Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 1: Khởi Đầu Của Mọi Chuyện, Những Trải Nghiệm Đầu Tiên
Khởi Đầu Của Mọi Chuyện.
Xin chào mọi người, tôi tên là Hùng và cũng có thể gọi tôi là Ace. Tôi hiện đang ở trong thế giới của các sinh vật thần kì, chúng có tên là Pokemon. Và vào ngày hôm nay, khi tôi đã lên được 10 tuổi, cũng là lúc tôi phải chuẩn bị cho cuộc hành trình riêng của mình. Còn nếu các bạn thắc mắc vì sao tôi lại ở đây, thì hãy cùng tôi quay trở về 4 năm trước.
....
4 năm trước:
Khi tôi 16 tuổi, vì coi Anime Pokemon nhiều khi còn nhỏ, nên tôi thường xuyên tìm các tựa game về Pokemon để chơi, dù cho đó chỉ là những game nhái, những tựa game làm ra chỉ để hút máu người chơi.
Cho đến một ngày, tôi tìm được một nhóm giả lập, nơi đó đã dẫn dắt tôi đến với những tựa game Pokemon chính hãng của Game Freak, ở trên chiếc điện thoại tàn của mình. Tôi mừng rỡ không thôi, bắt đầu tôi đăng bài để hỏi về cách tải và chơi game.
Tôi như phát hiện ra một đại lục mới, khi chơi bản game Pokemon đầu tiên của cuộc đời mình, Emerald.
Tôi cày ngày cày đêm, cố gắng bắt những Pokemon đầu tiên, những Pokemon mà mình yêu thích, cũng như là Pokemon huyền thoại.v.v..
Tôi được những người trong nhóm giúp đỡ rất nhiều, như là việc nên sử dụng Pokemon nào mạnh mẽ để vượt Gym dễ hơn.
Khi tôi đánh bại được quán quân Wallace. Vì một lý do nào đó tôi thấy choáng và ngất đi.
....
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm, tôi đưa tay lên đầu để cố gắng làm dịu đi cảm giác khó chịu đang ùa đến.
Trong lúc đó, tôi cảm nhận được những cơn gió nhẹ nhàng, đang len lỏi qua từng ke cửa thổi vào căn phòng. Điều đó đã làm cho đầu óc của tôi cảm thấy dễ chịu đi phần nào. Có lẽ, sau cánh cửa đang kép hờ kia, sẽ có câu trả lời cho tôi về việc tôi đang ở đâu.
Tôi bước đến và xảy nhẹ cánh cửa, rồi tôi vô thức nhắm mắt lại, khi những tia sáng chiếu vào cơ thể tôi. Có vẻ như là đã rất lâu rồi, tôi mới được tiếp xúc lại với những ánh nắng rực rỡ và ấm áp như này.
Khi cảm thấy ổn hơn, tôi bắt đầu mở nhẹ đôi mắt của mình, tôi như bị dứng hình trước khung cảnh đó. Trước mặt tôi là một buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp, sự hùng vĩ của núi đồi nơi đây, ẩn sau đó là một mặt trời đang đỏ rực, nhưng cũng thật đơn giản và yên bình với những đang đàn chim đang bay về tổ.
Trước khi tôi kịp nhận ra mình đã chìm đắm vào khung cảnh ấy sâu đến mức nào, thì tôi chợt giật mình khi có một thứ gì đó đang chạm vào chân tôi. Khi tôi nhìn xuống, thì thấy
😂😂😂
Tôi chẳng hiểu điều gì xảy ra cả, đầu tôi lại bắt đầu đau, khi tôi có cảm giác về sự lo lắng kèm theo một chút vui vẻ của chú chim trước mặt, và dường như có thứ gì đó đang dồn dập vào não tôi.
Cơn đau khiến tôi la lên, hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy là ai đó mở cửa phòng ra một cách gấp gáp. Điều cuối cùng mà tôi nghe được là một giọng nữ la toáng lên kèm theo chút lo lắng trong đó: "Anh ơi, thằng bé vừa tỉnh nhưng ...."
........
Vài tiếng sau, tôi lại lần nữa thức dạy, tôi có được những ký ức của kiếp này dù cũng chẳng có gì nhiều.
Tôi tên Ace, là con một trong gia đình. Mẹ tôi từng là một nhà điều phối viên đã có vài lần tham gia Đại Hội Grand. Còn ba tôi là một nhà chăm sóc Pokemon, là người bạn từ thở bé của mẹ tôi.
