Đao Thánh Dương Thanh Long năm đó tư chất tuyệt đỉnh, một lòng say mê võ đạo, 50 tuổi còn chưa kết hôn. Hắn đã từng nghĩ, mình sẽ cứ như vậy không cưới vợ, không sinh con, từ từ làm bạn với thanh đao đến cuối cuộc đời. Hắn cũng đã nghĩ kĩ, cũng viết sẵn tấu chương, chỉ cần mình c·hết, tước vị hầu gia sẽ truyền cho Dương Trung Hiếu, cũng là nhi tử của đại ca mình.
Vận mệnh trêu đùa, đao đã phế, cảnh giới lại tăng mạnh, tuổi thọ cũng không ít. Dương Thanh Long dần trẻ lại, cuối cùng hoàng đế vì muốn lấy lòng hầu phủ, bèn gả con gái út Đinh Thư Thư cho hắn. Đinh Thư Thư năm đó vừa tròn 16, vẻ đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, hôn lễ qua đi nàng liền sinh cho Dương Thanh Long một người con trai, đặt tên Trung Hóa.
Dương Thanh Long tuy đã lấy vợ, sinh con, có điều cuối cùng vẫn không thể dứt bỏ con đường cường giả. 20 năm dốc sức tài bồi con trai, cuối cùng ông dứt áo mà đi, để lại hầu phủ cho Dương Trung Hóa.
Kiếm Thánh không lấy vợ, cũng chẳng có con. Sau khi Dương Thanh Long kết tóc cùng công chúa, hắn cũng từ biệt mà đi, hắn năm đó còn quá trẻ, một bầu nhiệt huyết chảy tràn trong huyết quản. Hắn đi khắp nơi, chỉ cầu một tia minh ngộ, 20 năm cứ thế mà qua. Kiếm thánh bốn bể là nhà, trời đất bao la không ngăn nổi bước chân của hắn, thầm thoát lại thêm 20 năm... Kiếm Thánh trở về.
Không gióng trống khua chiêng, không đèn hoa rực rỡ, hắn cứ như vậy không một tiếng động trở về. Hầu phủ khẩn trương, Dương Trung Hóa lần đầu nhìn thấy diện mục Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh lúc này đã 70 tuổi, thế nhưng mặt mũi lại chẳng khác gì trung niên, thân dài thẳng tắp phiêu dật xuất trần. Kiếm Thánh còn tưởng đại ca vẫn tại hầu phủ, không ngờ đến nơi người đã đi rồi, hắn cũng chỉ mỉm cười, quay đầu mà đi. Trước khi đi hắn còn lẩm bẩm. "Đại ca, lần này ta đi, sẽ rất lâu mới có thể trở lại, không biết đời này liệu có còn gặp một lần"
80 năm qua đi, cuối cùng Kiếm Thánh trở lại, nhìn thấy hậu bối, nhưng cố nhân đã chẳng còn nữa.
Kiếm Thánh lắc đầu, chôn xuống muộn phiền, tay lắc một cái, trên tay mỗi người Dương gia, đồng loạt xuất hiện một miếng ngọc bội.
Dương Trung Hóa thấy vậy không khỏi cả kinh, lại nhìn về phía ngọc bội lặng yên cảm thụ, chỉ thấy bình cảnh kiên cố bấy lâu có chút động đậy.
Dương Trung Hóa hai mắt phát sáng, tay run run mở miệng. "Thúc thúc, đây là..."
"Linh ngọc, mang nó bên người có thể giúp ngươi bình tâm tĩnh trí, rất tốt cho tu luyện võ công, nếu may mắn, ngươi có thể đột phá Hóa Cảnh". Thiết Phong mỉm cười đáp.
Đám người Dương gia thấy vậy, cũng nhìn về phía ngọc bội của mình, thế nhưng không có loại hiệu quả kia a.
