Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 423
Tất cả gần như đã đến hồi kết.
Vậy mà bây giờ lại bảo với ông ta rằng, tất cả các giám sát viên bị thương đều đã được chữa khỏi?
“Còn mấy giám sát viên đó thì sao? Không quản nữa à?”
Thích Tuyền gõ gọn lỏn: [Được.]
"Cũng có một khả năng khác."
Ông ta nhìn chăm chăm vào sắc mặt của Lý Quốc Diên, cố tìm kiếm manh mối, nhưng không thể đoán ra được điều gì.
"Y tu sao? Nhưng... y tu không phải đã thất truyền từ lâu rồi à? Những người trong huyền môn còn tu luyện y đạo thì cũng chẳng mấy ai đạt thành tựu gì lớn. Chẳng lẽ phía Cục Điều tra lại có y tu thật?"
Thích Tuyền nhìn ông: “Tôi nghe nói năm xưa ông không chỉ là phù sư hàng đầu, mà còn tinh thông cả Kiếm đạo.”
Quản gia thở dài trong lòng. Kể từ khi Thích Tuyền xuất hiện, câu “không thể nào” đã trở thành câu cửa miệng của ông chủ mình.
Nghiêm Phụng Khanh lắc đầu không tin: “Không thể nào!”
Suốt hai mươi mấy năm qua, ông ta sống như một kẻ tàn phế, ngày ngày uống thuốc để kéo dài tu vi, vậy mà chỉ có thể duy trì ở cấp Thiên sư bậc 7. (đọc tại Qidian-VP.com)
Làm sao ông ta có thể tin được?
Khi ông ta nhắc đến phương thuốc kia, Lý Quốc Diên không hề d.a.o động chút nào. Khi ấy, ông ta còn tưởng chính phủ đã chấp nhận từ bỏ đám giám sát viên bị thương. Ai ngờ, bọn họ vẫn còn giữ lại một con át chủ bài đáng gờm đến vậy.
“Cục trưởng Lý đã nghĩ thông rồi à?”
Lý Quốc Diên đứng dậy rời đi trước, nói: “Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi đến phòng thẩm vấn trước.”
Đợi ông ấy khuất bóng, Tạ Lãm Châu định mở lời cảm ơn, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Thích Tuyền ngắt lời:
Dựa vào cái gì chứ? Rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Nghiêm Phụng Khanh cười khẩy: “Không có chứng cứ thì các người chẳng làm gì được tôi. Tôi nghĩ chúng ta có thể thương lượng điều kiện. Khi tôi ra khỏi đây...”
“Muốn!”
"Gia chủ, hay là có khả năng những giám sát viên đó thực ra đã bị ai đó thi triển huyễn thuật rồi? Khiến mọi người nhầm tưởng bọn họ là người cũ, nhưng thật ra đã bị thay thế từ lâu rồi thì sao?"
Lý Quốc Diên mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy ông định rộng lượng đưa ra phương thuốc giải sao?”
Cô đã nghe qua, năm xưa Tạ Lãm Châu có thể vượt cấp vẽ bùa. Hiện tại ông ấy đã là phù sư cấp 8, chắc hẳn vẽ được bùa cấp 9 không phải chuyện quá khó.
Mười giờ tối, hàng loạt độc giả theo thói quen click vào trang 《Nhật ký hào môn》.
“Các người không đòi phương thuốc của tôi sao?”
“Gia chủ, đã sửa xong ạ,” quản gia lễ phép đáp. “Những việc khác cũng đã xử lý ổn thỏa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Quốc Diên khẽ nhíu mày: “Chuyện đó không cần ông bận tâm. Mời ông về cho.”
“Không thể nào!” Nghiêm Phụng Khanh đập mạnh tay lên đùi, ánh mắt đỏ ngầu, đầy phẫn nộ: “Tôi không tin!”
“Hửm... có chuyện gì mà ông nói lạ?”
