Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64
"Thích Tuyền, tôi có chuyện muốn gặp cô, ra ngoài một chuyến đi."
Thích Tuyền nhắm mắt dưỡng thần, không mở mắt ra, giọng lười biếng: "Ai gọi vậy?"
Tống Lâm nghe vậy, nét mặt giãn ra, bình tĩnh nói: "Tốt. Tôi quay về công ty ngay." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hệ thống im lặng một hồi, rồi âm thầm thở dài: Nếu tính công bằng, Trương Thành Ngôn chỉ xứng với bùa giấy bình thường thôi...
[Tôn Vũ: "Dì Mã vẫn giữ phong cách hài hước đấy nhỉ? Không lẽ người chữa khỏi cho Trương Thành Ngôn thực sự là thiên sư? Đừng đùa chứ!"] (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh còn đang định hỏi thêm thì điện thoại đổ chuông, là cấp dưới gọi tới.
Thích Tuyền lười biếng đáp: "Không rảnh."
[Tiền Côn: "Chắc chắn là trúng tà rồi!"]
[Bành Bằng: Mẹ nó! Sao Đỗ Gia Danh với Dương Túc tự nhiên thành ra như ông già thế kia? Kinh dị thật!]
"Anh Lâm, hay là anh gọi lại thử xem?"
[Tô Noãn Noãn: "Orz"]
[Tô Noãn Noãn: "Nói đi."]
Cậu ta tròn mắt nhìn Tống Lâm đang ngồi ngay đối diện.
Nói dứt câu, cô thẳng tay cúp máy.
[Bành Bằng: "Chẳng lẽ tụi cậu chưa nghe ngóng được gì à?"] (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Dung vừa quay đi, điện thoại lại đổ chuông lần nữa, vẫn là số lạ.
Thích Tuyền lạnh nhạt nhắc nhở: "Thể trạng của Trương Thành Ngôn đã bị hao tổn, hơn nữa tuổi thọ cũng bị rút ngắn rồi. Về sau nên tích đức làm việc thiện, chuyện giường chiếu cũng phải kiêng dè một chút."
Ngay lúc họ chuẩn bị rời đi, Thích Tuyền lại mở miệng: "Khoan đã."
Thích Tuyền nhàn nhạt đáp: "Không cần để ý."
[Tiền Côn: "@Thích Uyên, anh Uyên ơi, ở đây có người muốn phá hoại sự đoàn kết của nội bộ đấy."]
[Tiền Côn: "Chị Tô, mời chị phát biểu chút đi!"]
Đầu dây bên kia, Thích Uyên sửng sốt: "Sao cô biết?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thích Tuyền hơi nhíu mày: "Nghe đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
[Bành Bằng: "Cậu cút đi! Tôi nhắn riêng cho chị Tô, không thèm nói với cậu nữa."]
[Tiền Côn: "Có gì thì mau nói!"]
Khác với Tống Lâm chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp, nhóm phú nhị đại còn lại thì lại bị những chuyện huyền ảo gần đây ám ảnh mãi không thôi.
"Chúng ta gặp mặt nói chuyện thì hơn."
Ba Trương cùng vợ con lập tức quay lại, ánh mắt chờ đợi.
Mộng Vân Thường
Thích Tuyền thản nhiên xoa nhẹ ngón tay, giọng bình thản: "Là Tống Lâm tìm tôi đúng không?"
Thích Tuyền khoát tay: "Gì cũng được, chỉ cần ngon là được."
Giành được mảnh đất kia mới là chuyện quan trọng nhất, mấy chuyện lặt vặt khác tính sau.
Tô Dung nhận lại điện thoại, dịu dàng hỏi: "Trưa nay ngài muốn ăn gì ạ?"
Thích Tuyền ngáp một cái: "Nói đi."
Tô Dung đứng bên cạnh khẽ nhíu mày. Người này là em ruột cô ấy, vậy mà số điện thoại cũng không lưu?
[Tôn Vũ: "Ha ha ha ha, đáng đời cái đồ lắm chuyện!"]
Đợi mãi cũng không thấy Thích Uyên trả lời.
"Vâng."
[Tôn Vũ: "Ba vị thiếu gia nổi tiếng phong lưu bỗng dưng hóa thành si tình? Thật khó tin."]
Tô Dung mỉm cười, yên lặng lui xuống chuẩn bị.
Lúc này trong một quán cà phê, Thích Uyên và Tống Lâm ngơ ngác nhìn nhau.
[Tôn Vũ: "Chị Tô mà cũng tin mấy chuyện này à? Trước kia không phải nhà họ Tô còn kéo tới tận nhà họ Thích gây chuyện hay sao?"]
Đưa tiễn nhà họ Trương rời đi, Thích Tuyền lại thản nhiên trở về đình nhỏ, ngồi cho cá ăn.
"Tổng giám đốc Tống, bên nhà họ Tô, nhà họ Thích và nhà họ Trương đều đã chính thức rút lui khỏi cuộc cạnh tranh rồi. Nhà họ Đỗ với nhà họ Dương cũng yếu thế, khả năng cao không theo nổi. Mảnh đất ngoại ô phía Bắc chắc chắn sẽ rơi vào tay chúng ta!"
[Tiền Côn: Mẹ tôi bảo, khả năng cao không phải lão hóa đâu, mà là... trúng tà đấy.]
[Bành Bằng: "Nể mặt chị Tô nên tôi mới tiết lộ đấy nhé. Trước đây tôi nghe nói ba thằng Đỗ Gia Danh đều cùng thích một cô gái, lần trước tụi nó đánh nhau ở Hoàng Tước cũng vì ghen tuông tranh giành đấy."]
Thích Tuyền uể oải vươn vai, thoải mái đáp: [Hư không vẽ bùa thì tốn linh lực lắm.]
Chương 64
Hệ thống trong đầu cô chợt vang lên: [Đại lão, lần trước ở nhà họ Tô, cô đâu cần dùng giấy vẽ bùa hay chu sa mà?]
Tô Dung nhìn màn hình, lắc đầu: "Không rõ, số lạ."
Tống Lâm im lặng, ánh mắt hơi tối lại. Dọn rồi cũng tốt, tránh cho anh ta mất bình tĩnh.
"Nhưng..." Thích Uyên gãi đầu, "Cô ấy dọn đi rồi. Tối qua tôi về mới biết."
Cuộc gọi được kết nối. Đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Thích Uyên.
Mặt Trương Thành Ngôn đỏ bừng như gấc, ngượng ngùng gật đầu: "Con biết rồi ạ..."
Tống Lâm giơ tay lấy điện thoại, trực tiếp lên tiếng: "Thích Tuyền, tôi muốn nói chuyện với cô về nội dung trong tiểu thuyết."
Ba Trương lập tức trừng mắt lườm hắn: "Nghe thấy chưa?!"
Dù đại sư không nói thì sau cú sốc lần này, hắn cũng không dám tuỳ tiện đụng chạm phụ nữ nữa.
Trương Thành Ngôn cứng đờ người: "..."
Tống Lâm lắc đầu, giọng dứt khoát: "Không cần. Anh sẽ tự đến nhà em tìm cô ấy."
Không lâu sau, Tô Dung ôm điện thoại tới, lễ phép nói: "Đại sư, có điện thoại gọi đến."
Nghĩ tới chuyện thằng con suýt nữa mất mạng vì đàn bà, ông giận sôi gan. Nếu không phải mấy đứa này suốt ngày ăn chơi sa đọa, sao Tần Nhược lại dễ dàng nhắm trúng chứ? Còn những người khác như Thích Lâm, Tống Lâm thì sao, có ai gặp chuyện đâu!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.