn kĩ. Một lúc sau Thiên Vân mới dụi mắt, khó hiểu lẩm bẩm. "Kỳ quái! Sao chữ viết trên giấy lại biến mất rồi? Hồi sáng huynh còn thấy có rất nhiều chữ mà?"
"Hay huynh nhìn nhầm rồi? Chữ viết lên giấy sao có thể tự biến mất kia chứ?" Tiểu Phượng mỉm cười nhìn anh trai. Nàng nghĩ, có lẽ anh trai mình nhìn nhầm cũng nên, anh trai nàng sinh ra vốn ngốc nghếch, thỉnh thoảng có chút hoa mắt cũng không phải chuyện gì quái lạ.
"Ta còn nhớ rõ, năm chữ lớn nhất bên trên viết... Viết..." Thiên Vân đứng hình, rõ ràng hắn có đọc được năm chữ lớn ghi trên mảnh giấy, nhưng đến giờ hắn quên, quên triệt triệt để để. Dù từ lúc ra khỏi nhà cũ họ Dương, đến khi về tới hầu phủ, Thiên Vân vẫn luôn lẩm bẩm, đọc đi đọc lại, nhưng giờ hắn quên.
"Ca! Chắc huynh hoa mắt rồi, chữ viết trên giấy sao lại biến mất được kia chứ. Thôi huynh nghỉ ngơi một chút, chiều còn làm việc nữa, muội đi phơi quần áo". Tiểu Nguyệt thấy mặt anh trai lúc đỏ lúc xanh liền bật cười, nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Thiên Vân triệt để mộng, hắn còn đang âm thầm cao hứng vì nhặt được bí tịch võ công, nào ngờ trên đường về phủ chữ liền rơi mất. Thiên Vân chán nản đi tới cái chõng tre, nằm xuống nhắm mắt, tính đi ngủ, thế nhưng đúng lúc này hắn nhớ ra.
"Hạ thi phệ linh kinh. Đúng, đúng năm chữ đó, mình còn nhớ rõ". Thiên Vân bật dậy, mừng như điên, hắn còn nhớ rõ năm chữ lớn viết trên mảnh giấy. Tay run run, nhặt mảnh giấy vừa rồi chán nản mà vứt dưới đất, lần này mảnh giấy chi chít toàn là chữ. Thiên Vân vẻ mặt khó hiểu, tưởng mình lại hoa mắt, đưa tay dụi dụi hai mắt một lần mới nhìn lại. Mảnh giấy y nguyên không thay đổi, chữ trên đó vẫn rất nhiều, tuy rất bé nhỏ và khó đọc, nhưng không phải trắng tinh như lúc trước.
Thiên Vân vui mừng quá đỗi, lao ra khỏi phòng nhỏ, đi tới cái dây phơi sau nhà, lớn tiếng gọi em gái. "Tiểu Phượng! Tiểu Phượng! Muội nhìn, chữ trên này lại hiện ra"
Thiên Vân vẻ mặt mừng rỡ, đưa mảnh giấy qua cho em gái xem.
Tiểu Phượng thấy vậy cũng kinh ngạc lắm, vừa rồi nàng còn nhớ rõ, trên giấy không có chữ gì a. Nàng đưa tay tiếp nhận mảnh giấy nhỏ, nhanh chân đi về phía cây bưởi lớn đằng trước tránh nắng, một lần nữa nhìn kĩ.
"Ca! Huynh trêu đùa muội có phải không? Trên này làm gì có chữ a". Tiểu Phượng nhìn qua một lượt, nào có chữ nào đâu, ngay cả vết mực cũng không có nha.
"Muội không thấy sao, trên đó có năm chữ lớn..." Thiên Vân há mồm nhưng lại không nói ra được gì nữa, hắn triệt để mộng, lần này hắn lại quên. "Cái này, cái kia..."
"Ca! Muội nghĩ huynh nên đi ngủ thì hơn". Tiểu Phượng liếc hắn một cái, bật cười, chuyển thân tiến về phía chậu quần áo còn đang phơi dở.
