Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Bắt Đầu Luyện Tập Và Con Pokemon Đáng Ghét Nhất.

Chương 32: Bắt Đầu Luyện Tập Và Con Pokemon Đáng Ghét Nhất.


Sau buổi cơm trưa, mọi người tách nhau ra làm những điều mình muốn. Takeshi thì cứ quấn lấy Coly để giúp đỡ chị ấy, Haruka và Satoshi thì quyết định đi dạo quanh khu rừng ngắm cảnh để tiêu cơm, trong khi đó Masato thì đang loay hoay làm gì đó với Poochyena, còn Ace thì cố gắng phát triển khả năng phòng thủ từ năng lực của mình.

Ace bắt đầu công cuộc luyện tập của mình.

Đầu tiên, Ace điều khiển những 'sợi tâm linh' ra trước cơ thể, rồi kết nối chúng lại với nhau tạo ra một lớp màng mỏng, khi cậu cố gắng làm cho lớp màng ấy dày lên thì thất bại, điều đó khó khăn hơn cậu nghĩ và Ace chỉ giữ được nó trong vòng vài giây, khoản thời gian này là quá ngắn trong lúc nguy cấp, nhưng nếu dùng đúng lúc thì vẫn có thể bảo vệ được bản thân.

Ace cứ thế tiếp tục tập luyện để tăng thêm thời gian của lớp màng bảo vệ và cậu đã thành công trụ vững không khoản 10s. Thế rồi cậu lại phát hiện một vấn đề khác, là dù có lâu hơn đi nữa nhưng khi tiếp xúc với lực thì lớp màng này lại yếu đuối vô cùng, Ace dù cố gắng thế nào thì vẫn chẳng thể giải quyết được vấn đề này.

Rồi sau đó Ace chợt nhớ đến các Pokemon siêu linh, những sinh vật đặc biệt được sinh ra với khả năng này. Thế nên Ace quyết định hỏi xem chị Coly, có Pokemon hệ tâm linh nào ở trong khu bảo tồn không.

"Pokemon hệ tâm linh à." Chị Coly hơi suy tư rồi trả lời.

"Có gia đình loài Exeggutor, gia đình nhà Xatu, Slowpoke, Girafarig. À, lâu lâu chị còn thấy cả vài con Ralt và cả Abra nữa." Coly nói.

"Thế chị có thể cho em biết khu vực sống của chúng được không ạ?" Ace hỏi.

"Được thôi, nhưng em phải cho chị biết lý do mà em tìm chúng đã, phải không nào." Chị Coly cười nói.

"Em định tìm thử vài Pokemon để luyện tập sức mạnh tâm linh ấy mà." Ace nói, rồi giải thích việc mình sở hữu sức mạnh tâm linh, cũng như việc cậu muốn luyện tập để có thể bảo vệ bản thân.

"Ồ, thật là một sức mạnh hiếm có đó nha. Đã như vậy thì chị nghĩ em nên tìm loài Natu. Chúng là loài hiền lành và khá thân thiện với loài người, ngoài ra chúng sở hữu sức mạnh tâm linh không quá mạnh, nên việc tiếp s·ú·c với chúng sẽ không quá nguy hiểm. Chúng thường sống ở khu vực phía tây khu rừng, em có thể đến đó từ hướng này." Chị Coly nghe thế hơi ngạc nhiên, rồi chỉ cho tôi một phương hướng rồi nói.

"Vâng em cảm ơn chị." Ace nói, xong rồi chuẩn bị một ít thức ăn để đề phòng.

Khi Ace chuẩn bị lên đường tìm Natu, thì nghe thấy tiếng của chị Coly.

"Này Ace, em hãy cẩn thận đấy, tuy các Pokemon trong khu vực này thường sẽ không chủ động t·ấn c·ông, nhưng em cũng đừng chọc bọn chúng tức giận đấy, nếu không sẽ rắc rối và nguy hiểm lắm." Chị Coly cảnh cáo.

"Vâng, em biết rồi." Ace trả lời, rồi tiến vào khu rừng.