"Các ngươi nghĩ linh ngọc là rau cải, các ngươi muốn có là có hay sao?" Thiết Phong mỉm cười lắc đầu, nói tiếp. "Đây là phá khí thạch, ẩn chứa kiếm khí của ta, các ngươi cầm nó, có thể xuất nhập Kiến An sơn mà không lo bị kiếm khí, đao khí chém g·iết. Bảo quản cho tốt, sau này lên Kiến An sơn tìm hiểu kiếm đạo hoặc đao đạo sẽ rất tốt cho các ngươi"
Đám người nghe vậy, khóe miệng không khỏi câu lên, thầm nghĩ. "Kiến An sơn a, nơi Kiếm Thánh cùng Đao Thánh giao thủ nha. Chưa đến tuyệt đỉnh bước vào chỉ có c·hết, nếu có vật này chẳng phải sẽ vô tư xuất nhập ngộ đạo hay sao?"
Thiết Phong cũng chẳng để ý đám người này, thong dong bước vào trong hầu phủ.
Dương Trung Hóa cũng lặng yên bước theo. Đám con cháu, tử tôn Dương gia nối đuôi đi vào, dâu rể chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Dương Hiển ánh mắt quét qua Triệu quản sự, nháy mắt một cái. Triệu quản sự như hiểu ý, đi ra ngoài cổng trên tay cầm một cái túi lớn, cao giọng nói. "Hôm nay hầu phủ đón Kiếm Thánh trở lại, hầu gia cao hứng phát tiền mừng, mọi người nhanh chân xếp hàng nhận bạc"
Từng tiếng cảm tạ hầu gia, cảm tạ Kiếm Thánh vang lên không ngớt, cả thành vui mừng khấp khởi. Cũng đúng thôi, mỗi người một đồng bạc, nếu không phải kẻ phá sản số tiền này đủ để gia đình họ ăn 10 ngày.
Kiếm Thánh cũng chẳng quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh như vậy, sau khi vào đại sảnh, liền ngồi vào ghế chủ tọa. Dương Trung Hóa cũng không hề có dị nghị, nhanh chân đi tới ghế ngồi bên cạnh, đám người đồng bối phận cũng sắp xếp ngồi vào ghế. Đám con cháu lúc này, chỉ có thể đứng sau lưng trưởng bối nhà mình, vẻ mặt thành thật, không dám thất lễ.
Kiếm Thánh quét mắt một vòng, bấy giờ mới nói. "Ta lần này trở lại, thứ nhất là để bái tế đại ca cùng chị dâu, thứ hai ta muốn tìm kiếm trong bọn hậu bối một kẻ kế thừa y bát của ta"
"Cái này! Ngài chẳng lẽ cũng không thể bước tới cánh cửa kia hay sao?" Dương Trung Hóa biến sắc, hắn biết phụ thân và vị thúc thúc này đếu tư chất tuyệt đỉnh. Thế nhưng công bằng mà nói, thúc thúc hắn tư chất hắn mạnh hơn phụ thân hắn nhiều lắm. Năm đó Kiếm Thánh vang danh thiên hạ mới chỉ 30 tuổi, mà phụ thân hắn đã hơn 50 tuổi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết ai hơn ai. Lại nói phụ thân hắn trước khi c·hết cũng đã một chân bước vào cảnh giới kia, hắn không tin thúc thúc Kiếm Thánh lại thất bại. Hắn vẫn còn chờ mong, chờ mong thúc thúc sau khi thành tiên có thể giúp hắn đột phá đây.
"Tiên nhân? Sao mà khó khăn... Ai! Ta một đời truy cầu cảnh giới này, thế nhưng sao mà khó. Một năm nay nội lực của ta đã tan hết, nếu muốn nói đột phá, có lẽ chỉ cần bước là qua. Thế nhưng... Khó!" Thiết Phong thở dài, lắc lắc cái đầu.
"Chỉ cần một bước? Một bước này ngài có manh mối gì sao?" Một lão già ngồi đối diện Dương Trung Hóa chắp tay hỏi. Người này chính là Dương Trung Hiếu, suýt nữa cũng đã trở thành hầu gia.
"Trung Hiếu a! Ngươi giấu rất sâu nha". Thiết Phong ánh mắt quét qua, mỉm cười nói.
