Bữa trưa hôm đó gia đình ba người ăn uống thật vui vẻ, bởi vì đã rất lâu bọn họ mới được ăn thịt, ăn cơm, không phải húp cháo loãng.
Thiên Vân hôm nay có thể tự hành xuống giường, ăn uống cũng không cần người giúp. Thái Thành Phong cùng Thu Phượng thấy vậy không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ có lẽ sau này Thiên Vân có thể tự lo cho bản thân, lấy vợ, sinh một đứa con cũng không biết chừng.
Thân thể Thiên Vân vốn suy nhược đã lâu, nay lại có cơm có thịt, hắn ăn như hổ đói. Thái Thành Phong thấy thế lại bắt đầu tự trách, y thấy con trai ăn uống được, liền nói "đã ăn no" mỉm cười nhìn con trai ăn uống. Thu Phượng cũng chỉ ăn một chén cơm, nàng vốn cũng không ăn nhiều, chỉ là thấy bộ dạng ăn như hổ đỏi của anh trai không khỏi bật cười.
Thái Thành Phong hôm nay không có dạy học, hắn hướng về phía đầu làng hỏi thăm tình hình quỷ hồn trong giếng nước. Sau khi thấy nhà nào cũng dán bùa, y không khỏi nghi hoặc, lại tìm tới trưởng thôn mới biết chuyện xảy ra đêm qua. Trưởng thôn cũng đưa cho y bốn lá bùa, căn dặn y thật kĩ phải dùng như thế nào, Thái Thành Phong liên tục cảm tạ sau đó quay trở về nhà.
Thái Thành Phong trở về nhà, liền theo lời trưởng thôn treo bùa lên, lại đưa cho hai đứa con mỗi người một lá, căn dặn phải luôn mang theo người. Thu Phượng nghe qua chuyện quỷ hồn, lòng không khỏi sợ hãi, gật đầu cam đoan sẽ mang theo bên người.
Nữ quỷ trú ngụ bên trong cơ thể Thiên Vân nào có bị ảnh hưởng, nghe vậy cũng là gật đầu không có nói gì, trong lòng lại không khỏi cười lạnh. "Các ngươi đã làm tuyệt như thế, đừng trách ta không giảng đạo lý"
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã qua ba năm.
Thái Thành Phong năm nay vừa tròn 50, cũng đã không còn trẻ, vốn dĩ người tu võ thọ mệnh thường rất dài, chỉ tiếc Thái Thành Phong bị phế đi đan điền, lại thêm ẩn tật lâu ngày, tuy vừa tròn 50 nhưng nhìn không khác ông lão 60 tuổi là mấy. Thái Thành Phong sức đã yếu, không thể tiếp tục ra biển, cuối cùng chỉ còn trông chờ vào việc dậy học kiếm miếng cơm ăn. Thu Phượng thể chất vốn không tốt, cũng chỉ có theo nghiệp may vá kiếm tiền, những năm trước tình hình đất nước còn tốt, nàng còn có thể kiếm được vài đơn đặt hàng một ngày, nhưng một năm trở lại đây binh biến đã hiện, việc làm càng ngày càng khó kiếm.
"Thiên Vân" từ lúc bị nữ quỷ chiếm cứ thân thể, sức ăn mỗi ngày một tăng.
Thời gian đầu còn tốt, sau này tình hình khó khăn, cháo loãng không có mà ăn, đói kém cực kỳ.
"Thiên Vân" nhiều lần muốn rời khỏi nơi này, có điều hắn càng ngày càng cảm thấy thân thể uể oải, thường xuyên ngủ mê mệt, tựa như từ sâu trong linh hồn đã yếu ớt, đề không nổi một chút sức mạnh.
Tình hình này cứ thế tiếp diễn thêm một năm.
Một đêm nọ, cả nhà đang chìm sâu trong giấc ngủ. Sâu trong đan điền Thiên Vân, lần nữa xuất hiện biến hóa. Viên kia cây non đã lâu chưa từng lộ diện, lần này lại hiện thân. Lần này xuất hiện, cây non đã lớn hơn trước rất nhiều, không còn là hai đoạn nữa mà đã chia làm ba đoạn. Từ đỉnh của cây non xuất hiện một đạo hồn phách, đạo hồn phách này rất nhỏ bé, nhưng lờ mờ có thể nhận ra, hồn phách này chính là Thiên Vân.
Đạo hồn phách ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Hắn chìm vào trong cây non, sau đó hàng trăm sợi linh căn điên cuồng tiền về sâu trong thức hải. Linh hồn nữ quỷ nay đã rất yếu ớt, chưa kịp phản ứng liền bị những sợi linh căn này đâm xuyên. Nữ quỷ còn muốn giãy giụa nhưng không làm nên trò trống gì, rất nhanh liền bị đám linh căn này hút khô, biến thành chất dinh dưỡng.
