Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57


"Tôi có cách khiến nhà họ Đỗ và nhà họ Dương tự động rút lui. Nhà họ Trương thì hiện tại cũng chẳng còn tâm trí đâu mà lo tranh đấu. Còn nhà họ Tống... ai đang phụ trách chuyện này vậy?"

"Vào trong rồi nói tiếp."

Hoàng Khải Phong lấm lét bước vào, không dám ngồi xuống mà chỉ đứng khép nép trước mặt Tân Nhược. Gã cúi đầu, ấp úng trình bày: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mau, mau bật máy điện thoại giúp tôi!"

Hoàng Khải Phong cúi đầu, vẻ mặt khổ sở:

"Nghe nói là Tống Lâm." Hoàng Khải Phong cung kính trả lời.

Hoàng Khải Phong đứng sững người, đầu óc trống rỗng. Gã hoảng loạn, mắt trợn trừng khi thấy m.á.u thấm ướt áo mình.

"Nhanh lên!" Tân Nhược gào lên giận dữ, trong lúc đó liên tục nuốt mấy viên thuốc, nhưng dù uống bao nhiêu cũng không thể ngăn cản sinh cơ trong cơ thể đang dần rút ngược trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong một căn phòng ở trung tâm thành phố.

Trong lòng Tân Nhược tràn ngập thù hận: Nhà họ Trương! Trương Thành Ngôn!

Cùng lúc đó, tại biệt thự ven hồ.

Hoàng Khải Phong vội đáp:

Cô ta muốn xem thử Tống Lâm sẽ cao ngạo được tới khi nào.

Không ngờ bọn họ lại có thể mời được một đại sư đạo hạnh cao thâm như vậy!

"Ông tới đây làm gì? Tôi đã dặn ông bớt tới tìm tôi rồi cơ mà, Hoàng Khải Phong, ông coi lời tôi như gió thoảng bên tai à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tân Nhược khoanh tay, nhướng mày hỏi:

"Hiện tại còn bao nhiêu nhà có khả năng cạnh tranh?"

"Vậy... còn nhà họ Thích thì sao?" Hoàng Khải Phong dè dặt hỏi tiếp.

Tần Nhược khẽ nhíu mày. Muộn thế này rồi, còn ai tìm tới cô ta?

Chương 57

Ánh mắt Tân Nhược thoáng lóe lên tia oán độc, giọng cô ta lạnh buốt:

Dù mất đi một con cờ, nhưng kết quả thu được vẫn không tệ.

Nhìn thấy bộ dạng Tân Nhược thổ huyết không ngừng, làn da vốn đầy đặn căng mịn giờ phút này nhanh chóng nhăn nheo, già nua, Hoàng Khải Phong hoảng sợ tới mức đôi chân như muốn nhũn ra, chẳng nghe rõ cô ta đang nói gì.

"Nhà họ Tống, nhà họ Đỗ, nhà họ Dương và nhà họ Trương."

Đợi khi tình hình ổn định hơn, cô ta nhất định sẽ phái người tới Linh Hư Quan điều tra thật kỹ.

"Có người... đã phá... Đào Hoa ấn... của tôi..." Tân Nhược run rẩy, cố che miệng, tiếng nói đứt quãng, gấp gáp như đang giành giật từng hơi thở:

Khoảnh khắc Đào Hoa ấn bị phá giải, đầu óc Trương Thành Ngôn vốn mơ màng lập tức trở nên tỉnh táo lạ thường.

Nếu đúng thì cũng tốt, đỡ phải tốn công sức đi tìm chúng để hấp thu dinh dưỡng.

Chẳng lẽ là đám Đỗ Gia Danh?

Hai chữ "ân ái" bị cô ta nghiến răng nói ra, đầy căm hận.

Mộng Vân Thường

"Nếu Tống Lâm đã muốn, vậy thì đưa cho anh ta đi."

"Không cần lo." Tân Nhược lạnh lùng đáp, nhưng lời còn chưa dứt, một ngụm m.á.u tươi đột nhiên phun ra từ cổ họng cô ta, ào ạt b.ắ.n lên cả người Hoàng Khải Phong.

"Điện thoại của cô tắt máy."

Cô ta khoanh tay, giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn:

Tần Nhược siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, mắt ánh lên vẻ khó chịu.

Rời khỏi chỗ Trương Thành Ngôn, để tránh bị hai gã đàn ông kia quấy rầy, Tân Nhược lập tức tắt nguồn điện thoại. Cô ta nghiêng người tránh đường, lạnh nhạt nói:

Tần Nhược đứng trước gương, tỉ mỉ v**t v* gương mặt đã mịn màng trở lại. Trong lòng cô ta dâng lên một sự kiên định mãnh liệt.

Hoàng Khải Phong run rẩy bật máy điện thoại, Tân Nhược giật lấy, run rẩy gọi cho Đỗ Gia Danh và Dương Túc, ra lệnh bọn họ lập tức tới biệt thự ven hồ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Đúng vậy." Hoàng Khải Phong rụt cổ đáp, giọng nhỏ như muỗi.

Tân Nhược khẽ nhếch môi cười lạnh: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thích Trường Vinh vẫn chưa phản hồi gì cả. Có lẽ ông ta cũng không còn định tranh giành mảnh đất đó nữa. Giờ... giờ chúng ta nên làm gì?"

"Là con trai duy nhất của nhà họ Tống, cũng đang ân ái mặn nồng với vị hôn thê của mình."

Trước đây khi lựa chọn mục tiêu, Tân Nhược đã ưu tiên Tống Lâm hàng đầu. Tiếc rằng trong lòng Tống Lâm chỉ có mỗi đóa sen trắng Thích Ánh Tuyết. Dù cô ta đã tìm mọi cách tiếp cận, cuối cùng chỉ nhận lại một ánh mắt khinh miệt và một từ lạnh lùng đến cực điểm:

"Cốc cốc cốc."

Tần Nhược kéo cửa ra, thấy bên ngoài là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt gã lộ đầy vẻ lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cút."

Từ khoảnh khắc đó, cô ta hoàn toàn mất cơ hội tiếp cận Tống Lâm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57