Nhật Ký Nụ Hôn Đầu
Lộc Linh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: PN2: Khuôn mặt của cậu đáng giá hơn bọn họ
Đúng lúc một người phụ nữ mang giày bệt đi tới cửa, nhặt điện thoại của cậu lên.
Trước khi gặp Giang Nhân, đối với Thịnh Tinh Vũ, mùa đông lạnh giá của năm đó dài đằng đẵng, gần như tuyệt vọng.
Cậu hối tiếc, thậm chí không hỏi được tên của cô.
Giang Nhân xem bọn họ là báu vật. Ngay lúc gặp nhau, Thịnh Tinh Vũ thấy trong mắt cô có ánh sáng.
Âm nhạc trong video vũ đạo được phát ra một điêu luyện trong phòng tập. Giang Nhân đẩy áo của cậu lên, làm chàng trai hơi chần chừ ngăn cản.
—— Nhưng chính cậu cũng không trả lời được.
Sau nhiều năm tháng tập luyện gần như điên cuồng, kỹ năng ca hát và vũ đạo của cậu ngày càng vượt bậc, giữ vững hạng nhất trong bài kiểm tra mỗi tháng một lần của công ty. Đó là thứ hạng mà trước đây thực tập sinh Trung Quốc không dám nghĩ tới. Ngay cả các thực tập sinh đều tự đặt cho cậu một tên tiếng Anh, gọi cậu là… Huyền thoại.
Anh đứng trong tia sáng le lói, ngước mắt nhìn về phía cô, đường nét gò má cứng rắn, rõ ràng.
Giang Nhân như bật cười, sờ vào đuôi tóc của cậu một cách trìu mến, giọng điệu hờ hững, “Cho dù là sân khấu hay là ở đây đều là địa bàn của thế lực làm vua.”
Cô đang nghĩ tới đây, chàng trai bỗng dưng quay đầu lại, “Chị bấm không lưu loát là chưa từng bấm cho bạn trai à?”
Cứ như vậy, cuối cùng thời gian tập luyện gian khổ đã qua đi hơn phân nửa. Giang Nhân chọn một thời điểm dẫn bọn họ đi xả stress, thư giãn. Các chàng trai rất chung tình với trò đại chiến gối, cô cũng không hiểu tại sao bị kéo vào chiến trường. May mà đa số thực tập sinh đều sợ cô, chỉ có Thịnh Tinh Vũ không chút xúc động, nhanh chóng giáng một đòn nhẹ nhưng bạo lực lên vai cô, tặng thêm một số lông vũ rơi ra từ trong gối.
Rõ ràng cô là quản lý có chút tiếng tăm trong nước, từ bỏ cơ hội lên chức tuyệt vời để chạy tới Hàn Quốc, thậm chí nâng đỡ mấy thực tập sinh không biết có thể ra mắt hay không.
Mà cô cũng không tạo được khoảng cách nên có với nghệ sĩ, khiến nghệ sĩ nhận được thông điệp không nên có ngay lúc này.
Kết thúc ca khúc cuối cùng, Thịnh Tinh Vũ cởi bỏ trang phục biểu diễn lộng lẫy, rườm rà, lộ ra chiếc áo mặc thêm trong cùng.
“Đã không còn quan trọng nữa.” Cô trả lời: “Muốn giữ được vị trí hiện tại phải lựa chọn, thích hoặc không thích trước mắt đã không còn quan trọng.”
Cậu đưa lưng về cô thay áo, trên áo có mùi hương chỉ thuộc về cô, mùi thơm rất nhẹ nhàng.
Thấy chàng trai không nói câu nào, cô nghiêm mày hỏi: “Nhớ chưa?”
Thịnh Tinh Vũ chán nản ném điện thoại vào thùng rác, kết quả là ném không trúng, điện thoại trượt ra cửa.
“Đó là mưu sát.”
Thịnh Tinh Vũ vừa kết thúc một bài hát nhảy, vẫn còn thở gấp, nhưng hơi thở vẫn ổn định, “Lúc tôi trở về nước đã thu hút rất nhiều sự chú ý, cô ấy đã giúp tôi vạch ra một thị trường mới. Cũng vì quy tắc thị trường idol mà cô ấy từ chối tình cảm của tôi.”
Huống hồ thời kỳ trưởng thành của trai trẻ vốn dĩ đến chậm, không có đủ suy nghĩ tỉ mỉ để phân tích nhân vật, cũng không có đủ sự từng trải để hoàn thiện cách biểu đạt.
Cuối cùng cô không rút khỏi giới như mong muốn, chẳng qua đổi thành hậu trường kín tiếng hơn.
Nhưng sau ba tháng ở nước ngoài một mình, cậu bị môi trường căng thẳng và áp lực, gần như không thấy được tương lai đè ép đến không thở nổi, không có bạn bè tâm sự, với chị gái cũng chỉ tốt khoe xấu che.
Cậu tháo tai nghe xuống, đặt micro xuống, nhảy xuống bục sân khấu trong tiếng thét kinh sợ.