Nghiêm Phụng Khanh sửng sốt: “...?”
Tại Cục Điều tra.
Chương 423
Trong homestay có sẵn máy tính. Thích Tuyền vừa ngồi xuống, mở văn bản, liền bắt đầu gõ chữ lách cách như gió.
Nghiêm Phụng Khanh tỏ vẻ vô hại: “Tôi đâu có ác ý gì với Cục Điều tra. Tôi kính trọng các người mà. Chỉ là thấy mấy đứa trẻ kia vì chút xích mích mà bị tổn thương nghiêm trọng, tôi cũng thấy khó chịu thay.”
Quản gia thấy tâm trạng của Nghiêm Phụng Khanh đã sắp bùng nổ, liền nhanh trí nói dối để an ủi:
“Bây giờ ông có thể đi rồi.” Lý Quốc Diên ngắt lời, giọng điềm nhiên như thể chuyện vừa rồi không đáng để tranh cãi.
Chẳng lẽ thật sự vì không có chứng cứ nên mới buộc phải thả ông ta?
Mộng Vân Thường
Tại phòng thẩm vấn, khi thấy Lý Quốc Diên bước vào, nét mặt u tối của Nghiêm Phụng Khanh liền ánh lên chút mỉa mai cùng vẻ đắc ý:
Hai người tìm một phòng nghỉ không ai lui tới. Thích Tuyền bắt đầu giảng giải cho Tạ Lãm Châu cách vẽ Bùa Hợp Thành, còn Linh Sinh thì ngồi cạnh, tranh thủ thời gian vẽ linh phù.
“Thông tin do người của chúng ta từ bên trong truyền về. Chắc chắn là thật.”
"Y tu."
Thật sự không công bằng chút nào!
“Muốn học không?”
[Đại lão, độc giả đang réo gọi ngài đó, hay là tối nay ngài đăng một chương mới đi?] Hệ thống dè dặt mở lời.
Tạ Lãm Châu khựng lại, lặng thinh vài giây.
Thấy ông chuyên tâm đến như vậy, Thích Tuyền cũng không làm phiền, chỉ nhẹ nhàng dẫn Linh Sinh trở về chỗ ở.
Thích Tuyền không làm phiền, ngồi sang một bên tĩnh tọa tu luyện.
"Vậy sao ông không nói thẳng là đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn cho rồi?"
“Ừm.”
Người thẩm vấn đưa lại điện thoại cho ông: “Đây là điện thoại của ông. Bây giờ ông có thể gọi người nhà đến đón.”
“Không sao,” cô đáp, “Tôi sẽ dạy ông nguyên lý. Loại bùa dưới cấp 9, ông cứ nhận hết.”
"Ha... quả nhiên là người có khí vận lớn." Nghiêm Phụng Khanh lẩm bẩm, giọng mang theo tia lạnh lẽo. "Nhưng như thế thì đã sao? Chờ đến khi người kia thăng cấp thành công, thế gian này còn ai dám ngăn cản nữa?"
Nghiêm Phụng Khanh lạnh lùng nhìn ông ta, giọng điệu u ám:
Quản gia cứng họng.
Câu nói này mang một hàm ý rõ ràng: chỉ người giữ được tu vi mới có thể tiếp tục làm giám sát viên.
Hệ thống nhảy nhót vui mừng:
Quản gia lập tức trợn mắt:
Ông ta biết mình nói quá vô lý. Huyễn thuật dù sao cũng có d.a.o động linh lực, dùng thiết bị là tra ra được ngay. Nhưng nếu không phải vì quá hoang mang, ông ta cũng chẳng đến mức nghĩ đến giả thuyết hoang đường đó.
Nghiêm Phụng Khanh bỗng trầm giọng:
Rất nhanh, xe đã đến. Khi đã ngồi vào ghế sau, ông ta hỏi: “Cái sân sửa xong chưa?”
