Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nhật Ký Của Tôi Trong Thế Giới Pokemon

Unknown

Chương 13: Rishin Town Và Căn Biệt Thự Bị Ma Ám.

Chương 13: Rishin Town Và Căn Biệt Thự Bị Ma Ám.


Rishin Town Và Căn Biệt Thự Bị Ma Ám.

Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đến với Rustboro City, trên đường đi đến đó chúng tôi đi ngang qua Rishin Town.

"A, mùi gì thơm thế." Haruka thấy được thị trấn trước mắt thì cảm thán.

"Có phải là mùi thịt nướng không hả chị?" Masato không hiểu mùi gì bèn hỏi.

"Không phải đâu, là mùi thơm của thành thị đấy." Haruka tỏ ra vẻ ghét bỏ nói.

"Đúng thế, đúng thế, thời gian vừa qua chúng ta cứ đi trong rừng mãi." Satoshi cũng cảm thán.

"Vậy xem ra hôm nay chúng ta phải tận hưởng một bữa cho đã mới được." Tôi nói.

"Phải đó, sẵn tiện thì chúng ta cũng phải bổ sung thêm những thứ cần thiết nữa." Takeshi lên tiếng, rồi anh ta lật sách ra xem chỉ dẫn. Satoshi thì muốn được đổi dạ một chút trước khi đi tiếp, thế nên mọi người quyết định tách ra, sau đó tập trung ở Trung Tâm Pokemon.

Tôi và Haruka quyết định đi bổ sung nguyên liệu cùng Takeshi, còn Masato thì quyết định đi cùng Satoshi. Nhóm tôi bắt đầu dạo quanh thị trấn, ngắm nhìn bốn phía những tòa nhà cao tầng đang bắt đầu mọc lên, Haruka nhìn ngắm những bộ váy và phụ kiện xinh đẹp, trong khi đó tôi và Takeshi tiện thể mua những đồ cần thiết.

Trên đường đi, vì sức mạnh tâm linh của mình, nên các giác quan của tôi được cường hóa. Tôi nghe được xung quanh có người đang nói gì đó về căn biệt thự bị nguyền rủa, có vẻ như Haruka cũng nghe được phong phanh, nên cô quyết định chạy đến hỏi người đi đường.

"Anh chị ơi, cho em hỏi là anh chị đang nói về chuyện gì đấy ạ?" Haruka tò mò.

"Này, Haruka." Takeshi cố gắng ngăn lại, vì chuyện này khá bất lịch sự.

"Không sao, chuyện này không phải chuyện quan trọng gì, chú ý một chút là biết thôi, nên nói cũng không sao." Chị gái thấy Takeshi như thế cũng hiểu ý, cười nói.

Chuyện là thế này, cách đây vài căn nhà, có một biệt thự cổ xưa, hiện giờ có người đã lên kế hoạch giải tỏa căn biệt thự đó. Vấn đề là, nghe nói trong đó có lời nguyền người xưa để lại, trong đó không có người ở, mà đôi khi lại có những động tĩnh lạ phát ra ngoài, đôi khi người ta còn thấy dấu chân ở trong đó nữa. Có một số công nhân không biết vì lý do gì khi đến gần thì ngất đi, nên từ đó không ai dám đến gần nữa." Chị gái tiếp tục nói.

Takeshi bắt đầu sợ sệt, còn Haruka thì nổi lên hứng thú, tôi đoán khả năng cao là Pokemon tác quái. Thế giới này là Anime Pokemon mà chứ có phải phim kinh dị quái đâu, nhưng cũng có khả năng là bị ám thật, dù gì thì trong Anime cũng không ít lần có ma xuất hiện.

Haruka càng lúc càng hiếu kỳ hơn, nên cô quyết định đi xem xét thử. Thế là cô bắt đầu kéo Takeshi đi đến đó, còn tôi thì theo sau. Trên đường đi, có vài người nhìn chúng tôi, chắc là bọn họ cảm thấy lạ, tôi còn nghe được vài người đang bàn tán về chúng tôi như: đi hẹn hò mà sao bọn họ lại dắt một đứa nhỏ đi theo. Hay là: giới trẻ thời nay quá táo bạo, giữa đường cái đông đúc thế này mà làm những hành động thân mật như thế.