Cảm xúc tích tụ giống như tảo biển, quan điểm cơ bản ngày càng nặng trĩu được gia tăng vào cuộc sống nhàm chán.
Cậu ngẩn người ra, cảm thấy có dòng điện chi chít chui vào da.
Giang Nhân lấy một chai cồn và vài miếng băng cá nhân từ trong túi ra, “Đi ra ngoài quá gấp, chỉ lấy được những thứ này. Sau khi cậu đi về nên xử lý vết thương để tránh nhiễm trùng.”
Xem xong buổi biểu diễn, cô vui mừng cho rằng cậu đã trưởng thành, là một nghệ sĩ thuần thục rồi, có thể kiểm soát chính xác và thể hiện phần trình diễn tốt nhất, hơi thở khi hát và nhảy đã ổn định, cảm xúc khi hát ca khúc trữ tình đã tinh tế, trong vũ đạo khó còn có thể lên nốt cao.
Giang Nhân ấn vào sống lưng của cậu, hỏi: “Bây giờ là lúc nào?”
Vào thời điểm đặc biệt, sự khen ngợi và giúp đỡ có trọng lượng gấp mười triệu lần hơn bình thường. Huống hồ ở đất nước xa lạ, trong giới giải trí thiếu điều niêm yết giá ước mơ, chỉ cần có thể tìm cho mình một lý do tiếp tục chiến đấu, cậu vẫn sẽ không bị nỗi tuyệt vọng quật ngã.
Cậu cũng cho rằng mình không có tư lợi, chỉ đơn thuần đền đáp sự tán thưởng của cô, đền đáp sự bầu bạn của cô trong ngày tháng cô đơn tại Hàn Quốc, đền đáp sự quan tâm, hỏi han ân cần chuyện lớn bé của cô.
Cậu rất đau, nhưng cố nén không nói một câu, ăn cơm xong lại giả vờ tiếp tục tập nhảy như không có chuyện gì. Đợi đến khi người trong phòng tập luyện đi hết, lúc này cậu mới cạn sức, tựa vào góc tường
///- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cậu nói đúng.
Cậu cũng ở nhà đợi suốt ba ngày, dời tất cả hoạt động, thậm chí không thể ăn uống.
Được kỳ vọng thực sự đáng quý, vì vậy cậu càng dốc sức tập luyện hơn ngày trước. Cậu nghĩ cho dù các thực tập sinh khác đều không thể ra mắt thì đã sao? Thịnh Tinh Vũ cậu nhất định phải trở nên nổi bật, để cô ấy nở mày nở mặt, mang kho báu trở về thị trường Trung Quốc.
“Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ, hôm nay Thịnh Tinh Vũ phải tốt nghiệp rồi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN--- (đọc tại Qidian-VP.com)
“Với lại…”
Giang Nhân đặt bộ tài liệu cuối cùng lên bàn, xoay người đi, “Tôi không tàn nhẫn, cậu đã nổi điên từ lâu rồi.”
“Ừ, nhớ rồi.”
Nhưng chỉ có sắp xếp ổn thỏa những chi tiết vụn vặt, bọn họ mới có nhiều tinh thần tập trung tập luyện.
Từng ánh đèn tắt rồi lại sáng lên, cậu đi đến trước mặt cô, giống như vượt qua bao nhiêu năm chông gai và núi cao.
Ngay lúc cô mở cửa muốn rời đi, chàng trai đi chân trần qua đó, đóng cửa lại, nắm lấy cánh tay của cô, đè cô lên cạnh cửa, nhìn vào đôi mắt của cô, “Chị không thích tôi chút nào sao? Tôi không tin.”
Cô thả lỏng cơ bắp giúp cậu, thầm thở dài hôm qua mình cũng giúp một thực tập sinh xử lý cổ tay bị trật. Không nhận được bao nhiêu tiền, ngược lại lo lắng như bà mẹ già.
Giống như mới được trả thù, nụ cười trên môi cậu hơi thả lỏng.
Ngày đầu tiên đến công ty, không thông thạo ngôn ngữ, hầu hết xung quanh đều là khuôn mặt xa lạ. Sáng mai, giáo viên ngôn ngữ mà công ty sắp xếp mới đến, vả lại một ngày chỉ có một tiếng học ngôn ngữ.
Đó là lần đầu tiên cậu không biết khống chế cảm xúc của mình như thế nào. Tại ngã tư ảm đạm, chàng trai giam cô trong vòng tay dựa vào ưu thế chiều cao, giọng nói run run, hỏi: “Sau hai năm rồi giao tôi cho người khác… là gạt tôi đúng không?”
Tối đó cô trằn trọc mãi, cuối cùng từ từ nhận ra tình yêu của mình đã đi quá giới hạn. Tình cảm này không còn là sự đau xót dành cho cậu thiếu niên năm đó, cũng không phải là sự quan tâm mà quản lý dành cho nghệ sĩ được trọng dụng, cô đã vô thức cho đi tất cả.