"Chất nhi vô tâm tranh vị trí hầu gia, một lòng với võ đạo, chỉ mong thúc thúc chỉ điểm". Dương Trung Hiếu toát cả mồ hôi, đứng dậy chắp tay hành lễ.
"Ta biết, nếu ngươi muốn tranh vị trí hầu gia, có lẽ hầu gia đã không còn nằm trong tay chi hai nữa". Thiết Phong phất phất tay, tùy ý nói.
"Ngươi hóa cảnh cũng đã 40 năm rồi đi?" Thiết Phong tuy rằng hơi kinh ngạc thế nhưng cũng chẳng bận tâm, với hắn ngoại trừ đại ca ra, những kẻ khác đều không để vào mắt. Tuy rằng năm đó ông biết Dương Trung Hiếu tư chất rất mạnh, thế nhưng so sánh với mình và đại ca lại cách xa vạn dặm.
Đám người Dương gia nghe đến đây thì đại biến, không cách nào tin nhìn về phía Dương Trung Hiếu. Cái gì mà tuyệt đỉnh cao thủ số một Đại Việt? Cái gì mà quét ngang giang hồ? Dương Trung Hóa nếu dám nói số một, vậy người huynh trưởng này số mấy đây? Quá sâu, quá điệu thấp.
"Không sai! Vãn bối gặp sinh tử nguy cơ, gian nan đột phá mới giữ được cái mạng. Thế nhưng năm nay cũng đã quá già, chỉ sợ cách đại nạn đã không còn xa nữa". Dương Trung Hiếu thành thật trả lời.
"Chưa tan hết nội lực, ngươi có biết cách phá giải cũng vô dụng thôi. Bây giờ nội lực của ngươi chuyển hóa được mấy thành?" Thiết Phong biết Dương Trung Hiếu đã hết hi vọng, thế nhưng cũng không ngai giải đáp.
"Bảy thành". Dương Trung Hiếu đáp.
"Cái gì? Đưa tay ta xem". Thiết Phong mắt phải giật giật, có chút thất thố vươn tay ra.
Dương Trung Hiếu cũng không có phản đối, chìa tay.
Một luồng khí tức mảnh mai như rắn nước lao nhanh, chỉ chớp mắt đã đi tới đan điền Dương Trung Hóa, rất nhanh liền rút đi.
"Ngươi! Thật không nghĩ tới... thật không nghĩ tới". Thiết Phong thu tay về, vẻ mặt biến đổi không ngừng, lúc thì mừng rỡ, lúc lại buồn bã.
"Đáng tiếc a... Đáng tiếc. Nếu như ngươi đột phá sớm 20 năm, ngươi có lẽ sẽ tiến vào cảnh giới đó. Thể chất như vậy tại sao lại không phát hiện ra đây." Thiết Phong vẻ mặt cực kì phức tạp, thở dài nói.
"Thiết Phong thúc, ngài nói thể chất là cái gì?" Dương Trung Hóa tuy rằng chấn kinh, thế nhưng cũng không có vì Dương Trung Hiếu đột phá mà sinh ra ghen tỵ. Thấy Thiết Phong thở ngắn than dài bèn hỏi.
"Thể chất của hắn đặc biệt, khi tới bình cảnh chỉ cần tạo một chút áp lực liền có thể phá". Thiết Phong thở dài đáp.
"Cái gì? Lại có loại thể chất nghịch thiên như vậy?" Đám con cháu lúc này cũng quá sợ hãi, kinh hô lên.
"Ồn ào!" Dương Trung Hóa ánh mắt quét ngang, đám hậu bối lúc này đều im miệng.
"Trung Hiếu a, ta nói cho ngươi biết rồi đó, thế chất ngươi đặc thù, một chút áp lực liền phá. Có lẽ việc ngươi chuyển hóa nội lực nhanh như vậy, cũng là do loại thể chất này mà ra". Thiết Phong nói xong, lại quay sang đám người.
"Thể chất đặc biệt trăm triệu người không có một, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Những người bình thường như chúng ta, muốn bước ra một bước kia, việc cần làm là tìm ra tiên kiều, chỉ cần các ngươi bước ra một bước liền có thể thành. Còn việc có thành tiên hay không, không ai biết, ta đọc hết thư quyển trên đại lục cũng chỉ biết có thế". Thiết Phong nói ra thứ mà ai cũng muốn biết.