Tôi khá buồn cười khi nghe được chúng, nhưng nhìn lại thì hiểu lầm cũng đúng, Haruka thì ôm chặt lấy tay Takeshi, còn Takeshi thì cứ cố gắng kéo lại nhưng không thoát được, như một chàng trai ngại ngùng đang bị bạn gái ôm vậy.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến trước căn biệt thự, một căn nhà cũ kĩ dính đầy rêu, cùng khu vườn với những hàng cây xanh to lớn, rậm rạp đã lâu không ai dọn dẹp.

"Đến rồi, đến rồi, chúng ta vào trong xem có gì xảy ra không nào?" Haruka khi nhìn thấy hình dáng của căn biệt thự thì càng hứng thú hơn, cô vừa nói vừa tiến vào khu vườn.

Khi đó tôi nghe thấy có giọng nói quen thuộc từ phía xa, là giọng của Satoshi và Masato đang nói chuyện. Thế nên tôi kêu Haruka và Takeshi dừng lại.

"Sao thế, Ace?" Haruka có vẻ vẫn muốn đi tiếp.

"Em nghe được tiếng của Satoshi và Masato, sao chúng ta không mời bọn họ luôn nhỉ? có lẽ như thế sẽ thú vị hơn nhiều." Tôi giải thích với Haruka.

"Có sao, thế thì phải cùng nhau khám phá mới được." Haruka nghe thế cũng vui vẻ đồng ý, thế nên chúng tôi quyết định đi ngược lại. Nhưng còn chưa kịp cất bước, thì đã thấy một con Shroomish đang lao đến rồi vượt qua chúng tôi. Sau đó là Satoshi và Masato chạy tới, thấy bọn tôi thì hai người họ dừng lại.

"Sao mấy cậu lại xuất hiện ở đây?" Satoshi hỏi.

"À, Satoshi và Masato này, chúng tớ mới nghe được tin rằng nơi này bị ma ám ấy, nên chúng ta đi khám phá chung không nào?" Haruka giải thích, rồi đưa ra yêu cầu của mình.

Ngay lúc này có một anh tóc xanh đi từ xa đến.

"Này các em, nơi này không cho người vào đâu, nên các em ra ngoài chơi đi." anh tóc xanh nói.

"Xin lỗi anh ạ." Satoshi lập tức xin lỗi. Masato nói tiếp:"Chúng em đuổi theo một con Shroomish nên mới đến đây ạ."

"Ể, con Shroomish?" Anh tóc xanh ngạc nhiên.

"Vâng." Satoshi và Masato gật đầu xác nhận.

"Chắc các em nhầm rồi." Anh tóc xanh có vẻ không tin.

"Nhưng chúng em thấy nó chạy vào đây mà." Satoshi giải thích.

"Với lại bọn em vừa mới cho nó ăn xong nữa." Masato cũng giải thích.

"Làm gì có chuyện đó, cả thành phố này từ lâu đã không còn xuất hiện con Shroomish nào rồi." Anh tóc xanh nói.

"Không còn con nào ư?" Haruka nghi vấn. Takeshi tiếp tục hỏi:"Thế là trước đây có rất nhiều à?"

"Đúng thế, lúc anh còn nhỏ nơi này là nơi cư ngụ của chúng. Lúc đó anh rất thích loài Pokemon này, căn biệt thự này là của ông anh, sáng nào anh và ông cũng chơi với chúng. Thời gian sau, nơi này mọc lên những tòa nhà rộng lớn, làm giảm đi diện tích khu rừng mà chúng sinh sống. Vài năm sau ông anh mất đi, cũng không ai còn thấy được chúng xuất hiện nữa. Có tin đồn ở đây xuất hiện những chuyện kì quái khi bất đầu khởi công, nên anh đến đây để xem xét." Anh tóc xanh hồi ức.