Trước giờ cô vẫn luôn tàn nhẫn với người khác, nhưng tàn nhẫn với chính mình hơn. Công việc sơ suất là một điều cấm kỵ lớn nhất với cô, cô không thể chấp nhận mình đâm lao phải theo lao. Từ chức là sự tôn trọng của cô dành cho nghề này, cũng là hình phạt cho mình.
Lúc chàng trai quay đầu lại, cô đã đi rồi.
Hoàn cảnh gia đình đặc biệt khiến cậu không có nhiều bạn cùng lứa, nhận biết rõ hơn về trách nhiệm trên vai mình.
HẾT CHƯƠNG 79
Cho đến ngày hôm sau, phòng làm việc chính thức công bố chuyến lưu diễn thứ sáu của cậu, chủ đề là tốt nghiệp.
Rời khỏi chiến trường, cách đó không xa là buổi hòa nhạc đại diện cho nghệ sĩ đẳng cấp nhất. Ngay lúc đi ngang qua, Thịnh Tinh Vũ phấn chấn quay đầu lại nhìn, cậu nghĩ sẽ có một ngày mình cũng có thể đứng trên đó.
Bọn họ là những người đang đứng bên bờ vực, suýt nữa bị bỏ rơi, cũng không phải là dự án trọng điểm mà công ty chú trọng đào tạo, chẳng qua là công cụ thích hợp nhét vào kiểm tra ống nước. Bọn họ không có ê kíp tự tay đóng gói hình tượng rực rỡ, càng không có sự ủng hộ thị trường idol theo khuôn mẫu trong nước.
Hơi lạnh tràn vào qua một cửa sổ nhỏ đang mở. Thịnh Tinh Vũ nằm trên sàn nhà, gối lên quần áo ướt đẫm mồ hôi, hít thở gió rét và không khí lạnh lẽo, duy trì sự tỉnh táo tê tái.
Nghề idol có thể có người yêu, nhưng không phải vào lúc fan anh dũng g**t ch*t kẻ địch vì cậu —— không phải là sau khi vất vả cực khổ vì cậu mới biết được cậu đang say giấc nồng bên người khác.
Cô không bất ngờ khi nhận được vé vào cửa cuối cùng.
Sau đó, cậu thu thập tin tức từ nhiều phía mới biết chuyện đánh nhau ngày hôm đó bị truyền về công ty. Ban quản lý đứng đầu rất tức giận, muốn kết thúc thời hạn thực tập sinh của bọn họ. Giang Nhân là người cố gắng dập tắt dư luận, còn muốn thuyết phục cho các chàng trai một cơ hội nữa, hơn nữa còn đích thân đến xin ý kiến của tổng giám đốc.
Thịnh Tinh Vũ cũng không còn tới tìm cô nữa.
Trong số một nghìn thực tập sinh chỉ có một người được cho ra mắt. Những người không được chọn sẽ tiếp tục tập luyện, chờ đợi cơ hội lần sau, hoặc là từ bỏ trở về cuộc sống bình thường. Mà cuối cùng, hầu hết mọi người chỉ có thể lựa chọn vế sau.
Vì vậy anh bị đưa ra nước ngoài, vào công ty Hàn Quốc có hợp tác với Hoa Ngạn, trở thành thực tập sinh.
Căm ghét nó, nhưng vẫn yêu thích nó.
Thật kỳ lạ, cậu cho rằng trải qua quãng thời gian dài đau khổ, cậu sẽ căm ghét cái nghề này và công việc hát nhảy luôn đi theo mình mỗi ngày. Nhưng hôm nay nhìn lại, trong thân tâm cậu nhận ra mình vẫn còn yêu thích nó nhiều.
“Bản thân cậu sờ được cái gì?” Giang Nhân nhét điện thoại vào lại tay cậu như không được xía vào, “Xem video vũ đạo đi.”
Nếu nói khi xưa Kỷ Thời Diễn mở ra lối đi cho thị trường làm thần tượng và làm tốt công tác khởi đầu, vậy thì Thịnh Tinh Vũ đã vực dậy thị trường thần tượng trong nước bằng sức mình sau khi Kỷ Thời Diễn chuyển đổi hình tượng.
“Tôi không có thua.” Biết được thân phận của cô, chàng trai nói bằng giọng điệu trầm thấp, ngang ngược: “Đánh đến khi nào bọn họ khóc, tôi mới buông tay.”
Sao cô có thể đồng ý.
“Năm đó cô ấy và tôi đã lập ra quy tắc của thị trường, bây giờ tôi cũng phải phụ trách kết thúc đoạn đường này trước mặt cô ấy.” Người trên sân khấu nói: “Tại sao tôi quyết tâm muốn tốt nghiệp? Vì ban đầu cô ấy nói với tôi là chưa tốt nghiệp sẽ không có tư cách yêu đương.”
Dưới ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, cậu nghe thấy mình trả lời như vậy.
Đó là cậu bé mà cô quan sát quá trình trưởng thành. Cô xem cậu là tác phẩm nghệ thuật sống động mà cô nghiêm túc, cẩn thận điêu khắc nhất, mãi cho đến khi cô đưa cậu lên thời hoàng kim phồn hoa như mong muốn.