"Hừ! Chỉ là quỷ hồn cũng dám chiếm đoạt thân xác ta". Thiên Vân lần nữa chưởng khống thân thể, không khỏi cười lạnh nói.
"Năm đó điên cuồng tu luyện Bách Luyện Bảo Thể một trận, không ngờ lại vì nó mà giữ được một phần hồn phách. Xem ra khí vận của ta tuy kém cỏi, lại trong lúc vô tình mang cho ta một loại chấp niệm biến mạnh, chỉ có càng mạnh mới có thể từ trong hiểm cảnh thoát đi. Mười một năm rồi, ta bỏ nhiều thời gian như vậy mới một lần nữa trọng tố linh hồn, thật không ngờ đường đường một người tu tiên, lại bị một phàm nhân mới đạp một chân vào tiên đạo cho hại thảm như vậy. Đám người mang đại khí vận này quả thực quá mức hố người, sau này ta nhất định phải cẩn thận hơn nữa". Thiên Vân nghĩ ngợi một hồi cuối cùng khoanh chân, vận chuyển công pháp đã lâu chưa từng tu luyện.
Thiên Vân đã dò xét qua, thân thể hiện tại chỉ có hồn phách của hắn chiếm cứ, ngay cả Cổ Thi Điệp cũng không tại. Thiên Vân cũng không biết nàng đã đi đâu, nhưng cũng đã đoán ra một ít. Nàng đã không chiếm lấy thân xác hắn, xem ra nàng thật sự coi hắn là bằng hữu, ân tình này hắn nhớ kĩ trong tim. Lại nói, hiện tại bản thân Thiên Vân cũng đã không còn là chân chính nhân loại, nói hắn là nửa người nửa yêu có lẽ chính xác hơn. Tuy Cổ Thi Điệp đã không còn ước thúc hắn như trước, nhưng nếu Thiên Vân nung nấu ý đồ thỏa sức g·iết chóc sinh linh, rút đi linh tính của bọn chúng, ngày hắn hóa bướm sẽ không còn xa nữa.
Điều động linh lực chạy một vòng quanh thân, Thiên Vân lông mày nhíu chặt. Thân thể hắn những năm này hấp thụ quá nhiều ngũ cốc, hoa màu, tạp chất rất nhiều, muốn loại bỏ cũng tốn khá nhiều thời gian. Cũng may hắn còn không ít linh thạch trong túi trữ vật, việc chữa trị thân thể tương đối dễ dàng.
Thiên Vân đang vận công điều tức, bỗng dưng lông mày nhíu lại, hắn bấm đốt ngón tay tính toán một chút, vẻ mặt không khỏi biến đổi. "Tiên kiều! Sắp đến rồi..."
Đối với một võ giả bình thường, việc câu thông tiên kiều là một kiện vô cùng đáng mừng, nhưng với Thiên Vân lại là nguy hiểm trùng trùng. Năm xưa đao thánh mạnh mẽ như vậy, công đức lớn như vậy, khí vận cao như vậy, cuối cùng đạp vào tiên kiều vẫn là thất bại. Thiên Vân tuy tự tin thực lực cao cường, lại không dám xác định mình có khả năng thành công cao hơn Đao Thánh. Tuy trận chiến với Dương Thanh Long, Thiên Vân là người thắng cuối cùng, nhưng xét về mọi mặt hắn thua triệt để. Nếu năm đó không có Hạ Thi Điệp q·uấy n·hiễu, không có Dương Trung Hiếu nửa đường xuất hiện, không vì bản thân trong lúc vô tình linh hồn tách ra làm hai, hắn hiện tại có lẽ đ·ã c·hết không thể c·hết lại.
Thiên Vân cho dù tự tin, cũng không phải kẻ tự phụ, bởi vì mỗi bước đi của hắn đều có chuẩn bị từ trước mới thoát được một sát kiếp. Hiện tại Hạ Thi Điệp đã rời đi, thân thể còn chưa tiến vào thời kỳ toàn thịnh, thủ đoạn trong lần giao chiến với Dương Thanh Long đã xử ra hết, bây giờ Thiên Vân có thể nói vô cùng yếu nhược.
Nghĩ đến đây Thiên Vân tâm tình không khỏi trầm xuống, hắn hiện tại chỉ còn cách tăng lên bản thân thực lực. Chỉ có bản thân thực lực đủ cao mới mong một lần bước ra tiên kiều, đạp vào tu tiên đại đạo.
"Khục... Khục". Tiếng ho khan đột ngột vang lên, Thiên Vân đang tĩnh tâm tu luyện liền mở mắt.
