Thiên Vân lững thững bước lên trên núi, lúc đầu đám người giang hồ còn nghĩ Thiên Vân tuổi trẻ khinh cuồng. Đến khi hắn đi ngang trước mặt mới tỉnh ngộ, thanh niên trước mắt không phải khinh cuồng, đơn giản thực lực của hắn quá cao, có thể coi thường hết thảy đao khí, kiếm khí.
Đường l·ên đ·ỉnh núi võ giả ngày một ít, chỉ có nhất lưu cao thủ còn có thể trụ vững, ngồi giữa ngọn núi mà không bị kiếm khí, đao khí giảo sát. Lại đi tiếp lên trên, gần như không có một bóng người nào nữa. Cũng đúng thôi, dù sao tuyệt đỉnh cao thủ cũng không phải rau cải trắng, đâu phải đơn giản muốn gặp là gặp.
Đám người xếp bằng phía dưới núi, mắt mở trừng trừng, đơn giản không dám tin vào những gì mình thấy.
"Người kia còn rất trẻ a, tại sao lại mạnh như vậy đây?" Một gã trung niên râu quai nón, tu vi võ đạo đã tới nhị lưu cao thủ, nhìn thấy cảnh này không khỏi bật thốt.
"Hắn là ai? Tại sao ta chưa từng nghe qua trên giang hồ có cao thủ như vậy?" Một nhất lưu cao thủ cũng giật mình, quay sang bên cạnh, hỏi đồng bạn đang há hốc mồm kinh ngạc.
"Ta nào biết, kẻ này khí tức nội liễm, chỉ sợ đã là tuyệt đỉnh cao thủ". Đồng bạn lắc đầu, cũng là chưa từng nghe qua thanh danh Thiên Vân.
Cũng chẳng thể trách bọn họ, dù sao Thiên Vân còn chưa có xông pha giang hồ ngày nào, nếu thực sự có ngày hắn tiến vào võ lâm, chưa chắc hắn đã lưu danh. Đơn giản với tu vi hiện tại Thiên Vân có, quyền thế địa vị cũng chẳng là gì cả
Kiến An sơn không lớn, chỉ là kiếm khí, đao khí tranh đấu kịch liệt gây khó khăn khi leo lên mà thôi. Thiên Vân nhàn nhã đi lên, đơn giản một chút cản trở đều không thấy. Đứng trên một đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa.
Phía bên kia là một đỉnh núi khác, cũng không khác bên này chút nào, chỉ là bên kia có một ông lão đang ngồi xếp bằng.
Thiên Vân cũng không có để ý tới ông ta, người này tu vi tuy cao, nhưng so sánh với Thiên Vân chẳng khác nào đom đóm so với hạo nguyệt, đơn giản không thể đánh đồng.
Lại nhìn xuống dưới, hẻm núi bị một kiếm bổ đôi, vết tích vẫn chưa hề phai nhạt, dốc đứng không thấy tì vết. Hai bên vách núi chỉ tỉnh thoảng xuất hiện một ít vết đao, vết kiếm, có lẽ là do trận chiến năm xưa để lại. Qua đây có thể thấy năm đó Kiếm Thánh chém ra một kiếm kia, kinh diễm tới mức nào.
Thiên Vân thần sắc tuy không lộ, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra một tia kính ý. Với bản lĩnh hiện tại của Thiên Vân, muốn một đao bổ ra Kiến An sơn rất đơn giản, nhưng hiện tại hắn đã là người tu tiên, cả hai không thể đánh đồng. Tay phải nâng lên, ngón cái bắt đầu bấm đốt, Thiên Vân muốn thử tái diễn lại cảnh tượng năm đó.
Lợi dụng chút khí tức còn sót lại, trước mắt Thiên Vân lúc này xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh này lờ mờ không rõ, Kiến An sơn lúc này vẫn còn là một thể, không phân khác biệt.
Thân ảnh kia đứng trên đỉnh núi, ánh mắt vô cùng sắc bén, đúng lúc này hắn động. Thân ảnh người này nhảy lên cao, ngón cái tay trái gảy vào kiếm cách, kiếm ra khỏi vỏ, tay phải bắt kiếm. Thân ảnh Kiếm Thánh tựa như tiên nhân, một đạo kiếm mang lấy tốc độ kinh khủng lao ra. Chỉ nghe một t·iếng n·ổ vang, đất đá cỏ cây văng tứ tung. Kiến An sơn một chia làm hai, ngăn cách nhau bởi một hẻm núi, hình ảnh tới đây cũng liền kết thúc.