Có thể nói ông ta là hậu phương vững chắc giúp mẹ có được những thành công của bà. Sau những lần vụng về bỏ qua cơ hội tỏ tình, thì cuối cùng họ đã đến được với nhau trong cái ngày mẹ phải thả đi người bạn của mình về với tự nhiên, một con beautifly xinh đẹp đã giúp mẹ nhiều lần giành lấy vinh quang.
Bà đã rất buồn vào lúc đó, ba tôi đã đến đúng lúc, ông ôm bà vào lòng an ủi và tỏ tình với mẹ tôi. Có thể đó là ngày buồn và cũng là ngày vui nhất của bà, một ngày quan trọng mà bà sẽ không bao giờ quên. Sau cuộc chia tay đó, bà đã không tham gia Contest nữa. Bà lùi bước về sau, cùng chồng mình mở một khu chăm sóc Pokemon và đôi khi bà cũng đến nơi tổ chức cuộc thi Contest để hỗ trợ.
Đó là những gì tui biết về gia đình này, có vẻ đây là một gia đình hạnh phúc. Thật may mắn khi tôi đến đây và cũng thật xui xẻo vì ham chơi mà con họ ( Ace cũ ) đã gặp chuyện và ra đi, nhưng không sao tôi sẽ cố gắng bảo vệ gia đình này và sống một cuộc sống tốt đẹp thay luôn phần của cậu ấy.
Sau khi tôi ngồi dậy, mẹ tôi với gương mặt tiều tụy đang nằm ngủ bên giường, có lẽ lần đầu tiên tôi đã b·ất t·ỉnh khá lâu làm cho họ lo lắng. Khi tôi tỉnh dậy lần đầu thì họ không kịp thời ở bên tôi đến khi tôi ngất đi lần nữa. Nên chắc họ đã hoảng loạn, cố gắng chăm sóc tôi và không rời khỏi đây trong thời gian đó.
Trong bất giác miệng tôi không tự chủ được hiện lên nụ cười ngọt ngào. Tôi đưa tay xoa mái tóc của bà, lấy cái mền mà bà đã đắp cho tôi, đắp lên trên người bà.
Tôi mở ra cửa ban công từng cơn gió buổi tối nhẹ nhàng thổi vào gian phòng, rèm cửa bay nhè nhẹ. Chú chim Taillow nép vào bên tường đang co ro thân thể, có lẽ nó đã chờ tôi tỉnh lại để có thể cùng tôi vui đùa hoặc cũng có thể là để xin lỗi vì đã chơi đùa quá trớn, dẫn đến việc tôi ngất đi.
Tôi ôm Taillow vào lòng, nó vẫn không tỉnh lại, mặc khác có lẽ vì ấm áp nó cọ sát vào người tôi, làm tôi thấy rất dễ chịu. Tôi đặt nó xuống giường rồi đi đến bàn học, lấy quyển nhật ký ra và viết những dòng đầu tiên này.
Nhật ký ngày đầu tiên tôi đến thế giới pokemon - Hùng (Ace).
Những Trải Nghiệm Đầu Tiên.
Tôi đã quay trở lại rồi đây hôm nay là một ngày tuyệt vời. Vì sau khoảng thời gian phải nằm trên giường, thì gia đình tôi có bữa ăn chung đầu tiên. À mà quên giới thiệu tên bọn họ nhỉ, hôm qua có lẽ tôi hấp tấp quá rồi, nên quên mất.
Mẹ tôi tên: Oralie; còn ba tôi tên là: Farley.
Mọi người nghĩ hôm nay tôi tìm hiểu được gì nào? Thôi để tôi nói luôn, có lẽ bạn đã đoán được vùng đất mà tôi đang được sinh sống là Hoenn.
Điều tuyệt vời hơn nữa đó chính là nơi mà tôi sinh sống là ở Petalburg City, nơi có hội quán hệ thường của Norman, bạn hỏi vì sao tôi lại vui vậy ư? Vì nó nằm ngay cạnh đường 102 chứ còn gì nữa.
Tôi bây giờ chỉ mới có 6 tuổi mà thôi, tôi không thể nào đi xa được và nếu muốn có được một em Pokemon hiếm như Ralts thì rất mất thời gian.
Gardevoir là một trong các pokemon tôi thích nhất ở vùng này, nó là một trong những Pokemon đã cùng tôi phá đảo bản game Emerald đấy, vì thế tôi sẽ tận dụng khoảng thời gian này để có thể tìm được một em Ralts.
Tôi bắt đầu buổi sáng với việc giúp Farley chăm sóc các Pokemon nhỏ trong vườn, nơi mà các nhà huấn luyện gửi Pokemon lại và cả những Pokemon hoang dã nữa.
Việc này thật tuyệt vời, khi tôi có thể chạm vào những "Bảo Bối Thần Kỳ" ước mơ của biết bao nhiêu đứa trẻ và đôi khi còn có cả những người lớn nữa.
