Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82
Bà Tô mỉm cười hiền từ, trong lòng cũng rất mong ngóng. Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của đại sư, bà dịu dàng khuyên nhủ:
Vừa dứt lời, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp cùng giọng nói đầy phấn khích của Tô Lâm Hải.
Cô vốn yêu thích những điều tốt đẹp, trong đó bao gồm cả quần áo đẹp. Nói ngắn gọn, Thích Tuyền là một nhan khống đích thực.
Tô Noãn Noãn lập tức chạy ra mở cửa.
Chương 82 (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, Trần Phi Lộc vừa mới chạy được một đoạn đã nhận được điện thoại của Ninh Chí, vội vàng vòng xe quay lại đón anh.
"Đại sư, có một cách để thăm dò cô ta."
Ở phòng nghỉ tầng hai, Tô Noãn Noãn đang ngồi trước gương, diện một chiếc váy công chúa xinh đẹp, trang sức trên người cũng được phối một cách trang nhã. Cô bé quay đầu hỏi mẹ, vẻ mặt sốt ruột:
Ninh Chí siết chặt nắm tay, gật đầu: "Được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhắc đến đây, Tần Nhược bỗng nhớ lại cuộc điện thoại hôm trước. Người kia tỏ ra rất quan tâm đến Thích Tuyền. Nghĩ tới đây, cô ta liền nở nụ cười đầy hứng thú:
"Dù bọn tôi có điều tra kỹ đến đâu, kết quả vẫn chỉ ra rằng người cứu Trương Thành Ngôn chính là Thích Tuyền. Hơn nữa..."
"Mẹ ơi, bao giờ thì chị Tuyền Tuyền với anh con mới đến vậy?"
"Cô ta còn viết một quyển tiểu thuyết. Nghe nói nhà họ Tô rất biết ơn cô ấy."
Ánh mắt đối phương chợt trầm xuống: "Không liên quan gì đến anh." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chớp mắt, ngày diễn ra tiệc sinh nhật đã đến.
"Đừng sốt ruột. Anh con nói sẽ dẫn đại sư tới chơi với con mà. Có thể gọi điện thăm hỏi thường xuyên như bây giờ, mẹ đã thấy mãn nguyện lắm rồi."
"Hơn nữa gì?"
"Không gặp được à?" Trần Phi Lộc cau mày hỏi, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nhanh chóng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô mặc một bộ sườn xám thủ công tinh xảo, chất liệu cao cấp khéo léo tôn lên thân hình cao gầy, mảnh mai. Tóc búi lên gọn gàng bằng một chiếc trâm cài, vài lọn tóc mai buông nhẹ, khiến cô toát lên vẻ tao nhã mà không mất đi khí chất.
Ngoài cửa, một nam một nữ đang đứng đợi.
Mộng Vân Thường
"Chúc mừng sinh nhật."
"Thích Tuyền?" Cô ta cau mày, giọng đầy ngờ vực. "Anh chắc chắn người cứu sống Trương Thành Ngôn là cô ta à? Bây giờ ngay cả Đỗ Gia Danh và Dương Túc cũng đang ở chỗ cô ấy sao?"
"Anh, cảm ơn anh!" Tô Noãn Noãn vui mừng nhận lấy món quà.
"Nói đi."
"Đúng rồi, ngày mai con gái nhà họ Tô mở tiệc sinh nhật. Nhà tôi cũng nhận được thiệp mời. Nghe nói Thích Tuyền cũng sẽ tới dự. Hay là cậu đi cùng tôi?"
Người đàn ông kia khẽ nhướng mày, dường như đã rất kiềm chế mới không ra tay. Anh ta không đôi co thêm, chỉ lạnh lùng đóng sầm cánh cổng trước mặt Ninh Chí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng anh âm thầm thừa nhận, trình độ của Thích Tuyền cao hơn anh tưởng rất nhiều. Tiếc rằng anh chưa nghiên cứu sâu về trận pháp, bằng không vừa rồi đã có thể cưỡng ép xông vào.
Tần Nhược cau mày, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Nhà họ Tô chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật, nghe nói đã mời Thích Tuyền, và cô ta cũng đồng ý sẽ tham gia. Đến lúc đó, đại sư chỉ cần gặp mặt trực tiếp, chẳng phải sẽ nhìn ra ngay sao?"
Cô ta rất muốn tận mắt xem thử, một người có khí vận mạnh hơn cả ba tên ngu ngốc kia rốt cuộc là dạng nhân vật thế nào.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, TầnNhược đang nhận điện thoại từ Hoàng Khải Phong.
"Nuôi quỷ là tà đạo, tất nhiên tôi phải quản!" Ninh Chí nghiêm giọng, khí thế bức người. "Nhắn lại với Thích tiểu thư, nếu không nghe lời khuyên thì hậu quả tự chịu."
Người nam mặc Âu phục chỉnh tề, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được. Vừa nhìn thấy Tô Noãn Noãn, anh liền nở nụ cười cưng chiều, bước vào và đưa cho cô bé một chiếc hộp nhỏ:
Phòng tiệc đông nghịt những thanh niên tài giỏi trong giới kinh doanh thành phố Long Giang.
Chẳng phải đang điều tra về thiên sư sao? Sao lại lôi cả chuyện tiểu thuyết ra thế này?
"Đúng là cách hay."
"Đại sư, đây là những gì tôi tìm hiểu được." Hoàng Khải Phong nói.
Thích Tuyền mỉm cười nhẹ nhàng.
"Chị Tuyền Tuyền! Hôm nay chị đẹp quá đi mất!"
Tần Nhược báo cáo, giọng đầy nghi ngờ: "Không thể nào! Một người mới chỉ hai mươi tuổi, sao có thể dễ dàng phá giải Đào Hoa ấn được chứ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.