Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Buổi Cắm Trại Với Orla và Milcah; Chú Pokemon Bị Thương Nặng.

Chương 16: Buổi Cắm Trại Với Orla và Milcah; Chú Pokemon Bị Thương Nặng.


Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời.

"Ace, mau dậy chuẩn bị đi con, dì Orla sắp tới rồi đó." Oralie gõ cửa phòng của Ace.

"Vâng ạ, con ra ngay đây." Ace tiến đến mở cửa phòng cho Oralie. Trên vai cậu là một chiếc balo đã được chuẩn bị, sẵn sàng cho chuyến cắm trại.

"Ối trời, con chuẩn bị xong rồi à, vậy thì nhanh xuống rửa mặt, ăn sáng đi nào." Oralie lấy chiếc balo từ vai của Ace, cô kiểm tra lại một lần nữa. Khi thấy đã đầy đủ, cô quay người đem theo balo xuống lầu, không quên nhắc nhở Ace.

"Vâng." Ace đáp lời Oralie, nhanh chóng hoàn toàn mọi chuyện trước khi Orla và Milcah đến nhà.

Sau khi dùng bữa sáng không lâu, Orla và Milcah cũng tới, Ace cùng hai người lên đường.

Trên xe.

"Dì Orla ơi, chúng ta đi đâu để cấm trại thế ạ?" Ace nóng lòng hỏi.

"Nó là một cái hồ nằm ở trong khu rừng đường 102, dì chắc rằng con sẽ thích nó đấy." Orla cười nói, tuy vậy lại không nói rõ, làm cho Ace càng mong chờ hơn.

Chiếc xe cứ thế tiến đến nơi cắm trại.

Đó là một mảnh đất rộng bên hồ, bao quanh là rừng cây, có một vài Pokemon đang lại gần mặt hồ để uống nước. Đây quả thật là một địa điểm tuyệt vời để ngắm cảnh và dã ngoại.

Cứ thế, mọi người cùng nhau bắt tay dựng trại và chuẩn bị cho bữa trưa.

Ace và Milcah đi nhặt củi để nhóm lửa. Và để an toàn, Orla cho Espeon đi theo bảo vệ hai đứa trẻ.

Mọi việc diễn ra thuận lợi, ba người sau khi dùng bữa trưa thì quyết định nghỉ ngơi, rồi sau đó câu các Pokemon trong hồ.

"Đây, cần của hai con đây." Orla lấy từ hộp dụng cụ trong xe của mình ra những chiếc cần câu và đưa cho hai đứa nhỏ.

"Vâng." Ace và Milcah đáp lời, nhận lấy cần câu và tiến để bên hồ.

Hai người được chỉ cách móc thức ăn, và những điều cần biết khi câu. Cứ thế buổi câu diễn ra.

"A, có thứ gì cắn câu tớ thì phải?" Milcah thấy cần câu rung động thì nói.

"Bình tỉnh, chưa đâu, cá vẫn chưa cắn câu đâu, chúng đang thử đấy, khi nào phao của con chìm xuống hay bị kéo đi thì con giật cần nhé." Orla ở một bên giải thích cho Milcah và Ace hiểu cách giật cần.

Bỗng nhiên phao của Milcah nhanh chóng chìm xuống, Milcah giật cần cố gắng đưa lên cao rồi từ từ lùi về phía sau. Thứ cắn mồi của Milcah khi bị kéo ngược thì bị bất ngờ, nó bắt đầu kéo phao chạy xung quanh.

Ace thấy vậy muốn tiến đến giúp đỡ, như nhận ra việc Ace định làm, Orla ra hiệu cho cậu bé đứng yên và chờ đợi. Ace định tiến lên, thấy ánh mắt của Orla thì ngừng lại, cậu nhìn về phía Milcah. Khi thấy Ace không hành động gì khác Orla tiếp tục quan sát con gái của mình, cô muốn thấy sự cố gắng của Milcah, muốn thấy cô bé tự mình làm việc gì đó mà không cần đến sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Sau một lúc đọ sức thì Milcah cũng đã kéo được sinh vật ấy lên, đó là một chú Goldeen.

"Làm tốt lắm con gái." Orla nở nụ cười tươi, vui vẻ đến gần xoa đầu cô bé.

"Vâng." Milcah thấy hành động của mẹ mình thì cười hạnh phúc, mặt của cô bé cũng có chút đỏ ửng, không biết là vì ngượng ngùng hay là mệt mỏi do phải dùng sức kéo Pokemon lên bờ.

"Cậu tuyệt thật, tớ không nghĩ là cậu có thể câu được Pokemon, từ lần đầu tiên luôn đấy." Ace cũng không tiếc lời khen ngợi cô bé.

"Tớ mà lại, chuyện này đối với tớ cũng chỉ đơn giản thôi." Khác với phản ứng từ lời khen của Orla, khi nhận lời khen của Ace, Milcah cố tỏ ra bình thường, nhưng giọng nói của cô bé lại không giấu được niềm vui ấy.

"Được rồi, được rồi, Giờ con muốn làm gì với nó đây?" Orla thấy con gái mình như thế cũng chỉ biết mỉm cười, cô chỉ chú Goldeen nói với Milcah.

"A.. Hay mình thả nó đi được không mẹ, chứ nhìn nó tội quá." Milcah bị mẹ hỏi thì mới sực nhớ ra Goldeen, cô nhìn chú cá đang nằm trên bờ một hồi, cô bé nhỏ giọng nói.

"Được thôi, con muốn vậy thì làm đi, dù sao hôm nay chúng ta cũng chỉ đến vui chơi thôi mà phải không?" Orla cười nói, đưa mắt nhìn Ace.

