Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 257

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 257


Mọi người: "..."

Không chỉ họ, ngay cả con Hồng quỷ cũng đang ở trong tình trạng thê thảm.

“Tôi sai rồi.”

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Huynh nói thật chứ? Không đùa đấy chứ? Vậy chẳng phải là cấp 7 rồi còn gì?!]

Dư Lan Chi đứng trên đài cao, tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn về phương xa, hỏi: "Bên kia gọi tới chưa?"

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Mà khoan, Vệ Hoành Uông có được thả ra không? Tôi đâu nghe gì. Hay là... Hành Phong phái đột nhiên phát hiện mình còn lương tri?]

[Khắc Kim Đạo Nhân: Tôi chỉ muốn làm chút chuyện thiết thực thôi. Không muốn uổng phí một thân tu vi này.]

Những thiên sư âm thầm ẩn mình quan sát đều bàng hoàng—bọn họ không ai hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Dù quỷ lực của nó rất mạnh, nhưng đã bị Thích Tuyền áp chế xuống cấp 5. Bị một đám Thiên sư cấp thấp vây đánh suốt một trận dài, quỷ lực gần như cạn kiệt, suýt chút nữa là hộc m.á.u tại chỗ.

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Trời má! Vậy là... Dưa huynh đã đầu quân cho chính phủ rồi sao? Huhuhu, xin giới thiệu cho tôi với! Tôi muốn gia nhập! Tôi muốn gặp nữ thần!!!]

"Nói bậy! Ai là con tôm tép hả?!"

"Tổng cố vấn!!!"

Điều tra viên ngạc nhiên há hốc miệng: "Tổng cục đào đâu ra nhân vật khủng như vậy thế? Tu vi như thế, đặt ở đâu cũng có thể hô mưa gọi gió rồi, sao lại chịu vào Cục Điều tra chứ?"

"Em sai rồi! Ý em là... con quỷ đó hoàn toàn không có cơ hội ra tay khi đứng trước mặt cô ấy."

Ngay lập tức, con quỷ hung dữ tan biến không còn dấu vết.

Nói xong, xoay người rời đi không ngoảnh lại.

Câu nói ấy vừa dứt, hắc khí cuồn cuộn nơi công viên đầm lầy như bị ai đó bóp nghẹt, đột ngột tan biến giữa không trung. Từng luồng khí đen tản ra như sương khói bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt, biến mất không để lại dấu vết.

[Moi Chân Đạo Nhân: Ăn dưa bị nghẹn tới lú người luôn rồi à? Thương hại một giây.]

Phùng Khắc lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."

"Đúng đấy, còn bị cô ấy đè cấp bậc xuống nữa!"

[Khắc Kim Đạo Nhân: Chính xác.]

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Muốn hỏi tại sao tôi biết rõ chuyện của Cục Điều tra như vậy chứ gì?]

"Người ta bản chất thanh cao, không giống cái đám cặn bã kia. Đừng có mà sỉ nhục tổng cố vấn của chúng ta."

[Moi Chân Đạo Nhân: Không thể nào, chẳng lẽ Cục Điều tra đã thỏa hiệp với họ rồi sao? Hành Phong phái nắm thế thượng phong thật à?]

Tại Hành Phong phái.

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Chính phủ cũng không rõ tu vi thật sự của cô ấy là bao nhiêu đâu.]

Đội trưởng thở dài một hơi, ngữ điệu đầy tự hào:

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Trời ơi! Từ giây phút này trở đi, tổng cố vấn chính là nữ thần của tôi! Tôi nhất định phải noi theo cô ấy! Mấy huynh đệ! Tôi muốn gia nhập Cục Điều tra! Các huynh thấy sao?]

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Không sai.]

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Tôi không tự kỷ! Tôi đang vui tới mức muốn khóc đây này!]

Cô lạnh nhạt nói một câu: "Tôi về trước đây, mọi người cứ tự nhiên."

Một lúc lâu sau, mới có một điều tra viên lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi:

[Khắc Kim Đạo Nhân: Huynh nằm mơ chưa tỉnh hả? Cục trưởng thành phố Long Lâm chỉ cấp 4 thôi. Làm sao mà thu phục được Hồng quỷ cấp 6? Hack lực chiến hả?]

Phùng Khắc ngập ngừng nói: "Nghe nói Cục trưởng Cục Điều tra đích thân dẫn người tới công viên đầm lầy rồi."