Khi mới bước vào khu rừng, đi chưa được bao lâu thì Ace đã gặp một đàn Sunflora, chúng tụ tập lại một chỗ trên một khu đất trống trải. Đàn Sunflora đưa mặt về hướng mặt trời, trên mặt chúng nở nụ cười vui vẻ, đôi tay thì nắm chặt lấy nhau, chúng đung đưa theo gió giống như đang nhảy theo một điệu nhạc nào đó.

Khi Ace đang chìm đắm vào nó, thì cậu phát hiện ra những bông hoa trên đầu của Sunflora phát sáng lên, những tia nắng đang chiếu vào được đàn Sunflora hấp thụ, làm cho ánh sáng khu vực đó trở nên rực rỡ, như có gì đó đang lấp lánh.

Tuy rất đẹp, nhưng Ace cũng tốn thời gian kha khá cho nơi này rồi, nên cũng đã đến lúc mà Ace phải rời đi để có thể tìm được Natu, phát triển khả năng của mình.

Ace tiếp tục tiến về phía trước, trên đường đi cậu thấy được những con Bellossom và Ludicolo đang tụ tập cùng nhau nhảy múa, những con Linoone đang uống nước bên dòng sông.

Ace tiếp tục tiến sâu hơn, lúc này khu rừng có những nơi trở nên rậm rạp ít ánh sáng hơn, để dành cho một vài loài Pokemon khác sinh sống.

Khi Ace đi đến gần đó, có thứ gì đó bắn thẳng vào đầu cậu, tuy không quá đau nhưng cũng không dễ chịu tí nào.

Ace quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì cả, cậu sử dụng 'Radar tâm linh' để kiểm tra cũng chẳng có phát hiện gì. Ace cúi người tìm dưới đất xem có thứ gì không, thì phát hiện có một vật giống như hạt trái cây, có thể đây là thứ đã bắn vào tôi.

Vì không phát hiện được gì thêm, nên Ace quyết định đi tiếp, đi chưa được bao lâu thì lại bị một đàn Beedrill đang tức giận đuổi theo.

Ace chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra cả

(Tại sao đàn Beedrill lại tức giận? Tại sao chúng lại đuổi theo tôi?) Ace tự hỏi, nhưng cậu chẳng có thời gian đâu mà nghĩ nữa, chỉ còn cách vắt chân lên cổ mà chạy.

Ace sử dụng hết sức lực và thúc đẩy luôn sức mạnh tâm linh để cường hóa cơ thể rồi tăng tốc, chạy khoảng 10 phút thì cơ thể cậu đau đớn không thôi, không chỉ mỗi cơ thể mà đến đầu cũng vậy,toàn thân cậu như rã rời, năng lượng tục không phanh.

Ace có cảm giác chỉ cần thêm vài phút như này nữa thôi, thì cậu có thể sẽ ngất xỉu. May thay, Ace thấy được con sông đang ở trước mặt, cậu chẳng cần phải suy nghĩ gì nữa cả, chứ cắm đầu chạy thật nhanh tới đó rồi nhảy xuống thôi.

Khi xuống nước không lâu thì Ace nghe được tiếng đàn Beedrill bay qua, Ace chờ trong chốc lát rồi trồi lên, cậu nhìn ngó xung quanh khi trong còn thấy còn Beedrill nào thì thở ra một hơi.

Khi ngoi lên mặt nước, quần áo và mái tóc của Ace bị thấm nước rủ xuống, bỗng cạu nghe thấy tiếng ai đó như đang cười nhạo.

Ace nhìn về hương phát ra tiếng động thì thấy được một con quạ màu đen đang dùng hai cánh của mình ôm bụng cười lớn.

"Murkrow, Murkrow."(haha, xem bộ dạng thật thảm hại làm sao." Murkrow ôm bụng cười nói.

"Ngươi im đi cho ta, cười cái gì mà cười." Ace tức giận đáp lại.

Việc đến nước này mà Ace còn không hiểu nữa thì thôi rồi, chính con Murkrow này khả năng cao là kẻ ném hạt trái cây vào đầu cậu. Và nó cũng là đứa đã chọc giận đàn Beedrill, khiến cho chúng rượt theo Ace từ nãy đến giờ.