"Phải, phải, chúng ta đến đây để vui chơi mà, chỉ cần cậu vui là được rồi." Ace thấy ánh mắt của Orla thì nói theo.

"Cảm ơn mẹ, và cả cậu nữa." Milcah nghe thấy những lời đó thì nói, nụ cười trên môi cô bé càng tươi hơn mấy phần.

Ace nhìn thấy, cậu cảm thấy việc mình nói ra những lời đó là một lựa chọn cực kì đúng đắn.

Thế là hai người cùng Milcah đến đỡ lấy Goldeen đưa nó về lại trong hồ. Như làm được việc tốt, cần câu của Orla và Ace cũng bất đầu có động tĩnh. Cứ thế cả ba có một buổi chiều tràn đầy niềm vui, khi liên tục có Pokemon cắn câu, trừ Goldeen còn có cả Magikarp và Corphish.

Đến tối, cả ba quây quần bên nhau dùng bữa rồi tiến vào trong trại để ngủ.

Ace cũng quyết định luyện tập trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu bắt đầu đấm chìm vào tâm thức của mình. Đây là bài tập để tạo sợi tâm linh mà Ace đã được học vào hôm qua cùng với Kirlia.

-----

Đầu tiên, Ace tập trung tâm trí mình tại một điểm, cố gắng phá bỏ vỏ bọc của cơ thể, để đưa sức mạnh đó ra bên ngoài tạo thành sợi tâm linh.

Thứ hai, vì đã có trước một sợi tâm linh rồi nên có thể dùng nó tiếp nhận từ bên ngoài để cho việc này dễ dàng hơn so với lần đầu đột phá cơ thể để tạo ra sợi tâm linh.

Cứ thế, những sức mạnh ấy sẽ dần được giải phóng ra bên ngoài, làm cho con người càng lúc càng mạnh hơn.

-----

Ace cứ vậy luyện tập một lúc, thì b·ị đ·ánh thức khỏi trạng thái đó, khi nghe tiếng kêu của Espeon, Pokemon đang canh gác cho mọi người tối nay. Orla và Milcah cũng thức dậy cả ba cùng tiến ra ngoài xem xét.

Bên ngoài, vài phút trước.

Trong rừng cây, một Pokemon b·ị t·hương nặng đang chạy trốn khỏi một nhóm các Pokemon. Bỗng nhiên, Pokemon b·ị t·hương ấy cảm nhận được sức mạnh quen thuộc phát ra từ một nơi xa lạ.

Nó nhìn lại các Pokemon đang đuổi theo đằng sau lưng, không còn nhiều cơ hội trốn thoát, nó hướng đến nơi quen thuộc mà xa lạ kia, khi đã đủ tầm nó dùng Teleport đến dưới chân Espeon rồi ngất lịm đi, nó đánh cược vào quyết định của mình.

Nhóm Pokemon đuổi theo cũng đã chạy tới, hóa ra đó là những con Ponyta. Khi chúng định tiến lên, thì bị tiếng kêu của Espeon làm cho dừng lại. Chúng cảnh giác nhìn Espeon, trước khi bị đòn Swift của Espeon đuổi đi.

Lúc này.

"Chuyện gì thế?" Orla tiến ra, cùng với Ace và Milcah sau lưng, cô hỏi.

"Nó b·ị t·hương nặng quá, ai đã làm chuyện này chứ? Chẳng lẽ..." Orla nhìn thấy Pokemon b·ị t·hương ngất xỉu dưới đất thì nói, sau đó như nghỉ đến điều gì đó.

"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Chúng ta cần phải mau đưa nó đến trung tâm để chữa trị ngay." Orla nói rồi nhanh chóng đưa Pokemon lên xe, Ace và Milcah cũng vậy, mọi người gấp gáp trở về thị trấn ngay trong đêm.

Trên xe.

"Mẹ, Ralts sẽ không sao chứ?" Milcah cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, cô bé lo lắng hỏi.

Thì ra Pokemon b·ị t·hương kia chính là Ralts dạng tiền thân của Kirlia.

"Hẳng sẽ không sao đâu, chúng ta cũng sắp đến nơi rồi." Orla nói, cô nhanh chóng vào trong thành phố tiếng thẳng đến Trung Tâm Pokemon.

"Trời ơi, v·ết t·hương nặng quá, nhanh sử lý thôi nào Chansey." Y tá Joy sau khi thấy tình trạng của Ralts cũng hết hồn, cô nhanh chóng cùng Chansey đưa vào phòng điều trị.

"Mẹ có tí việc phải đi đây?" Orla thấy vậy cũng lên tiếng.

"Mẹ đi đâu vào giờ này chứ?" Milcah thắc mắc, cô bé có chút lo lắng.

"Không sao đâu, chỉ là chút việc vật thôi, Mẹ sẽ gọi cho Farley và Oralie, các con ngoan ngoãn ở đây nhé." Orla mỉm cười nói.

"Vâng ạ." Ace và Milcah đáp lời.

"Được rồi ta đi đây." Orla rời khỏi trung tâm Pokemon, nhanh chóng gọi cho sở cảnh sát thông báo về việc có thể băng Magma vẫn chưa rời đi khỏi khu rừng 102.

Ace và Milcah sau khi nghe được tình trạng của Ralts đã bình thường, thì cùng nhau canh giữa bên cạnh cậu ấy suốt đêm.

Chương 16: Buổi Cắm Trại Với Orla và Milcah; Chú Pokemon Bị Thương Nặng.