Thịnh Tinh Vũ từng hỏi cô: “Lúc đó tại sao phải ở lại Hàn Quốc?”
Cậu chỉ ký hợp đồng với Hàn Quốc hai năm. Sau khi mang về một khoản tiền lớn cho hai công ty, hết hạn hợp đồng, cậu trở về nước phát triển. Mức độ nổi tiếng ngày càng tăng, phất lên trong phút chốc.
Chẳng qua thỉnh thoảng tập luyện xong, chỉ còn lại hai người trong phòng tập, cô sẽ lấy thuốc mỡ tinh dầu trong túi xách ra, xoa bóp chỗ đau cho cậu, làm dịu cơn đau.
Giang Nhân ngẩn người ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tại sao không nỡ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kể từ đó, cậu nghĩ thì ra trong khoảnh khắc nào đó, trong tương lai của cô, cậu hoàn toàn bị cách biệt với thời gian và không gian của cô.
“Tôi nghĩ tôi không muốn phụ lòng những lời này, vì vậy tôi đã đánh cược cuộc đời mình vào tập luyện, dần dần thích ca nhảy, lúc đó chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.”
Sau khi Thịnh Thiên Dạ trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, đề xuất mà công ty đưa ra là làm diễn viên. Thiếu nữ mềm mại đến nỗi gần như có thể bóp ra nước, rất phù hợp với bất kỳ bộ phim thần tượng.
“Điều tôi hối hận nhất là không nói cho cô ấy biết trong lý do tôi cố gắng có cô ấy. Cho dù trong tình huống nào, người phải từ bỏ chắc chắn không phải là cô ấy.”
Đi lòng vòng trong danh lợi quá lâu, cô cũng muốn trở lại bình thường.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đến giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không biết rốt cuộc hai chữ “Nổi tiếng” có trọng lượng bao nhiêu. Cậu chỉ biết là từ sau khi cha mẹ mất, sự lựa chọn của bọn họ ngày càng ít đi. Đây có lẽ là lối thoát duy nhất nếu muốn vượt qua nghịch cảnh.
Cuộc sống chỉ có luyện tập, buồn tẻ, nhàm chán và máy móc. Ký ức trống rỗng, chỉ còn lại chính mình trong gương liên tục tìm kiếm cảm giác cân bằng tốt nhất.
Xưa nay, ngành công nghiệp sản xuất minh tinh của Trung Quốc không phát triển như Hàn Quốc. Ở đây, thực tập sinh của Hàn Quốc cũng khá trưởng thành hơn, một số ít người Trung Quốc vẫn mài giũa nền tảng cơ bản nhiều lần. Thậm chí lúc thực tập sinh Hàn Quốc ở kế bên đi ngang qua còn có ánh mắt mỉa mai.
Không có vũ công nào không bị thương, càng vinh quang sẽ càng tàn khốc.
Đó là chiếc áo thun mà lần đầu gặp mặt, cô thấy cả người cậu ướt sũng, lấy đại cái áo từ trong túi ra. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Nhân thấy đã nhắn nhủ hết những lời cần nhắn nhủ, đứng dậy nhìn thẳng vào mặt cậu, sau đó nhíu mày về phía vết thương trên mặt cậu.
“Những gì cậu tung ra là hình tượng và ước mơ, bây giờ cậu nghe theo những h*m m**n của loài người, vậy fan thì sao? Cậu cảm thấy có công bằng với các cô ấy không?”
“Nhưng có một người không nghĩ vậy. Cô ấy nói cho tôi biết là cô ấy cảm thấy tôi sẽ không thất bại.”
Chẳng phải tất cả kiên trì đều là vì khoảnh khắc trở nên nổi bật, đứng trên đỉnh cao sao? Cậu mới trở về nước chưa đầy nửa năm, vẫn còn trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, tuyệt đối không thể phân tâm và không thể khiến nhóm fan hỗn loạn, cô càng không thể để những năm của cậu bị uổng phí.
Cô không nỡ.
Ba năm còn lại giống như khoảng trống chợt lóe lên rồi biến mất.
Cậu vẫn luôn tiến đến gần cô bằng cách của mình.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Giang Nhân quyết định đi từ chức quản lý của mình.
“Tôi luôn nghĩ nếu cô ấy không nghiêm khắc thì tốt biết mấy. Tôi làm idol cũng có thể yêu đương vụng trộm.” Chàng trai kéo một bên tai nghe ra, cười, “Nhưng sau đó tôi lại nghĩ nếu cô ấy không nghiêm khắc như thế, có lẽ hôm nay tôi cũng sẽ không đứng ở đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu nhìn cô, nói: “Giang Nhân, tôi đã tốt nghiệp rồi.”
Mặc dù ngoại hình xuất chúng, nhưng năm đó cậu chỉ mới 16 tuổi. Có rất ít nam diễn viên trẻ tuổi được nhận vào phim thần tượng, chứ đừng nói đến phim chính kịch đô thị.