"Kiếm Thánh quá mạnh". Thiên Vân cũng là kinh ngạc, tuy chỉ dùng thôi diễn mô phỏng, nhưng có lẽ đã không xê xích nhiều. Nếu Kiếm Thánh mạnh như vậy, Đao Thánh năm đó làm sao có thể yếu đây.
Thiên Vân nhắm mắt lại, cảm nhận hai luồng kiếm khí, đao khí lướt qua người. Lúc này hắn mới bấm đốt ngón tay, Thiên Diễn thuật lần nữa thi triển.
"Khục" Thiên Vân miệng phun máu tươi, lảo đảo lùi về sau hai bước.
"Tại sao lại như vậy? Ta đường đường người tu tiên, tại sao tính toán một trận chiến lại bị phản phệ? Hai người năm đó cũng chỉ là phàm nhân a, vì cái gì?" Thiên Vân không thể nào hiểu được, hắn chỉ vừa nắm bắt chút ít hình ảnh, liền bị một loại lực lượng quỷ dị q·uấy n·hiễu phá tan thuật pháp, dường như có bí mật gì đó không muốn người biết.
"Vừa rồi ta còn có thể tính toán Kiếm Thánh, vì sao bây giờ lại không thể tính toán trận chiến năm đó?" Thiên Vân như có điều suy nghĩ. Nếu việc này không liên quan tới Kiếm Thánh, vậy chỉ có thể là Đao Thánh. Nhưng Đao Thánh năm đó cũng chỉ là phàm nhân, vậy rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Đao Thánh cũng đ·ã c·hết từ lâu rồi a, tại sao lại không thể tính toán đây?
Thiên Vân không thể hiểu, ngẫm nghĩ một chút liền truyền âm hỏi Cổ Thi Điệp.
"Thi Điệp tỷ, ngươi có thể tính toán trận chiến Đao Thánh cùng Kiếm Thánh năm đó được hay chăng?"
"Không thể, ta không tinh thông thôi diễn. Nhưng vừa rồi ta có nhận ra một chút công đức khí vận, có lẽ chính nó đã q·uấy n·hiễu ngươi". Cổ Thi Điệp suy nghĩ một chút, cuối cùng mang những điều mình biết nói ra.
"Công đức?" Thiên Vân hơi giật mình.
"Năm đó Đao Thánh cùng Kiếm Thánh lấy phàm nhân thân phận, tự sáng tạo ra một cảnh giới mới. Cảnh giới này có lẽ sẽ khiến võ giả tìm thấy tiên kiều bước vào tiên đạo càng thêm khó khăn. Thế nhưng một khi đạp vào Hóa Cảnh, tuổi thọ tăng nhiều, nội lực cũng chuyển thành linh lực, chính vì thế gọi Hóa Cảnh là Địa Tiên cũng không sai. Họ khai sáng cảnh giới này, đối với nhân loại vốn là chuyện tốt, thiên đạo ban phát công đức là điều dễ hiểu". Cổ Thi Điệp giải đáp.
"Cũng có nghĩa nếu càng nhiều người đạp vào Hóa Cảnh, công đức của Kiếm Thánh cùng Đao Thánh cũng càng nhiều? Mà chỉ cần công đức đủ nhiều, loại khí tượng trên đỉnh núi này sẽ mãi tồn tại, mặc kệ là bao nhiêu năm tháng?" Thiên Vân không khỏi kinh ngạc, tự hỏi tự trả lời.
"Không sai". Cổ Thi Điệp không có phản bác.
Thiên Vân gật đầu, cũng không có hỏi gì thêm, quay người đi xuống núi.
Thiên Vân cảm thấy cách nghĩ của Cổ Thi Điệp không sai, hắn cũng không có phản đối. Thế nhưng ngoài những gì Cổ Thi Điệp lý giải, Thiên Vân còn có một số lý giải khác. Nếu những dòng suy nghĩ này chính xác, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
"Xem ra cũng nên chuẩn bị một chút, ngày trở về đã không còn xa". Thiên Vân suy nghĩ chốc lát, cũng không có hứng thú xem xét xung quanh nữa, thân hình thoắt một cái liền biến mất.
Thiên Vân lần này trở lại không người nào biết, tướng mạo cũng như khí chất hắn đều đã cải biến. Đơn giản chính bản thân Thiên Vân còn chẳng nhận ra mình, đừng nói những người khác. Chọn một khách điếm làm nơi dừng chân, Thiên Vân bắt đầu lên kế hoạch.