"Ra là vậy." Takeshi.

"Chuyện kì quái có phải là dấu chân trong căn biệt thự không?" Haruka hứng thú nói.

"Nếu chuyện đó bắt nguồn từ pokemon sống trong căn biệt thự thì sao?" Tôi đưa ra phán đoán, mọi người nhìn về phía tôi. Tôi nói tiếp:" Khi nãy Satoshi và Masato có đuổi theo một con Shroomish, nó chạy qua đây, nên em quan sát được nó tiến vào tòa nhà. Nên có thể khi khu rừng biến mất, chúng đã đến căn biệt thự bỏ hoang này."

"Thế à? Chuyện này rất có thể, chúng ta vào xem xét cùng nhau nhé?" Anh tóc xanh cũng nghiêm túc lên, rồi đưa ra lời mời.

"Bọn em cũng có thể tiến vào á?" Satoshi hỏi lại.

"Đúng thế, dù gì các em cũng đến đây rồi, với lại đi nhiều người sẽ an toàn hơn mà." Anh tóc xanh cười nói. Rồi anh giật mình như nhớ ra gì đó rồi nói tiếp:"Quên nữa, anh là Alex, rất vui được gặp các em." Chúng tôi cũng giới thiệu về bản thân cho anh ấy.

Rồi bọn tôi bắt đầu tiến vào khám phá căn biệt thự, bên trong tối tăm, những bức tường thì loang lổ với những vết sơn bị tróc ra.

"Hồi hộp quá đi, nhưng mình lại thích." Haruka hứng thú nhìn quanh. Masato và Satoshi thì tìm kiếm con Shroomish khi nãy. Tôi cũng dùng sức mạnh của mình để tìm kiếm, phạm vi đang dần dần mở rộng ra, rồi tôi phát hiện có thứ gì đó di chuyển ở chỗ cầu thang.

"Tìm thấy rồi." Tôi nói, rồi đi nhẹ nhàng đến góc của cầu thang.

"Em phát hiện nó ở đâu?" Alex và mọi người đi theo tôi hỏi. Tôi không nói gì, dừng bước lại nhẹ nhàng dùng sức mạnh tâm linh của mình làm dịu đi sự khủng hoảng của con Shroomish đang nép vào trong góc nhỏ.

Khi Shroomish đã ổn định lại thì tôi tiến đến gần xoa đầu nó rồi ôm nó lên, trên đầu Shroomish có cột một cái khăn, tôi đưa Shroomish về phía sau cho mọi người nhìn.

"Chính là nó con mà bọn em cho ăn khi nãy." Masato chạy đến ôm lấy nó, con Shroomish thấy thế cũng vui vẻ.

"Ở đây vẫn còn lại một con ư?" Alex tự hỏi, rồi mỉm cười.

Khi này thì có thêm vài con Shroomish đang trốn khác cũng đi ra, bọn chúng có vẻ khá dè chừng chúng tôi.

"Điều gì làm chúng sợ thế?" Masato thấy thế hỏi.

"Khả năng chúng nghĩ chúng ta đến đây là để phá đi nơi ở cuối cùng của chúng, sau khi khu rừng mà chúng từng sinh sống, đã bị con người phá hủy để xây dựng thị trấn." Tôi cảm nhận được địch ý của chúng, cũng như là sự sợ hãi giấu sau đó.

"Là vậy sao?" Alex đang lẩm bẩm gì đó, rồi anh ấy thấy được bức ảnh còn nhỏ của mình, khi anh vui đùa cùng đàn Shroomish với ông của mình. Ngay lúc này bức của căn phòng ngay phía sau chúng tôi bị phá hủy, bụi bay mù mịt, kèm theo là lời giới thiệu mà ai cũng biết là ai.

Chương 13: Rishin Town Và Căn Biệt Thự Bị Ma Ám.