Người phụ trách thẩm vấn đứng dậy, tháo khóa ghế khống chế linh lực cho Nghiêm Phụng Khanh.
Aaaa! Cảm giác thúc giục thành công đúng là quá sảng khoái!
Lý Quốc Diên ngồi xuống đối diện, giọng trầm ổn: “Nghĩ thông cái gì?”
“Chuyện mấy giám sát viên ấy, họ...” Quản gia nuốt khan một cái rồi nói tiếp, “Chỉ trong vòng một ngày một đêm, tất cả đều hồi phục hoàn toàn.”
Tạ Lãm Châu xấu hổ cười: “Toàn là người ta nể mặt tôi thôi. Nói thật, tôi từng thử vẽ Bùa Hợp Thành rồi, nhưng chưa lần nào thành công cả.”
Lý Quốc Diên nhìn ông ta chằm chằm: “Ông uống thuốc bao nhiêu năm nay rồi, chẳng phải vẫn phải sống trong đau đớn đấy thôi?”
Nghiêm Phụng Khanh không đáp. Trong đầu ông ta hiện lên vẻ mặt bình thản của Lý Quốc Diên lúc ở phòng thẩm vấn.
Ông hít sâu một hơi, bắt đầu thử vẽ, làm theo từng bước mà Thích Tuyền đã truyền dạy.
"Khả năng gì ạ?"
Khi Tạ Lãm Châu ngẩng đầu lên sau khi học xong phần nguyên lý cơ bản, trước mắt ông là một chồng linh phù cao ngất trên bàn. Linh Sinh vẫn cúi đầu vẽ, nét mặt nghiêm túc như thường ngày. Trong lòng Tạ Lãm Châu dâng lên cảm xúc phức tạp, khó diễn tả thành lời.
Tạ Lãm Châu hơi bất ngờ: “Bùa gì? Cứ nói, tôi vẽ được là vẽ ngay.”
“Ý tôi là... họ đã quay lại Hiệp hội Thiên sư rồi ạ.”
Dù ở đâu, linh phù vẫn luôn là tài nguyên quý giá. Ở nhà Linh Sinh khắc ngọc phù, nhưng ra ngoài không tiện, anh bèn chuyển sang vẽ bùa giấy. Chỉ cần rảnh tay là anh lại tranh thủ làm phù, chưa bao giờ lười biếng.
Cục diện của huyền môn... sắp thay đổi rồi.
“Tạ tiên sinh, tôi cần ông giúp tôi vẽ một loại bùa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói đến đây, ông ta khựng lại như bị sét đánh. Câu nói tiếp theo thốt ra gần như là bản năng:
“Bùa Hợp Thành.”
Nghiêm Phụng Khanh vẫn còn hoang mang.
“Hồi phục?” Nghiêm Phụng Khanh nghiêng đầu, giọng khó hiểu. “Ý ông là sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ý ngài là... Thích Tuyền cũng là một y tu?"
Tạ Lãm Châu quả nhiên không hổ danh là thiên tài phù đạo năm nào. Dù thiên phú không thể so với cấp độ b**n th** như Thích Tuyền, nhưng có đại sư đích thân chỉ dạy, ông nhanh chóng lĩnh hội được tinh túy trong việc kết hợp phù chú, càng học càng say mê, ngày đêm vùi đầu vẽ bùa không muốn dừng lại.
[Hả? Ngài... vừa đồng ý thật hả? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Trời ơi, ngài đồng ý thật rồi!] (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm Phụng Khanh ngồi xe lăn rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa ra đến cửa đã gọi điện cho quản gia: “Đến đón tôi.”
Nghiêm Phụng Khanh nhún vai: “Các người điều tra bao lâu nay vẫn chưa có bằng chứng kết tội tôi. Giam tôi thêm ngày nào thì mấy giám sát viên đó phải chịu khổ thêm ngày đó.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.