Đám người đứng hình, trong lòng không khỏi nghi vấn.
"Không cần nghĩ nữa, ta cũng chỉ biết được nhiêu đó, dường như mọi thông tin đã bị một thế lực nào đó xóa đi, có tìm cũng không còn tác dụng". Thiết Phong thấy đám người vẻ mặt mờ mịt thì khoát tay nói.
"Các ngươi muốn biết cũng đã biết rồi, ta sẽ không giải đáp nữa. Bọn tiểu bối các ngươi qua đây ta xem một chút". Thiết Phong không dông dài nữa, bắt đầu kiểm tra thế hệ trẻ tuổi.
"Ngươi không được, ngươi quá kém, ngươi cũng quá kém..." Đám người Dương Khiêm lần lượt đi qua, thế nhưng chỉ nhận được từng tiếng mắng chửi, nhất là Dương Khiêm bị phê bình một câu "phế vật".
Kiếm Thánh càng kiểm tra càng cảm thấy thất vọng. Đám tiểu bối của cả Dương gia, hơn 20 người không có lấy một hạt giống xuất săc, Thiết Phong chỉ biết thầm than thở.
"Ngươi tới đây, ngươi nữa". Thiết Phong chỉ tay về phía hai nam hài, một đứa tầm 10 tuổi, đứa còn lại nhỏ hơn một chút.
Hai đứa trẻ nghe vậy thì vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng không dám không nghe, rất nhanh đi tới.
"Các ngươi tên là gì?" Thiết Phong tuy rằng thất vọng, thế nhưng cũng không sinh khí, nhìn hai đứa trẻ hỏi.
"Vãn bôi Dương Kiên ra mắt thúc tổ". Bất ngờ đứa trẻ 10 tuổi này vậy mà lại là Dương Kiên.
"Vãn bối Dương Thiên Thành ra mắt thúc tổ". Đứa trẻ còn lại cũng cúi đầu bái.
Thiết Phong mỉm cười gật đầu, lật tay đưa cho mỗi tên một cái bình nhỏ, cười nói. "Các người đều là con cháu của đại ca ta, cũng coi là con cháu của ta. Trong này là linh dịch cực kỳ trân quý, nhớ phải cất kỹ, chúng sẽ giúp hai ngươi tu luyện tiến nhanh. Lần này coi như xong, tư chất của các ngươi còn không bằng một phần mười chúng ta, dạy dỗ các ngươi sẽ chậm trễ thời gian của ta, các ngươi lui xuống đi". Thiết Phong nói xong liền phất tay bảo hai đứa trẻ lui xuống.
"Ngày mai ta sẽ tới cáo biệt đại ca rồi đi, Trung Hóa, chuẩn bị cho ta một chỗ nghỉ ngơi". Thiết Phong đến đây cũng thôi, không nói thêm gì nữa.
"Đã chuẩn bị xong, mời thúc thúc đi theo ta". Dương Trung Hóa mỉm cười, đi trước dẫn đường.
Thiết Phong cũng gật đầu đi theo, rất nhanh hai n·gười đ·ã k·huất xa.
Đám người trong sảnh cũng chỉ có thể ủ rũ mà đi, tất nhiên trong đó không ít người mặt mang tươi cười.
Trưởng bối cùng con cháu các chi rất nhanh đã ra khỏi phủ, cuối cùng đã không còn cảnh nhộn nhịp như trước nữa.
Bên trong một chiếc xe ngựa đang lao nhanh. Dương Trung Hiếu ánh mắt hơi ngưng vén vẹt rèm xe, phất tay gọi một thân tín tới. Hắn áp miệng vào tai tên thân tín, dặn dò thứ gì đó liền ngồi trở lại.
"Hầu phủ có lẽ nên đổi chủ, ta không tin dùng hết tài nguyên lại không thể bước ra một bước kia". Dương Trung Hiếu xiết chặt nắm đấm, ánh mắt lăng lệ.
0