[Khắc Kim Đạo Nhân: Nhưng mà... tôi có một câu hỏi.]

"Ông ta chỉ mới cấp 4, sao dám tới đó chứ?"

Đội trưởng vui vẻ nói: "He he, cô ấy là cố vấn của Tổng cục đấy. Có cô ấy ở đây, Cục Điều tra chúng ta được cứu rồi!"

[Moi Chân Đạo Nhân: Chuẩn rồi.] (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhìn lại đám lão quái vật trong các môn phái và thế gia đi, có ai chịu đâu?"

[Khắc Kim Đạo Nhân: Lương tri của Phùng Khắc hả? Còn lâu.]

[Moi Chân Đạo Nhân: Rụt cổ lại mà sống cho yên, chứ còn mong gì nữa. Mà... Dưa huynh đâu rồi? Tự kỷ rồi à?]

Rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì?!

Trong lòng Dư Lan Chi bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu. Ông ngẩng đầu nhìn lên trời — hắc khí nơi đầm lầy hình như đang dần nhạt đi, ánh trăng dần dần chiếu rọi xuống, bao phủ lấy cả vùng u ám kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Khắc Kim Đạo Nhân: Nhưng mà... cho dù là cấp 7, cũng không dễ đâu. Tôi nghe nói con quỷ dữ ở đầm lầy kia gần đạt tới cấp 7 rồi đấy.]

Trong nhóm tán tu, kênh liên lạc đã bắt đầu sôi sục:

[Khắc Kim Đạo Nhân: Má ơi, cái quái gì vậy? Hành Phong phái đã sửa xong trận pháp từ lúc nào thế?]

Mộng Vân Thường

[...]

Một nhóm điều tra viên vừa được Thích Tuyền kéo ra khỏi trận pháp, cả người như muốn rã rời. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Mau nói đi, Dưa huynh! Mau kể hết ra đi!]

Tại công viên đầm lầy.

[Moi Chân Đạo Nhân: Cao tới mức nào? Còn cao hơn cả Hồng quỷ cấp 6 sao?]

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Ừ hứ.]

[Moi Chân Đạo Nhân: Tôi cũng vậy.]

Bốn phía rơi vào một sự tĩnh lặng khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Khoan, khoan! “Cô ấy”? Huynh chắc chứ? Là nữ sao?!]

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Chính là như các huynh nghĩ đấy.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Nó tức tối trừng mắt nhìn Thích Tuyền, định há mồm mắng chửi, thì một miếng mộc bài gỗ đào nhỏ xíu bay vèo tới, mang theo áp lực khủng khiếp, ầm một tiếng nện thẳng vào người nó.

Mảnh gỗ đào bay ngược về tay Thích Tuyền.

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Im đi, đừng nói mấy lời đó lúc này. Cẩn thận có tai vách mạch rừng, đắc tội người ta là rước họa vào thân.]

"Cục trưởng, rốt cuộc cô ấy là ai vậy? Sao tôi cảm giác con Hồng quỷ cấp 6 kia đứng trước mặt cô ấy mà giống như một con tép riu thế?"

Chương 257

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Mọi người có nghe nói Cục Điều tra đã mời một vị tổng cố vấn chưa? Một cao thủ đích thực.]

"Chẳng lẽ bọn họ định khoanh tay đứng nhìn sao?" Dư Lan Chi nhíu mày, tỏ vẻ không tin được.

Phùng Khắc cũng không biết phải trả lời sao, chỉ thấp giọng: "Đồ đệ cũng không rõ."

Đây chắc chắn là nỗi nhục lớn nhất trong đời làm quỷ của nó!

[Khắc Kim Đạo Nhân: Nói thật lòng, Hiệp hội Thiên sư giờ bị mấy môn phái lớn thao túng hết rồi. Bọn tán tu như tụi mình muốn sống, muốn nhận đơn, gây dựng danh tiếng thì phải làm gì? Nịnh hót, đút lót, luồn cúi. Nhìn cái nickname “Khắc Kim” của tôi là biết khổ tới cỡ nào rồi.]

"Đây mới là cao thủ thật sự!"

Đội trưởng lườm cậu ta một cái, nếu không phải đang mệt đến không nhấc nổi tay, đã cho cậu một cái bạt tai rồi:

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Haiz, nếu là thật thì đám môn phái và thế gia đó sắp lên mặt nữa rồi. Tụi mình lại càng sống không nổi.]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 257