Hắn quay sang nhìn phụ thân một chút, đáy lòng không khỏi chua xót. Những năm này Thái Thành Phong làm cái gì Thiên Vân đều biết, chỉ là linh hồn của hắn quá mức yếu ớt, nếu không chịu khó tu dưỡng chỉ sợ sẽ tan biến. Cho dù Thiên Vân có muốn ngăn cản phụ thân ngừng làm việc cũng là vô lực.
Bắt mạch Thái Thành Phong một hồi, lông mày Thiên Vân càng nhíu càng chặt. Thái Thành Phong thân thể quá mức suy kiệt, lại thêm ẩn thương chưa lành, tuổi thọ giảm đi rất nhiều. Thiên Vân bấm đốt ngón tay tính toán một chút, hốc mắt dần đỏ lên. Thiên Vân cố gắng ổn định khóe mắt ẩm ướt, truyền vào trong thể nội Thái Thành Phong một đạo linh khí.
Đạo linh khí này chỉ có thể giúp Thái Thành Phong ổn định ẩn tật, cái thiện một chút thể chất, còn về phần thọ mệnh, Thiên Vân cứu không được.
Quay đầu đi ra khỏi căn nhà nhỏ, Thiên Vân lần đầu tiên sau mười một năm sử dụng khinh công. Bởi vì đã lâu thân thể không hoạt động, cả người có chút không được tự nhiên, thế nhưng dù sao Thiên Vân cũng là người tu tiên, khả năng thích ứng rất tốt, chỉ một thoáng đã có thể chưởng khống một cách bình thường. Thiên Vân đi ra biển, khinh công vận chuyển đến cực hạn, lòng vòng một hồi hắn liền trở về, trên tay còn xách theo hai con cá lớn. Cá này tên gọi Nguyệt Bạc, sơ dĩ gọi như vậy bởi vì nó có vây lưng màu bạc, miệng dài như thanh kiếm, chỉ có thể nhìn thấy vào đêm có trăng. Thường thì mỗi đêm trăng sáng, chúng sẽ ngoi lên vùng nước nông kiếm ăn, ánh trăng chiếu xuống vây lưng, sẽ phản chiếu một tầng bàng bạc. Cá này tốc độ bơi rất nhanh, bình thường khó mà bắt được chúng, chỉ những thủy thủ có kinh nghiệm đi biển mới có cơ hội bắt nó. Thiên Vân là dựa vào tốc độ cùng man lực bắt chúng, dù sao khinh công của Thiên Vân cũng quá khủng bố.
Chợ cá thường mở từ lúc trời tờ mờ sáng, các lái buôn từ mọi nơi đổ về đây từ sớm, mua cá rồi mang đi nơi khác bán kiếm lời. Hôm nay khu chợ xuất hiện một thanh niên lạ mặt, người này một đầu tóc dài màu lam, khí chất xuất trần, tuấn lãng như ngọc, nói hắn là tiên nhân bị đọa xuống phàm trần cũng có người tin. Kẻ này xách trên tay hai con Nguyệt Bạc, càng là làm cho đám con buôn ghé mắt, không ít người tranh nhau hỏi mua.
Thiên Vân không biết hai con cá này giá tiền thế nào, đành học Thiên Long đấu giá hội ai trả giá cao liền bán. Đám con buôn trả giá một hồi, cuối cùng lấy giá 100 đồng bạc bán đi. Cái giá này, đã là vô cùng tốt.
Thiên Vân không quá để ý vấn đề giá cả, thấy người báo giá cao nhất liền bán đi. Lại mua thêm ít gạo củi dầu muối liền trở về nhà.
"Người này nhìn rất quen, các ngươi có ai thấy quen mắt giống ta không?" Một ngư phu trong làng mở miệng dò hỏi.
"Ta cũng thấy rất quen, hình như từng gặp ở đâu đó". Một người khác cũng gật đầu xác nhận.
"Nhớ rồi, đây chẳng phải con trai Thái tiên sinh a, người này từ trước tới nay đều ngồi ngây ngốc, tại sao sáng nay lại mang cá ra chợ bán? Không nhẽ hắn đã hết ngốc?" Một người phụ nữ trung niên nhớ ra, không khỏi hét lên.
"Đúng, là hắn... Ta đã nói tại sao nhìn hắn quen như vậy, xem ra hắn đã hết ngốc. Thái tiên sinh cuối cùng cũng chờ được một ngày này, thật đúng là việc đáng mừng a". Một người khác nghe vậy mới nhớ ra, gật đầu cười nói.
Đám người trong khu chợ cá cũng mỉm cười gật đầu, thầm chúc mừng gia đình Thái tiên sinh một phen.
0