Hiện tại võ lực của Thiên Vân đã rất cao, nếu không có người tu tiên ra tay, hắn tự tin mình vô địch. Tất nhiên võ lực không đồng nghĩa với kinh nghiệm chiến đấu, Thiên Vân biết điểm mạnh cũng như điểm yếu của chính mình. Lấy từ trong túi trữ vật ra một ít linh thạch, một cái trận bàn, vài kiện nội giáp, Thiên Vân bắt đầu tính toán.
Mấy thứ đồ này, ngoại trừ trận bàn, một ít phù lục cùng nội giáp, Thiên Vân không dùng được thứ gì. Dù sao tu vi linh lực của hắn chỉ vừa chạm tới Khai Linh nhị đoạn, cố gắng lắm cũng chỉ sử dụng được hai kiện. Lại nói tuy linh lực trong người Thiên Vân rất lớn, thế nhưng hắn chưa có pháp môn dẫn dắt cũng như phát huy linh lực. Tuy rằng trong đầu còn chứa rất nhiều công pháp, thế nhưng đám công pháp này luôn luôn bị Hạ Thi Phệ Linh Kinh bài xích, không cách nào luyện thành.
Thiên Vân vô kế khả thi, cuối cùng lựa chọn một kiện nội giáp, lại thử luyện hóa. Từ khi thức hải sinh ra, thần thức của Thiên Vân cũng đã xuất hiện, tuy chưa thể phóng ra ngoài như tu sĩ cao cấp, nhưng nếu chỉ dùng cho luyện hóa pháp khí, linh khí liền dư xài.
Thiên Vân chưởng khống thần thức còn rất kém, mất gần hai ngày thời gian mới luyện hóa xong kiện nội giáp này.
Kiện nội giáp này lấy được từ túi trữ vật của Lăng Hàn. Lúc đầu Thiên Vân còn chưa có kiến thức tu tiên, cũng không chú ý, sau này mới biết kiện nội giáp này lại là một kiện pháp khí phòng hộ.
Kiện nội giáp này khả năng phòng hộ cũng không quá tốt, tiêu hao linh lực lại rất nhiều, có lẽ vì thế Lăng Hàn mới không có mặc. Thiên Vân cũng không có quá nhiều để ý mấy vấn đề này, dù sao theo hắn thấy, kiện pháp khí này khả năng phòng ngự đã là mạnh nhất trong số nội giáp hắn đoạt được.
Thiên Vân hít một hơi thật sâu, quán trú linh lực vào nội giáp, rút đao đâm thử một chút. Nội giáp sáng lên một chút, linh lực tiêu hao một cách chóng mặt. Đao b·ị b·ắn ngược trở lại, nội giáp chỉ bị lõm xuống một chút, rất nhanh lại trở về bình thường. Thiên Vân lại xem xét thể nội linh khí, mặt mũi không khỏi tái nhợt.
"Chỉ đỡ một kiếm liền mất đi non nửa linh lực, cái này cũng quá hố. Nếu tu sĩ cấp thấp mặc nội giáp này chiến đấu, có lẽ chỉ đỡ được hai, ba chiều liền cạn linh lực, bó tay chịu trói. Cũng may ta còn có nội lực, nếu không cũng không dám dùng món đồ này". Thiên Vân vẻ mặt kh·iếp sợ, thì thầm tự nhủ.
Thiên Vân khoác lên người một bộ y phục bình thường, che đi kiện nội giáp. Tiếp sau đó hắn muốn luyện hóa món trận bàn kia.
Loại trận bàn này tính cơ động rất cao, không cần phải bày trận, trong chiến đấu chỉ cần bỏ linh thạch vào, khởi động liền tốt. Thiên Vân chọn nó cũng bởi vì nó không tốn thời gian bày trận, cũng không tốn linh lực cùng tâm thần đi thao túng. Tuy nhiên kiện trận bàn này công dụng rất hạn chế, nó ngoài việc có thể vây khốn địch nhân, liền không còn tác dụng gì nữa.
Thiên Vân tự tin vào công kích của mình, cũng không cần thêm công kích nữa, nếu trận bàn có thể vây khốn địch nhân, vậy không còn gì tốt hơn.
Kiện trận bàn này vốn là một kiện linh khí, hơn nữa còn là loại trận pháp chi đạo, luyện hóa cần tốn rất nhiều thời gian. Thiên Vân cho dù nghiên cứu Thiên Diễn thuật đã có thành tựu, cũng phải mất hơn ba ngày mới luyện hóa hoàn tất.
