Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 164

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164


Rồi cô chỉ tay về phía hai người:

Mã Tư Tư tiếp lời, giọng đầy lo lắng:

"Tên họ Vệ này bị điên hả? Chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh ta!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lập tức rút điện thoại cá nhân ra, mặc cho hắn ta quỳ lạy van xin, và gọi báo cảnh sát ngay tại chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Phi Lộc lạnh lùng ngắt lời:

“Đưa điện thoại đây!” cô quát lớn, giọng cực kỳ khó chịu.

Tên đàn ông run rẩy đưa điện thoại ra:

“Còn hai anh? Sao lại tới đây?”

“Trên Weibo có người bảo con gái ông ta bị lạc, nhờ đại sư giúp tìm. Có người tên Bạch Thủy Chân Nhân gì đó đưa ra địa chỉ này. Tôi chỉ tò mò xem đúng không…”

“Người đăng Weibo tìm tôi là chú ruột của tôi. Không ngờ sau ngần ấy năm, ông ta vẫn không từ bỏ ý định.”

“Tôi chỉ định… chia sẻ kết quả với cư dân mạng…”

Không nói không rằng, cô gái giơ dép lên và đập tới tấp vào mặt hắn. Liên tục hơn chục cú. Xong xuôi, cô giật phăng khẩu trang và mũ của hắn, lộ ra khuôn mặt hoàn toàn bình thường, không hề quen mắt.

Vài phút sau, cô thở hắt ra, ném điện thoại xuống ghế, tức tối chửi thề.

“Cô biết ông ta tìm cô để làm gì không?”

Cô gái tên là Mã Tư Tư, 24 tuổi, quê gốc ở thành phố Long Đàm. Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cắt đứt liên lạc với quê nhà, sống một cuộc đời khá kín tiếng, không ai biết được gì thêm.

"Cô cứ lên Weibo, tìm 'Bạch Thủy Chân Nhân' là biết."

“Cái gì mà con gái mất tích? Bói toán gì ở đây?”

"Nói đi, anh đang chứng minh cái gì?"

Cô gái ngạc nhiên hỏi:

Trần Phi Lộc còn chưa kịp bước đi thì một cô gái khác từ trên lầu chạy xuống. Tay cô cầm một thanh gậy kim loại, chân mang dép lê. Khi thấy cảnh tượng ở lan can, cô ngẩn người trong vài giây.

May mà nạn nhân là người gan dạ, chứ nếu yếu tim thì chắc đã bị dọa đến phát bệnh!

Viên cảnh sát gật đầu thầm nghĩ: Cô gái này thật sự rất cảnh giác.

Người bị giữ chặt đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Hắn ta vùng vẫy: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đau đau đau! Tôi nói ngay!” hắn ta r*n r*.

Trần Phi Lộc chỉ vào người bị Ninh Chí khống chế:

Trần Phi Lộc không nhịn được, cười thầm:

Mộng Vân Thường

"Phi Lộc, cậu lên trên xem có chuyện gì."

Bốn người đều bị mời về đồn để làm rõ sự việc.

“Thế còn mấy tấm ảnh này là sao? Cũng để ‘chứng minh’ à?”

“Là để câu like thì có!” Trần Phi Lộc khinh bỉ. “Đúng là ghê tởm!”

"Cô gái này đúng là dữ dằn thiệt."

Ninh Chí giữ c.h.ặ.t t.a.y tên đàn ông, nghiêm giọng hỏi:

“Cảm ơn hai anh nhiều, nếu không có hai người, tôi không biết hậu quả sẽ thế nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cô đang đuổi theo anh ta đúng không?"

Vừa lên tới tầng hai, một bóng người đột ngột lao xuống. Khi người đó lướt ngang qua, Ninh Chí phản xạ nhanh như chớp, tóm chặt đối phương, đè lên lan can cầu thang. Cậu lập tức quay sang Trần Phi Lộc:

Tiếng hét nhanh chóng bị cắt ngang. Âm lượng không lớn, cách vài bức tường nên người bình thường khó mà nghe được, nhưng Ninh Chí thì khác. Cậu lập tức lao lên cầu thang.

Cô gái mở điện thoại của hắn, màn hình vẫn còn ở chế độ camera. Cô vào thẳng album ảnh—và đúng như nghi ngờ, đầy những bức ảnh chụp lén cô trong tình trạng đầu tóc rối bù, mặt mộc, chụp ở khoảng cách gần.

Viên cảnh sát trước mặt cau mày, giọng nghiêm túc hỏi:

Sau khi nghe toàn bộ sự tình, cảnh sát chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

“Sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba được hai ngày, ông ta dẫn một người đàn ông lạ đến nhà. Người đó nhìn tôi bằng ánh mắt rất đáng sợ, cứ như đang đánh giá một món hàng, như thể tôi là miếng thịt đặt trên thớt. Từ đầu tôi đã thấy Mã Chí không phải người tử tế. Linh cảm có chuyện không hay, nên khi họ vừa rời khỏi, tôi đã mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân bỏ trốn ngay trong đêm. Nhưng cụ thể họ định làm gì, tôi không biết chắc.”

“Bây giờ ông ta đã biết địa chỉ tôi, chắc chắn sẽ tìm đến gây chuyện. Tôi rất lo...”

Chỉ vì một bài bói toán vô căn cứ, lại còn có người rắp tâm xác minh bằng cách mò đến tận nhà người khác rồi chụp lén ban đêm?

Trần Phi Lộc đáp:

Chương 164

Xong xuôi, cô quay sang hai người còn lại:

“Tôi không có ý xấu... Tôi chỉ muốn chứng minh một việc thôi mà…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không thể tha thứ!

"Tôi không làm gì cả! Thả tôi ra đi!"

Cả hai không gặp trở ngại gì khi lẻn vào trong. Vừa đến dưới chân tòa nhà, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên—rõ to và chát chúa trong màn đêm yên tĩnh.

“À thì…” Trần Phi Lộc chưa nghĩ ra được lý do hợp lý, thì xe cảnh sát đã đến nơi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164