///
Đó là lần đầu cậu gặp Giang Nhân.
“Cái gì?”
Fan bên dưới đều thét chói tai, Giang Nhân che miệng lại.
Giang Nhân cũng không nói gì, im lặng ngồi bên cạnh cậu, lắp pin vào điện thoại lần nữa, vậy mà lại hoạt động như kỳ tích, ánh sáng ảo diệu phản chiếu góc mặt cô.
“Xấu hổ cái gì?” Cô cười, thậm chí còn đẩy lên cao hơn, “Chẳng phải lần đầu gặp nhau còn thay áo trước mặt tôi sao?”
Trong tiếng ồn ào, có người hỏi Thịnh Tinh Vũ: “Dám đánh chị Nhân, cậu không sợ bị chị ấy đánh c·h·ế·t hả?”
“Quần áo đã bị ướt mà sao không thay? Không mang theo đồ thay à?”
Thành thật mà nói, cậu không biết là tại sao.
Có lẽ từng bị lòng nhiệt huyết làm cảm động trong lúc đi ngang qua phòng tập, ước mơ và ánh mắt rất chân thành, khó có ai không rung động.
Cô nói: “Cho dù đánh nhau, người của công ty chúng ta cũng không thể thua.”
“…”
Thịnh Tinh Vũ phản bác mà không chút nghĩ ngợi, “Hồi đó là lúc nào, bây giờ là lúc nào?”
Tất cả mọi người trong phòng tập đều đang đang đánh cược, dùng thanh xuân đánh cược một giấc mơ đẹp lạ thường.
Thịnh Tinh Vũ ngồi phía đối diện, đôi mắt đỏ ngầu, bỗng bật cười.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Tôi tin chắc trong nước sẽ có thị trường thần tượng, chẳng qua vẫn thiếu một cây đuốc làm bùng cháy.” Giang Nhân dừng lại, “Mắt nhìn người của tôi không tệ, cậu đã làm được rồi.”
Cho đến ngày sinh nhật của cậu, Kỷ Ninh cứ lôi kéo cô đi cùng. Cô còn nhớ mặt trăng của tối hôm đó rất tròn, Thịnh Tinh Vũ chỉ đứng sau lưng cô, khẽ nói với cô. ——
Đằng sau huyền thoại là gì? Là tập đi tập lại một động tác cho đến khi căng cơ lưng; là chấn thương vùng eo tái phát nhưng vẫn kiên trì hoàn thành bài tập trong ngày; là trình diễn trên sân khấu đau đến loạng choạng, nhưng vẫn nhanh chóng chỉnh sửa trong lúc tạm nghỉ quay, cắn răng nhảy hết bài.
Cô nói cho cậu biết bây giờ cô phụ trách dự án này. Cho dù cuối cùng bọn họ có thể ra mắt hay không, cô vẫn sẽ cố gắng hết mình, giúp đỡ bọn họ.
Người phụ nữ thẳng thắn nâng cằm của cậu lên xem thử, giống như đang thưởng thức một tác phẩm mà mình sắp hoàn thành, “Khuôn mặt của cậu đáng giá hơn bọn họ.”
Câu chuyện bắt đầu từ chín năm trước.
Cậu muốn gọi điện thoại cho Thịnh Thiên Dạ, nhưng điện thoại đã bị hư vì cuộc ẩu đả.
Cô cố gắng thuyết phục mình sao có thể được. Sau bao nhiêu năm, thế giới mà cậu nhìn thấy ngày càng rộng lớn, phong cảnh nhìn thấy ngày càng mênh mông, hùng vĩ, làm sao có thể canh cánh vì một người?
Thịnh Tinh Vũ im lặng một lúc, lấy tay giữ vạt áo ra, dáng vẻ buông xuôi, “Tùy chị.”
Nhìn người phụ nữ đang nhịn cười trong góc, cậu lắc đầu.
Nhưng nếu thực sự làm vậy, về tình và lý vẫn sẽ khiến người ta khinh thường.
Đại khái là biết một khi rời đi sẽ bị cắt đứt mối liên kết mỏng manh, duy nhất với cậu. Cô không muốn mất đi tất cả tin tức liên quan đến cậu.
Ánh trăng đêm khuya dịu dàng đến vô lý. Chiếc đầm trắng của cô ấy tung bay, phảng phất mùi pháo hoa thực hư, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng.
Bao nhiêu năm bầu bạn đã sớm thấm vào xương tủy, cô có nhiều lý do thuyết phục bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng không có lý do nào có thể thuyết phục mình không thích cậu.
Cô bình tĩnh trả lời: Tìm người kết hôn, sau đó sinh con, trải qua cuộc sống bình thường.
Cậu muốn hỏi thân phận của cô, nhưng lại sợ một số hy vọng lại hụt hẫng, cuối cùng chuyển động yết hầu, không mở miệng được.
