Nhật Ký Sát Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Sương mù.
“Nhưng bây giờ… tôi đã mất phần lớn Quyền Hạn."
“...Tôi không rõ,” hắn nói, giọng khàn khàn như tiếng sỏi cọ vào đá. “Có lẽ… phần ‘tôi’ đã bị chia ra. Một nửa là thứ nhân cách đang gào thét, là bản năng tàn sát, là cái gì đó... không còn là người. Nửa còn lại... là tôi hiện tại. Nhưng phần này quá yếu, quá mờ nhạt. Nếu không có phong ấn, có lẽ tôi cũng đã bị nó ăn mòn.”
Trịnh Nguyên khẽ nghiêng đầu nhìn Mặc Bạch, rồi cười nhạt:
“Đúng vậy. Đó là con đường ngắn nhất... và ít đổ máu nhất.”
Trần Dực khẽ rụt tay lại sau cái bắt tay, như sợ lỡ khiến Mặc Bạch cảm thấy khó chịu vì làn da khô nứt đầy rợn rùng kia. Hắn cúi đầu, khẽ cười khổ:
Hắn cắn chặt môi, cố giữ cho vai không run rẩy, nhưng những cảm xúc bị dồn nén quá lâu cuối cùng cũng vỡ òa. Không kìm được nữa, hắn bước lên, ôm chầm lấy Mặc Bạch.
...
Do Nhân Cánh Thứ Hai người nắm giữ phần lớn "Quyền Hạn" và "Quy tắc" cho nên khi hắn bị phong ấn những thứ này đều biến mất theo Trừ khi hắn thức tỉnh và lấy lại, nếu Không Tồn tại kia vẫn là người nắm giữ tất cả.
Trần Dực ngồi xuống tản đá vậy tôi giải thích một chút hắn dùng móng tay vẽ lên mặt đất một cái sơ đồ.
Trần Dực khẽ liếc nhìn Trịnh Nguyên, rồi lại nhìn sang Mặc Bạch trong ánh mắt hắn thoáng hiện một tia bất lực.
Trần Dực dừng bút, ánh mắt trở nên sâu thẳm khi nhìn vào sơ đồ thô sơ vừa vẽ trên đất. Những đường nét ngoằn ngoèo như tượng trưng cho một mê cung quái đản một thế giới bị bẻ cong bởi ý chí và oán niệm.
" Tôi không chắc" nói đúng hơn thì bây giờ tôi không còn có thể đưa các cậu đi ra khỏi đây được.
Mặc Bạch khẽ cười, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:
Hắn ngừng lại, hít một hơi sâu, cổ họng phát ra tiếng “rè rè” như một cỗ máy cũ kỹ.
Trần Dực ngẩng đầu, chậm rãi đáp: tôi cũng không rõ chỉ biết nó rất mạnh, mạnh khủng kh·iếp cho dù có là Nhân Cánh Thứ Hai cũng không thể đánh bại được.
Trịnh Nguyên nhướng mày, vẻ mặt không đổi nhưng giọng nói lại lạnh hơn mấy phần: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thì sao?” Mặc Bạch liếc mắt nhìn lại, đôi mắt đen sâu như vực thẳm.
"Không cần phải nói cảm ơn," Mặc Bạch nhàn nhạt nói, nhưng tôi vẫn chưa rõ cậu không phải là cậu nữa là sao?.
Trần Dực đứng dậy, phủi bụi trên tay áo, ánh mắt hắn phức tạp khi nhìn Mặc Bạch, như vừa tin tưởng, vừa cảnh giác.
Đầu tiên : nơi này được hình thành do oán niệm của nhân cánh thứ hai của tôi do bị Tra tấn và thí nghiệm, kết hợp với Chiếc Gương bên dưới phòng thí nghiệm tạo ra Không Gian này, nên phần lớn Quyền hạn đều nằm trong tay Nhân Cánh thứ hai.
Trần Dực nghe vậy thì hơi ngẩn ra, rồi ánh mắt dần trầm xuống. Một thoáng chần chừ lướt qua khuôn mặt hắn, như thể đang dò xét xem nên nói bao nhiêu là vừa đủ.
Được rồi. Nếu đã vậy, chúng ta đi gặp nó. Trò chơi này... tôi bắt đầu thấy thú vị rồi.
“Cảm ơn… thật lòng cảm ơn cậu…” Giọng Trần Dực nghẹn ngào, như thể từng câu từng chữ đều được ép ra từ một linh hồn rách nát.
Trần Dực giật mình khi nghe câu nói ấy. Ánh mắt hắn rung lên dữ dội không phải vì nghi ngờ, mà vì xúc động.
Không khí khẽ động.
Mặc Bạch khẽ gật đầu.