Thiên Vân cầm mảnh giấy, lủi thủi đi về phòng, hắn nghĩ mãi không hiểu, chữ trên mảnh giấy này tại sao lúc ẩn lúc hiện. Đầu óc mình có vấn đề, Thiên Vân không phủ nhận, thế nhưng năm chữ lớn kia, hắn rõ ràng đã nhớ rất kĩ, vậy tai sao mỗi lần hỏi em gái lại cái gì cũng không còn chứ?
"Phải chăng là mình hoa mắt thật? Cũng có lẽ vì tiểu Phượng là con gái, nên chữ trên giấy mới biến mất?" Thiên Vân nằm trên cái chõng tre, xem đi xem lại mảnh giấy, nghĩ mãi không tìm ra được câu trả lời, đành nhắm mắt đi ngủ.
Ngủ được một hồi Thiên Vân liền tỉnh, hắn ngáp dài một cái, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị tới chuồng ngựa làm việc. Hắn đi tới cái vại nước trước nhà, tính múc nước rửa mặt, đúng lúc này Thiên Vân nhìn thấy trên tay còn cầm mảnh giấy nhỏ, bên trên chi chít chữ. Thiên Vân cánh tay run lên, đánh rơi mảnh giấy xuống đất.
"Quái lạ! Chẳng nhẽ có quỷ?" Thiên Vân triệt để hỏng mất, mảnh giấy này ba lần bảy lượt trêu đùa hắn, chẳng phải có quỷ là gì?
Hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, Thiên Vân nhặt mảnh giấy nhỏ lên, bên trên vẫn ghi rõ năm chữ "Hạ Thi Phệ Linh Kinh". Thiên Vân lần này không có cầm tới chỗ em gái nữa, hắn dự định nhớ rõ cách viết từng mặt chữ, rồi từ từ hỏi nàng cách đọc và ý nghĩa ra làm sao. Thiên Vân cho dù khờ khạo, nhưng ba lần bảy lượt như vậy, hắn vẫn còn có thể lờ mờ hiểu ra một số thứ, mảnh giấy này có lẽ chỉ hắn mới nhìn thấy nó viết những gì bên trên.
Đi tới khu nuôi ngựa, vẫn như mọi khi, Thiên Vân bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, chải lông cho chúng. Ngựa của hầu phủ đều là giống ngựa quý, nghe nói có con còn mang huyết mạch hung thú. Tuy Thiên Vân không biết huyết mạch hung thú là gì, nhưng nghe thôi cũng hiểu, hẳn là rất trâu bò, chăm sóc nếu không cẩn thận làm chúng bị bệnh, chỉ sợ cái mạng cũng khó mà bảo toàn. Thiên Vân tuy rằng cũng mắc một số lỗi, nhưng sai cũng rất nhỏ, hầu như đám người thủ hạ của Triệu quản sự cũng chỉ đánh hắn lấy lệ, đau thì có đau một chút nhưng cũng không thành vấn đề lớn gì.
"Thằng kia! Lăn qua đây". Thiên Vân đang chăm chú làm việc, bất chợt nghe đằng sau có người quát. Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt co rụt.
Kẻ trước mắt tuổi tầm hai mươi, mày kiếm, mắt sáng, thân hình cao lớn soái khí bức người. Nếu bỏ qua việc tên này to con hơn, ăn mặc quý khí hơn cũng trắng hơn Thiên Vân ra, thì hai người có sáu, bảy phần giống nhau. Người này tên Dương Khiêm, anh trai cùng cha khác mẹ với Thiên Vân, tất nhiên hai từ "anh trai" hắn chỉ dám nghĩ quyết không dám nói.
"Đại thiếu gia! Ngài... Ngài gọi nô tài có việc gì sao?" Thiên Vân mười lần gặp Dương Khiêm thì mười một lần bị đ·ánh đ·ập, hắn thực sự sợ người anh trai này.
"Tao bảo mày lăn qua, ai bảo mày đi?" Dương Khiêm ánh mắt rét lạnh, toàn thân tỏa ra một tầng khí tức khủng bố, ngôn ngữ bất thiện.
Thiên Vân biết, Dương Khiêm tới chắc chắn lại muốn giáo huấn hắn, dù uất ức nhưng lại chẳng thể phản kháng, nằm xuống đất từ từ lăn qua. Mùi h·ôi t·hối của phân và nước tiểu ngựa xộc vào mũi làm hắn buồn nôn, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng mà lăn đến chỗ Dương Khiêm.