Chàng trai gập chân lại, một loại cảm xúc đã lâu không thấy ập vào tim, tiếc là thưở nhỏ không thể phân biệt được đó rốt cuộc là gì.
Cuối cùng cô để lại một áo tay ngắn màu trắng to rộng, “May mà bình thường tôi thích mua áo kiểu đàn ông, nếu cậu không ngại thì thay trước đi. Từ đây đi về phải hứng chịu gió thổi, bị cảm sẽ ảnh hưởng đến tập luyện.”
Hoặc có lẽ trong đêm trăng tuyết rơi đó, cô chỉ xem cậu là đứa con nít 16 tuổi chưa lớn, tiện tay cho cậu một cái áo. Gió lạnh nơi xứ lạ thổi vào, chàng trai bị lạnh vì ướt áo, chỉ khi là cô mới cảm nhận được chút ấm áp —— Không thể thay đổi, quả thật chỉ có cô mới có thể cho cậu hơi ấm.
“Chị nói chưa tốt nghiệp sẽ không có tư cách yêu đương. Nếu tôi đã tốt nghiệp thì có tư cách yêu đương đúng không?”
Thịnh Tinh Vũ mở nắp chai cồn ra, vụng về đổ lên vết thương.
Việc bàn giao diễn ra trong ba ngày. Vào ngày cuối, để cậu chấp nhận quản lý mới, cô tự đi tìm cậu.
Cô nhìn cậu, câu nói đầu tiên là ——
“Hôm nay cậu có thế khiến bọn họ im miệng, chẳng bao lâu sau lên sân khấu chắc chắn cũng có thể.”
Vài tháng giúp đỡ lẫn nhau đã tạo ra sự thân thiết khó tả giữa bọn họ. Đôi khi Giang Nhân nhìn thấy chàng trai ướt đẫm mồ hôi, trong đầu tự động nhận cậu là “c* cậu nhà mình”.
Cậu là người xông lên đầu tiên. Lúc bị nhân viên nghiệp vụ kéo ra, cả cánh tay đều bị thương, trên mặt cũng chi chít vết thương.
Nói xong những lời này, Giang Nhân cứ thế rời đi, nghe thấy cậu đứng đằng sau nói: “Chị chỉ là đang thuyết phục tôi, cũng là đang thuyết phục chính chị.”
Nếu cô thương cậu thì càng không thể phá hủy cậu.
Cậu thản nhiên chỉ vào áo của mình, nói với fan dưới sân khấu: “Có lẽ không ai biết đến cái áo này, vì khi đó tôi vẫn chưa ra mắt, cũng không phải là thực tập sinh nổi tiếng. Công ty cho rằng tôi không thể ra mắt, tôi cũng nghĩ vậy.”
Cậu ngửa đầu xuýt xoa rồi mới khẽ đáp: “Nhưng tôi nghe nói chị chỉ mới yêu một lần.”
“Chị đây hẹn hò còn nhiều hơn cơm cậu từng ăn đấy.” Giang Nhân kí vào đầu cậu, “Thằng nhóc hỗn láo, được hời mà còn hạ thấp chị.”
Đôi khi cô cho rằng đây là kết cục tốt nhất. Cậu thỏa thích tỏa sáng trên sân khấu, cậu xứng đáng và nên được nhiều người nhìn thấy, mãi mãi đứng trong sự hò hét và vây quanh, mấy năm tập luyện cũng sẽ không mất đi ý nghĩa.
Cô không nỡ để nỗ lực nhiều năm của cậu bị tuột mất trong tích tắc. Một khi nghĩ đến muốn tác thành cho mình và tình yêu thì phải phụ lòng cậu thiếu niên phải chịu đựng vết thương ở eo đi tập nhảy vào đêm khuya, cô không thể nào hờ hững, ích kỉ được.
Tất cả mọi người xem bọn họ là vật thí nghiệm, nhưng Giang Nhân không giống vậy.
Là quản lý mà lại làm trái quy tắc.
“Sau này mang thêm nhiều áo vào phòng tập, quần áo ướt sũng mồ hôi phải thay ngay, nếu không dễ bị cảm.”
Đột ngột bị người ta đạp trúng chỗ yếu FA từ trong bụng mẹ, cảm giác uy nghiêm “Đàn chị trải qua bể khổ” nhất thời giảm bớt, Giang Nhân lại cho cậu ăn cùi chỏ, “Nói linh tinh nữa là tôi đổ tinh dầu vào miệng cậu.”
Chị Thịnh Thiên Dạ ký hợp đồng với Hoa Ngạn, thuận tiện nâng đỡ cậu theo.
Nếu cuối cùng có một bên buộc phải từ bỏ bên kia, vậy thì để cô làm đi.
“Cũng vì một câu nói của tôi mà chị muốn rời đi?” Cậu khàn giọng hỏi: “Chị không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?”