Thiên Vân luyện hóa xong hai kiện đồ vật, lại bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Lần trước Thiên Vân đã hấp thu bốn viên Bồi Nguyên Đan, sau khi dùng đến viên thứ tư, linh căn đã không còn hấp thu nữa. Viên cầu nội lực hiện tại đã cô đặc tới cực hạn, chỉ một bước nữa liền có thể chuyển hóa thành linh chủng, nội lực chuyển hóa thành linh lực.
Thiên Vân đã có cách bước ra một bước này, hắn ngồi xếp bằng, nhắm lại hai mắt, tinh thần tiến vào khí hải đan điền.
Rất nhanh tầm mắt Thiên Vân liền thay đổi, lúc này hắn như hóa thân thành một viên cầu, không ngừng đông đặc, không ngừng nén lại. Thiên Vân ý niệm bắt đầu thao túng dòng chảy nội lực. Một tia nội lực bắt đầu bị tách ra, vận hành một vòng quanh kinh mạch, cuối cùng trở lại đan điền. Thiên vân liên tục ma luyện tia nội lực này, giúp nó vững chắc, không ngừng lớn mạnh.
Bảy ngày qua đi, Thiên Vân chưa từng ra ngoài đi dạo, ăn uống đều nhờ tiểu nhị mang lên phòng, thời gian hoàn toàn chỉ dùng cho việc rèn luyện tia nội lực kia.
Ngày thứ tám, Thiên Vân lúc này ánh mắt kiên định, xuất từ túi trữ vật ra một viên linh thạch hạ phẩm, hít một hơi thật sâu nhắm mắt lại.
Tia nội lực qua bảy ngày cô đọng giờ đã vô cùng rắn chắc, tuy rằng tính chất chưa thể bằng linh lực, nhưng lại ngoan cường không kém. Thiên Vân điều động tia nội lực chạy một vòng quanh kinh mạch, cuối cùng trở lại đan điền.
Tia nội lực lần này trở về liền không giống, sắc thái của nó đã có sự thay đổi. Thiên Vân không có mất tập trung, lại điều động nó chạy một vòng.
Cứ như vậy một tháng trôi qua, khỏa hạ phẩm linh thạch cuối cùng cũng hóa thành bột phấn, trong đan điền viên cầu màu trắng đã ngả sắc xanh, nó không ngừng chuyển hóa, biến đổi.
Thiên Vân khóe miệng cong lên, hắn đã thành công, chỉ cần đợi viên cầu chuyển hóa được ba thành hắn liền chính thức trở thành Hóa Cảnh võ giả.
Biện pháp Thiên Vân thực hiện tuy không giống với Kiếm Thánh cùng Đao Thánh, nhưng cuối cùng bản chất cũng là như nhau. Hai người Đao Thánh dùng chiến đấu để cô đọng nội lực, cũng như giúp thể nội viên cầu thả lỏng, từ đó hấp thu linh khí vào người. Tuy rằng hai người họ đột phá thời gian ngắn hơn, nhưng cách làm của Thiên Vân lại ổn thỏa hơn. Dù sao trong lúc chiến đấu đột phá, rất dễ dẫn tới linh chủng xuất hiện tỳ vết, sau này hậu quả khó mà tưởng tượng. Thiên Vân khí vận có thể nói không ra sao, hắn chỉ sợ một khi mình làm theo Kiếm Thánh cùng Đao Thánh, viên nội lực linh chủng sẽ xuất hiện tổn hại. Nếu thật sự như vậy, Thiên Vân có muốn hối hận cũng không kịp.
Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chốc kì hạn hai năm đã sắp tới.
Thiên Vân đã rời đi khách điếm, hắn muốn ra ngoài, im lặng một vài ngày cũng như giúp tâm cảnh buông lỏng một chút.
Hóa Cảnh đã đạp vào, tuy rằng nội lực mới chỉ chuyển hóa được bốn thành, nhưng như vậy đã đủ dùng. Thiên Vân hiện tại rất mạnh, hắn cũng không dùng Thiên Diễn thuật tính toán hành trình sắp tới nữa, hắn có đủ tự tin cứu ra cha cùng muội muội.
Một ngày này ngoài thành Dương Kinh có một đao khách tiến vào. Người này một thân tóc dài màu lam, toàn thân hắc y, trên hông treo một thanh đao, đôi mắt màu lam tựa như tinh hà đẹp không thể tả. Người này tiến vào không một ai có ý ngăn cản, tựa như hắn cùng vùng thế giới này không chung một chiều không gian. Hướng người này muốn đi, chính là Huyết Y Hầu phủ, người này không phải Thiên Vân, là ai?
0