"Thiếu gia. ngài cần gì xin cứ phân phó". Thiên Vân lăn đến cách Dương Khiêm gần hai mét mới ngừng lại, lồm cồm bò dậy nói.
Dương Khiêm thấy thằng em phế vật chật vật như vậy thì vui vẻ lắm, hắn hất hàm nói. "Ngày mai hầu phủ mở tiệc đãi khách, hai anh em ngươi tốt nhất nên rúc ở trong nhà, cấm có được đi ra. Nếu có vấn đề gì xảy ra, đừng trách ta vô tình"
"Cái này... Thiếu gia cứ việc an tâm. Ta đảm bảo, sẽ không ra khỏi nhà dù một bước chân". Thiên Vân vội vã gật đầu nói. Dù sao chiêu đãi khách cũng chẳng có gì tốt để xem, nếu không phải đi chuồng ngựa, hắn liền có thời gian học chữ rồi.
Thấy thằng em khúm núm vâng dạ, Dương Khiêm khoái chí cười khẩy, tính tẩn cho thằng ngốc này một trận, nhưng nhìn trên dưới toàn là phân với nước tiểu ngựa,hắn liền bỏ qua. Thả một tiếng hừ lạnh, chắp tay đi ra khỏi phủ.
Thiên Vân thừa biết, cái tên Dương Khiêm này tuy tư chất luyện võ thượng đẳng, nhưng phong lưu thành tính, c·hết không thể sửa. Dõi theo bóng Dương Khiêm xa dần, Thiên Vân lúc này mới nhổ một bãi nước bọt, hận hận nói "Chắc lại đi bờ Tây Hồ du ngoạn, tiện thể làm thơ tán gái chứ gì? Cái loại chỉ biết dạo thanh lâu, truy muội tử, không biết tự kiềm chế, sớm muộn cũng có ngày chọc phải đại họa"
Thiên Vân nói thì nói như vậy, nhưng hắn thừa hiểu, trên đất Đại Việt người nào cũng không thể chọc vào hầu phủ. Muốn chọc vào hầu phủ ư? Ngươi có mấy cái mạng để Dương Trung Hóa chém đây?
Tiếp tục làm việc đến chiều tối, chờ người thay ca, Thiên Vân liền về tiểu viện của mình. Cả buổi chiều làm bạn với phân và nước tiểu, toàn thân Thiên Vân tỏa ra xú khí nồng nặc, mau chóng tắm rửa, cuối cùng mới coi như sạch sẽ.
Tiểu Phượng được phân công làm nha hoàn cho Dương Băng. Dương Băng năm nay mười hai tuổi, rất xinh đẹp, tuy chưa được chứng kiến tận mắt, nhưng qua lời kể của tiểu Phượng, hắn cũng đoán được phần nào.
Nghe nói, sau khi đuổi ba mẹ con Thiên Vân ra khỏi nhà, vì không muốn con trai mình sống hoang đường mãi, cuối cùng Dương Hiển lại nạp cho Dương Thành Phong một tiểu th·iếp, nàng này tên Ngô Thiến. Sau khi Ngô Thiến về phủ, liền sinh cho Dương Thành Phong hai người con, một trai, một gái. Người con gái lớn tên Dương Băng, con trai tên Dương Kiên. Dương Kiên năm nay vừa lên mười, rất có thiên phú, cầm, kỳ, thư, họa tất cả đều tinh thông. Không những như thế, võ công của hắn cũng cực cao, mười tuổi đã bước chân vào hàng ngũ tam lưu cao thủ.
Thiên Vân cũng nghe vài người hầu trong phủ bàn tán rằng, Trịnh Hồng Nguyệt và Ngô Thiến, thường xuyên đấu đá nhau. Thiên Vân cũng vài lần vì vụ này mà cười trộm, thầm nghĩ miên man. "Đấu a! Trình Hồng Nguyệt, ngươi không quản con mình cho tốt, sẽ có ngày vị trí con trai trưởng cũng chẳng còn"