"Murkrow, murkrow." (Ồ, ngươi nghe ta nói được à. Nhưng thế thì đã sao nào? Nhìn bộ dạng thảm hại của ngươi đi, thật buồn cười làm sao. Có giỏi thì bắt ta đi nè.) Murkrow vẫn tiếp tục cười ha hả, chế giễu.

"Ngươi, ngươi có ngon thì xuống đây, ta bắt ngươi cho xem." Ace tức giận nói.

"Murkrow, Murkrow." (được thôi, ta bây xuống thấp rồi nè, ngon thì tới bắt đi.) Con Murkrow bay xuống trước mặt tôi chế nhạo.

Ace lao vào nó nhưng bắt hụt, nó vòng ra sau lưng cậu tiếp tục cười nhạo.

"Murkrow, Murkrow." (sao thế? Bắt không được à, ta ở đây kia mà.) Murkrow nói với giọng đầy chế giễu.

Khi Ace quay lại, thì con Murkrow đưa mong về phía mặt cậu lắc lư, tiếp tục khiêu khích.

"Murkrow, Murkrow." (ta ở đây nè, đến bắt ta đi, bắt đi bắt đi.) Murkrow kêu lên.

"Ngươi, ngươi." Ace có cảm giác huyết áp của mình đang lên cao, cậu có cảm giác chỉ cần tiếp tục như thế này thì cậu sẽ tức đến p·hát n·ổ.

Nên là Ace quay người rời đi, quyết định không chú ý đến con Murkrow này nữa, tiếp tục hành trình tìm Natu của mình.

Tuy thế, kẻ độc ác thường sống thảnh thơi, con Murkrow vẫn không có ý định buôn tha Ace, nó một bên chế giễu một bên sử dụng hạt giống ném vào cậu.

Làm cho Ace không thể chịu được nữa, cậu giả bộ đi tiếp rồi quay đầu dùng sức mạnh cường hóa cho đôi chân phóng nhanh đến chỗ Murkrow.

Murkrow giật mình thốt lên, khi Ace nghĩ mìnhđã nắm chắc được phần thắng thì.. Vù, Murkrow tỉnh bơ lách người sang một bên, làm Ace bắt hụt rồi mất đà đâm thẳng xuống đất.

"Murkrow, murkrow." (haha, thật là ngu ngốc, ngu ngốc quá đi mà. Ta không thể nhịn cười được nữa rồi.) Con Murkrow đậu lên cành cây nhìn ngắm thành quả từ trò đùa của mình, cười lên ha hả.

Lần này Ace không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, cậu đứng dậy lao người đổi theo. Ace trong lòng thầm thè nếu không bắt được Murkrow này để đánh nó một trận, thì cậu cũng không làm người nữa.

Đến cuối ngày, Ace trở về trạm xá với quần áo tơi tả, đôi mắt thất thần còn đôi chân thì lảo đảo không có sức sống, sau lưng còn vang vọng tiếng của Murkrow, mà chỉ mình cậu nghe được, đại loại như "không sao chứ? ta ở đây nè, không bắt ta sao."

Khi thấy Ace với bộ dạng như vậy thì mọi người cũng bu vào thâm hỏi.

"Này, em không có sao chứ? Chuyện gì sảy ra với em vậy? Trong khu rừng có gì nguy hiểm à?" Chị Coly có vẻ lo lắng hỏi, vì theo chị nhớ thì bình thường khu rừng sẻ không có nhiều nguy hiểm đến mức làm một người thành dạng này, trừ một vài trường hợp đặc biệt.

"Dạ không có gì đâu ạ, em chỉ gặp một con Pokemon rắc rối thôi, không có gì nguy hiểm sảy ra trong khu rừng cả." Ace không muốn nói lại chuyện này nữa, nhưng cũng không thể im lặng được nên cậu nói cho mọi người yên tâm.

"Nếu không có việc gì thì tốt rồi, em mệt mỏi rồi phải không? Vô trong tắm đi, rồi ăn cơm nghỉ ngơi sớm cho nhanh lấy lại sức." Takeshi cũng quan tâm nhắc nhở. Những người khác cũng hỏi han vài ba câu, rồi để Ace rời đi.

Cả hôm đó Ace như người mất hồn làm hết mọi chuyện, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chương 32: Bắt Đầu Luyện Tập Và Con Pokemon Đáng Ghét Nhất.