Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 39: Bữa Tối, Chuyến Đi Riêng Cùng Milcah.
Cả nhóm sắp xếp đồ đạc xong, sau đó quyết định tìm một quán đi ăn cùng nhau. Ace cũng mời thêm cả Milcah, một là vì đã lâu không gặp mặt, hai là để cô bé nhận thức mọi người.
Dù nói gì đi nữa thì việc quen biết các nhân vật chính cũng không phải là chuyện xấu.
Mọi người tiến vào một quán ăn nhỏ ven đường rồi bắt đầu gọi món, trong lúc chờ đồ ăn đem ra nhóm bạn trò chuyện với nhau, Ace cũng giới thiệu Milcah với Satoshi và Takeshi.
"Rất vui được gặp mọi người, em tên là Milcah. Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Ace." Milcah lễ phép chào hỏi.
"Milcah à, tớ không gây nhiều rắc rối đến mức đó đâu." Ace cười đùa Milcah.
Vì đã chơi cùng nhau khá lâu, nên Ace có nghe được sự lo lắng cũng như thành ý trong lời cảm ơn đó. Milcah khá quan tâm đến người nhà của Ace, đó là lý do mà ông Farley yêu quý cô bé đến thế.
Khi mà ở bên ngoài, hay có người khác như thế này, cậu ta luôn tỏ ra nghiêm túc và lễ phép. Chỉ khi, chỉ có hai nhà chúng tôi thì cô ấy mới thả lỏng nhue bình thường được.
"Xem người ta quan tâm em chưa kìa." Haruka trêu chọc Ace.
"Không có gì đâu mà, mọi người chăm sóc lẫn nhau thôi." Takeshi cười nói.
"Phải đấy." Satoshi gật đầu phụ họa.
Sau đó mọi người bắt đầu nói về những chuyện đã trải qua, Milcah cũng dần hòa nhập với mọi người.
"Các anh đã từng du hành qua những vùng đất rồi sao?" Milcah nổi lên hứng thú khi biết được Satoshi và Takeshi từng đi qua cách cùng đất không phải là Hoenn.
"Đúng thế, Anh và Takeshi từng du hành hết vùng Kanto và Johto rồi, giờ bọn anh đến đây để khám phá hết vùng Hoenn này." Satoshi nói.
"Đúng rồi, Haruka và Masato cũng đến từ vùng Johto mà nhỉ?" Satoshi nhớ lại nói.
"Phải, trước kia bọn tớ ở Goldenrod City. Sau đó ba tớ được tuyển trở thành chủ hội quán của Petalburg City, nên mới chuyển đến đây." Haruka giải thích.
"Ồ, chị đến từ Goldenrod City sao? Thế chị có biết chủ hội quán Whitney không?" Milcah mắt sáng lên.
"Ể, Tất nhiên là chị biết rồi. Mà em hỏi chi thế?" Haruka tò mò hỏi Milcah.
"À, trước kia có một lần mẹ em đi công tác ở Johto về, bà ấy có mua một ít sữa của Miltank từ nông trại nhà Whitney, vì nghe nói sữa ở đó rất ngon, đến giờ khi nhớ lại em vẫn còn muốn được nếm vị của nó thêm mật lần nữa. Không chỉ thế, mẹ còn kể cho em câu chuyện mà bà nghe được từ những người dân ở đó, về những huấn luyện viên trẻ tuổi phải chật vật thế nào, khi đối đầu với con Miltank của chị Whitney." Milcah trong lời nói tràn ngập hướng tới.
"Ra là em muốn biết chuyện đó à, em nghe không sai đâu. Lúc còn ở đó, chị cũng gặp được một vài huấn luyện viên trẻ, lúc vào thì rất sung sức, nhưng lúc đi ra thì trên mặt chỉ còn mê man cùng thất vọng." Haruka kể lại câu chuyện mà mình nhìn thấy được.
"A, tớ nhớ rồi, ra là con Miltank đó sao, tớ cũng phải rất chật vật mới có thể phá giải được đòn Rollout của nó, để dành lấy huy hiệu Goldenrod đấy." Satoshi nhớ lại nói.