Đại đa số nghề idol có thể có sự nổi tiếng và địa vị ngay trước mắt, tất nhiên năng lực nhất định rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là tạo dựng một xã hội ảo vượt ra ngoài thế giới thật cho các fan, tạo cảm giác gắn kết “Cộng đồng chung vận mệnh” trong quốc gia đó. Mọi hành động của fan có thể thay đổi vận mệnh của idol. Vì vậy các cô ấy đua top, các cô kiểm soát bình luận, các cô sợ idol không có nơi nương tựa ngoài mình.
Sau đó, 9/10 lần tấn công đều xuất phát từ cậu ta, Giang Nhân chỉ ước gì treo cậu ta lên xà rồi đánh một trận. Nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện, chỉ cười xem bọn họ náo loạn.
Cậu cúi đầu chào mọi người dưới sân khấu, “Sẽ làm một ca sĩ bình thường, mở buổi hòa nhạc bình thường, các bạn tới xem tôi là vì thích ca khúc của tôi, chứ không phải mua hình tượng và sự nổi tiếng của tôi.”
Chương 79: PN2: Khuôn mặt của cậu đáng giá hơn bọn họ
Cuối cùng tranh chấp bùng nổ khi đối phương thốt ra câu “Người Trung Quốc đều là lũ ăn hại”. Thịnh Tinh Vũ và một nhóm thực tập sinh Trung Quốc xông tới đánh nhau, thuận tiện tìm một lối thoát trút hết cảm xúc buồn phiền.
Cuối cùng cô giành được quyền ở lại cho bọn họ, tối hôm đó còn chạy nhanh tới phòng luyện tập xem thử. Đáng tiếc thời gian đã quá trễ, chỉ còn lại cậu ở đó, những người kia vừa rời đi mới có mười phút.
Cô cho rằng thứ cô muốn là tình yêu bình thường ngoài giới. Nhưng ngay giây phút cậu ôm cô, làm sao cô không khỏi rung động cơ chứ?
Người phụ nữ không nói câu gì chọc cậu giận hoặc là an ủi cậu, chỉ đợi sau khi cậu bình bình lại mới điềm tĩnh, tàn nhẫn lùi về sau hai bước, ngẩng đầu lên nói: “Cậu là idol, chắc chắn hiểu rõ ngành nghề này hơn tôi.”
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, con phố dài vắng lặng.
Mà cuối cùng bây giờ cậu đã đạt được nguyện vọng của mình, có đủ sức mạnh đứng trước mặt cô.
Giang Nhân nhìn cậu, có lẽ từng có lúc đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng khuyên cậu thả lỏng. Bởi vì cô hiểu rõ sự tàn nhẫn trong giới này hơn ai hết, không có lần hái sao nào mà không phải vượt qua núi đao biển lửa.
May mà cậu còn trẻ, khả năng học rất nhanh, sau một tuần đã học được vài câu giao tiếp cơ bản. Tuổi tác đào tạo thực tập sinh được tính bằng năm.
Một năm, hai năm, thậm chí năm năm —— Không phải thời gian càng lâu là có tư cách ra mắt.
Đây là vương quốc do cô tự tay sáng lập, tự tay phân chia quy tắc. Cậu là huyền thoại phục khắc trong nước có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Bây giờ huyền thoại này nói muốn tự tay phá hủy mọi thứ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thích cô, vì vậy không muốn để công sức và niềm hy vọng của cô tan vỡ; không muốn để cô bị người ta cười nhạo; không muốn cô đi về tay không.
Vì vậy cậu bắt đầu thử thách giới hạn thể chất trên máy chạy bộ, sau khi chạy đường dài thì cấp tốc bước vào một đoạn hát và nhảy. Để uyển chuyển hơn, cậu đã mang theo dụng cụ tập thể d·ụ·c để tập luyện; leo lên tầng 20 rồi điều chỉnh lại hơi thở. Để cơ thể ghi nhớ tốt hơn, cậu đã duy trì một động tác trong suốt vài tiếng.
Ngày thứ năm, Giang Nhân xuất hiện tại phòng tập.
Cô phải tôn trọng nghề nghiệp của cậu, cũng muốn công sức mình bỏ ra không uổng phí.
Chàng trai suy tư một lát rồi trả lời: “Chị ấy không nỡ.”
Giang Nhân rất thông minh, huống hồ lớn hơn cậu chín tuổi, cô hiểu rõ tình cảm trong hơi ấm từ lồng ngực hơn cậu.
Giống hệt như lúc cô gặp cậu vào chín năm trước.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ánh đèn pha dần dần mờ nhạt, để lại một tia sáng màu vàng nhạt, rất giống ánh trăng của đêm đó.
Cậu thiếu niên ngày xưa đã trưởng thành, dáng người cao lớn, giống như có thể tự đảm đương công việc, có trách nhiệm và cẩn thận.
“Lúc cô ấy từ chức đã nói với tôi rất nhiều thứ, khi đó tôi rất tức giận nên nghe không lọt. Sau đó tôi mới biết cô ấy nói muốn giữ được vị trí nay thì phải từ bỏ.”