Được sờ vào bộ lông mượt mà, được chải những chiếc đuôi bồng bềnh của Vulpix. Được ngắm nhìn cái sừng dài và huyền bí của Absol.
Được ôm chầm Swablu, bộ lông mềm mại đó thật khó tả, tôi không biết nếu được ôm Altaria thì sẽ như thế nào nữa. Nhưng đến lúc chăm sóc Poochyena thì mọi thứ thật rắc rối, khi nó cứ tăng động, thật khó để nó ngồi yên một chỗ, tôi còn xém bị nó cắn vài lần. Thật may, khi đến cuối cùng trên người tôi không có vết răng nào.
Buổi trưa tôi bắt đầu cho các Pokemon ăn, tôi cũng có trộm vài hạt thức ăn Pokemon để nếm thử. Nói thật thì nó không ngon như tôi nghĩ nhưng cũng không quá tệ, có lẽ tôi nên trộm một ít để làm đồ ăn vặt kkk :)).
Đùa đủ rồi, tôi có một phát hiện quan trọng đây. Khi chăm sóc và cho các Pokemon ăn, tôi có một cảm giác gì đó rất khó nói. Có khi nào là hệ thống chăng, dù gì thì tôi cũng là một người xuyên việt mà. Tôi cố gắng cảm nhận nó, nhưng có vẻ hơi khó hoặc có thể cần thời gian dài hơn để tìm hiểu.
Buổi chiều khi tôi chơi đùa với Taillow của mình, vì sao lại là Taillow của tôi ư? Con Taillow đó là một Pokemon hoang dã sống trong khu rừng phía sau nhà chúng tôi.
Có một lần nó b·ị t·hương đã được ba tôi cứu giúp nên từ đó về sau nó thường xuyên đến nhà tôi để chơi.
Tôi quen nó đã hơn 1 năm rồi, có lẽ nó sẽ là bạn đồng hành của tôi khi đến 10 tuổi. Có 1 điều thật tuyệt, khi bạn là con của một nhà chăm sóc, là nhà bạn có tiệm để có thể tiếp xúc Pokemon sớm hơn, và có thể chăm sóc những Pokemon hoang dã với dự định tương lai làm bạn đồng hành của mình, mà không lo bị phạt.
Vì khi chưa đến 10 tuổi thì rất ít khi có thể tiếp xúc với Pokemon, dù thế nào đi chăng nữa thì Pokemon yếu nhất cũng có những sức mạnh đáng kinh ngạc.
Nên đa phần mọi người đến khi lên 10 mới sở hữu Pokemon đầu tiên, và bắt đầu chăm sóc chúng từ trạng thái con non.
Khi đang chơi với Taillow thì cảm giác đó lại xuất hiện, và lần này nó rõ ràng hơn một chút, tôi cũng không hiểu vì sao? Vì tôi với Taillow thân thiết hơn ư? Hay một lý do nào khác?
Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi biết cảm giác này là gì. Đó là cảm giác hôm qua khi tôi cảm nhận được sự vui vẻ và lo lắng của Taillow.
Có lẽ hôm qua tôi trạng thái không tốt, khi mà vừa có cảm giác này cộng với việc ký ức ùa về. Chắc đó là lý do tôi ngất lần hai, tôi bây giờ nên làm gì đây? Tôi chẳng biết phải làm gì tiếp theo cả. Có lẽ tối nay tôi sẽ dành tí thời gian để tìm hiểu nó.
Buổi tối
Sau khi ăn cơm với gia đình, tôi lên phòng nhắm mắt lại cố gắng cảm nhận nó, tôi cảm thấy có gì đó trong người tôi. Nó cứ quanh quẩn trong đó mà chẳng có quy tắc nào hết.
Tôi đang thử kiểm soát nó, có vẻ là có một chút tác dụng. Nó bắt đầu có quy tắc hơn, tôi cố đưa nó đi quanh người trừ phần đầu ra. Vì dù các bộ phận khác có việc gì đi chăng nữa, thì đây vẫn là thế giới Pokemon.
Sẽ có cách nào đó chữa trị, còn nếu đầu không có thì ăn... Bùn ăn cám luôn, chứ còn gì đâu mà khóc với sầu. Theo quá trình vận hành của thứ kì lạ đó thì cả người tôi bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cảm thấy có lực cản nào đó, có lẽ cơ thể tôi đang bài xích nó vì một lý do mà tôi không biết. Sau khi được hai vòng thì tôi kiệt sức và ngất đi.
Nhật ký ngày thứ 2 tôi đến thế giới Pokemon - Hùng (Ace)