"Chuyện thế nào, kể bọn tớ nghe với." Haruka nói, mọi người cũng nhìn về phía Satoshi, với máu bát quái đang dân trào.
Satoshi không thể làm gì hơn là kể lại câu chuyện của mình, trong lúc đó đồ ăn cũng được đưa ra, mọi người vừa dùng cơm vừa nghe Satoshi kể chuyện.
Khi kết thúc thì mọi người chia ra, Satoshi thì muốn tập luyện cho Pikachu đòn Iron Tail thêm một chút trước khi ngủ, nên Satoshi, Takeshi và Haruka trở về kí túc xá. Trong khi đó, Ace và Milcah định đi dạo trước khi trở về kí túc xá. Masato cũng định đi theo, nhưng cậu bé chưa kịp nói hết câu thì đã bị Haruka kéo trở về, để lại cho Ace và Milcah có khoản thời gian riêng dành cho nhau.
Cả hai hiểu ý của Haruka, nên nhất thời không biết phải làm sao.
Cứ thế, cả hai sánh vai nhau bước đi trên đường phố mà chẳng biết phải làm gì, hai người câu có câu không trò chuyện với nhau, đôi lúc để giảm bớt lúng túng thì Milcah sẽ ghé vào các quán ven đường để tìm chủ đề.
Sau cùng, cả hai dạo bước đến trước một công viên, trên tay là ly nước, hai người ngồi lên chiếc ghế gỗ, dưới ánh đèn lập lòe tâm tình cả hai bình tĩnh trở lại.
"Này Ace, sau khi kết thúc trận đấu giữa cô giáo Roxanne và anh Satoshi, thì cậu định làm gì?" Milcah nhìn lên bầu trời sao hỏi.
"Chuyện này... Chắc là tớ sẽ tiếp tục chuyến hành trình cùng mọi người thôi." Ace trầm tư rồi nói ra.
"Thế sao đó thì sao?" Milcah tiếp tục hỏi.
"Có thể tớ sẽ tìm kiếm một nơi nào đó để học tập, phát triển thêm về năng lực của mình, trước khi đến tuổi bắt đầu cuộc hành trình riêng của mình." Ace nói, rồi cậu sực nhớ ra là mình chưa nói với Milcah về chuyện mình sở hữu siêu năng lực, nên bắt đầu giải thích.
"Ra thế." Milcah nghe xong thì gật đầu rồi rơi vào rầm tư.
"Thế còn cậu thì sao?" Ace hỏi lại.
"Tớ sao... Tớ sẽ hoàn thành khóa học ở trường Pokemon, sau đó tớ sẽ cùng mẹ đi khám phá và trải nghiệm những vùng đất mới, trong lúc bà ấy đi làm nhiệm vụ của mình." Milcah mỉm cười nói với giọng hướng tới.
Ace nhìn sang thấy nụ cười đang nở rộ của Milcah, bất giác cậu cũng mỉm cười rồi gật đầu, vì cậu thấy điều mà Milcah hướng tới rất tuyệt vời.
"Thế thì chúng ta cùng nhau cố gắng nhé." Ace cười nói, rồi cậu đưa tay về phía Milcah.
"Được, vậy chúng ta ngoéo tay đi." Milcah phây phẩy ngón út trước mặt Ace.
"Tốt thôi." Nụ cười Ace càng tươi khi nghe đề nghị trẻ con của Milcah, rồi cậu đưa tay đến cùng ngoéo tay thực hiện lời thề.
Sau khi ngoéo tay thì cả hai không nhịn được cười to, và trò chuyện lên những việc trong nhà.
Khi thấy thời gian trôi qua đã lâu, cả hai cùng với nhau trở về dãy kí túc xá, Ace đưa Milcah trở về phòng, rồi cậu trở về nơi ở của mình.
Khi Ace đến trước cửa phòng, đã thấy mọi người đang dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ, thấy vậy mọi người chào hỏi nhau, Haruka tò mò về chuyến đi riêng của cả hai như thế nào, Ace cũng không ngại kể lại một vài thứ đã diễn ra, trước khi cậu lên giường và ngủ th·iếp đi.