///
Ngoại trừ tập luyện, có lẽ cậu vẫn chưa hiểu đi đến bước này cực khổ đến cỡ nào. Nhưng cô đã từng thấy qua nhiều cảnh danh lợi xô bồ, một khi rút khỏi thế cục hiện tại sẽ không thể quay về thời hoàng kim như vậy nữa.
Thì ra cậu không hề muốn báo đáp cô, cậu thích cô.
Năng lực nghiệp vụ của cậu ngày càng giỏi, gần như tiến bộ vượt bậc hàng năm. Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ sau khi mình rời đi, hình như cậu đã trở nên giỏi hơn.
Sau khi không làm quản lý nữa thì sao?
Chẳng qua cô đã sớm vượt qua thời kỳ choáng đầu nên mới giữ được lý trí, lùi về phía sau.
Rất ít người được số phận ưu ái. Cam chịu số phận là đường về trong giới phồn thịnh, cực chẳng đã này.
Nụ hôn giằng xé gần như đến trong dự liệu. Khóe môi của cô bị bong tróc, muốn nói vài lời tàn nhẫn hơn để khuyên cậu sớm từ bỏ ý định, đáng tiếc nếm được vị mặn ở khóe môi, cuối cùng vẫn không đành lòng.
Chàng trai nằm trên “giường” từ mấy cái ghế ráp lại, “Hay là để tôi làm?”
“Đợi lát nữa quản lý mới sẽ liên lạc với cậu, thông báo của ngày mốt rất quan trọng, phải dành nhiều thời gian nghiên cứu.” Cô dặn dò như thường lệ, cuối cùng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Không phải tất cả mọi người đều sẽ chiều theo cậu như tôi, sau này không được giở trò nhịn ăn nữa.”
—— Từ thực tập sinh đến ra mắt phải mất bao xa? Phải mất bao lâu?
Cuối cùng, cơ hội tốt nhất lần đó đã được cậu nắm giữ chắc. Sau gần ba năm làm thực tập sinh, cậu đã ra mắt với tư cách là người hát chính Trung Quốc duy nhất trong nhóm. Sự kết hợp này nhất thời gây rất nhiều sự chú ý, không chỉ ôm hết các giải thưởng lớn tại Hàn Quốc, mà còn làm dấy lên làn sóng lớn tại Trung Quốc.
Cô thành tâm đối xử với cậu, vì vậy cậu phải đền đáp lại sự thành tâm đáng giá này.
Sự kết hợp trong khoảng thời gian đó rất thành công. Đến cả cửa hàng âm nhạc không có tiếng tăm trước cổng trường học cũng phát ca khúc của bọn họ.
Sau khi Giang Nhân nói xong lại nhìn cậu, “Đừng nghe các chị gái nói chuyện rồi rung động, cậu phải nhớ kỹ là không được yêu đương.”
“Sau đó mới biết có lẽ yêu ai yêu cả đường đi.”
Quả thật năng lực của cậu rất quan trọng, công lao của Giang Nhân càng không thể bỏ qua. Sau trận chiến này, cô thành công được lên chức làm quản lý hàng đầu.
Cô ở lại không phải là vì tư lợi trên phương diện tình cảm, cũng không phải là vì cậu ta, chẳng qua chỉ vì đơn thuần và cố chấp muốn chứng minh suy đoán của mình, phân chia lại chiếc bánh trong giới giải trí.
Tối hôm sau, cậu chờ đến 12 giờ, nhưng cô lại không tới.
“Thì sao?”
Thế mà lại là người Trung Quốc, lúc đó cậu hít một hơi rồi trả lời: “Quần áo để trong ký túc xá.”
Cậu không thể để cô thất vọng, càng không thể để cô trở về với bàn tay không. Nếu như cô đã từ bỏ nhiều thứ mà vẫn không thể đạt được kết quả tốt, vậy là chứng minh cậu bất tài, cậu đáng xấu hổ với sự tin tưởng này.
Không nói được, nhưng trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ chắc chắn. Sự quả quyết của cậu rất khó giải thích, nhưng chị ấy nhất định không nỡ.
Tất cả đêm khuya mà cậu cho rằng không kiên trì được, cậu tự nhủ chỉ khi có đủ năng lực tốt nghiệp, cởi bỏ xiềng xích áo khoác idol mới có thể xuất hiện trước mặt cô.
“Lần sau đánh nhau nhớ bảo vệ mặt.”
“Nhưng may mà bây giờ vẫn không tính là trễ, cám ơn sự lý trí của cô ấy đã để tôi dốc sức tiến bộ trong những năm này, làm tốt những gì mình thích, hơn nữa có tư cách nói với mọi người —— ”
“Idol chưa tốt nghiệp không có tư cách yêu đương.” Giang Nhân lắc đầu, nói cho cậu biết: “Thịnh Tinh Vũ, đó là trái với quy cách idol.”
Cho đến khi cô mỉm cười, bàn về kế hoạch tương lai với bạn bè, nói là nâng đỡ cậu đến một mức nào đó rồi từ chức, bởi vì hoài bão và ước mơ của cô đều đã hoàn thành, tất cả sự nghiệp tới đây đã đủ rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.