Thật ra nơi này do hai cái tồn tại khống chế "Quy Tắc" và "Quyền Hạn" mỗi người chia ra phân nửa, hiểu đơn giản tôi có thể đều khiển một số quy tắc và quyền hạn như thay đổi không khí, mặt đất, trường học... Đồng thời tôi cũng có thể đặc ra một số quy tắc nhất định cho nơi này.
Trần Dực không phản bác, chỉ im lặng một thoáng rồi gật đầu.
“Cậu biết rõ là nếu đàm phán thất bại, cái giá sẽ là mọi thứ, đúng không?”
Hắn liếc nhìn Trần Dực ánh mắt không còn lạnh lẽo như băng tuyết, mà giống những người "bạn" thật sự.
Mặc Bạch không chóng cự, lúc này hắn nở một nụ cười lạnh như hàn băng vạn năm.
Mặc Bạch vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, được rồi chúng ta vào việc chính đi, cậu có cánh nào giúp chúng tôi ra khỏi nơi này được không?.
Mặc Bạch chỉ cười nhạt, không sao đâu dù sao giúp người là một thiên chức mà, một người "tốt" như tôi tất nhiên không thể bỏ qua được cảnh tượng này rồi.
Trần Dực khẽ gật đầu, vậy cho nên nếu muốn thoát ra khỏi đây phải tới được chỗ tồn tại kia, Trần Dực ngồi đấy ánh mắt cũng nhìn ra lớp sương mù, nhưng chúng ta cũng rất may mắn vì Tồn tại kia có Ý thức và khá giống con người nên chúng ta có thể Đàm phán được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc Bạch né khỏi vòng tay Trần Dực Được rồi, đừng hành động như trẻ con nữa. Không hợp với bộ dạng của cậu bây giờ đâu.
Trịnh Nguyên lúc này mở mắt liếc nhìn qua Trần Dực, dù sao đây chuyện liên quan tới tính mạng sao hắn có thể bỏ qua được.
Hắn nói khẽ, “Đi thôi. Nhưng trước khi vào sương mù, tôi cần cảnh báo: bên trong có nhiều Quái vật rất mạnh, đồng thời sương mù này cũng có thể ăn mòn lý trí đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trần Dực trậm rãi nói, chắc cậu cũng hiểu kha khá về nơi này rồi chứ."
Trần Dực thoáng ngẩn người khi nghe câu hỏi của Mặc Bạch, như thể từ trong biển cảm xúc bị kéo thẳng về thực tại khốc liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc Bạch cười khẽ, bước một bước tới gần, vỗ nhẹ lên vai Trần Dực cái vỗ nhẹ như không có lực nhưng lại khiến Trần Dực run rẩy cả người, như có thứ gì đó luồn qua da thịt hắn.
Vòng tay ấy gầy guộc, yếu ớt và lạnh lẽo như xác c·hết, nhưng lại mang theo một nỗi tuyệt vọng được giải thoát, như kẻ lạc giữa bóng tối rốt cuộc cũng chạm được vào ánh sáng.
Mặc Bạch không nói gì, chỉ nhắm mắt lắng nghe, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước hồ mùa thu.
Trịnh Nguyên giờ mới lên tiếng, vậy bây giờ chúng ta phải đi vào lớp sương mù đấy rồi phải cầu xin cái tồn tại kia để ra ngoài phải không.
“Ừ... tôi hiểu rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc Bạch nheo mắt, qua cái bắt tay Mặc Bạch vẫn cảm nhận được nguồn sức mạnh khủng kh·iếp đang chảy trong cơ thể Trịnh Nguyên, nhưng không sao vẫn nằm trong tính toán.
“...Tôi không nhớ rõ bao lâu rồi. Trong đầu chỉ là tiếng gào thét và hình ảnh méo mó. Có lẽ nếu không gặp cậu... tôi cũng không tỉnh lại được.”
“Ngắn nhất không đồng nghĩa với dễ dàng nhất. Từ nãy đến giờ, cậu vẫn chưa nói cái ‘Tồn tại kia’ rốt cuộc là thứ gì.”
Hắn nhíu mày, ánh mắt lóe lên chút cảnh giác, nhưng rồi lại chùng xuống, nhuộm một màu bất lực.
Một lúc sau, hắn mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm.
Mặc Bạch hỏi tiếp, vậy làm sao để cậu có lại Quyền Hạn và làm sao cậu làm mất nó được.
"Vậy cái Tồn tại kia bên trong lớp sương mù phải không."
Mặc Bạch nheo mắt nhìn vào lớp sương mù, không cần hỏi hắn cũng đoán ra phần lớn vấn đề, Chậc đúng là phiền phức hắn thầm chửi.
Trần Dực gật đầu khẽ, lùi về một bước, ánh mắt vẫn còn sót lại chút xấu hổ. Hắn cúi đầu, giấu đi biểu cảm vụn vỡ nơi đáy mắt, lặng lẽ nói:
“Trước khi cậu đến... tôi đã gần như bị nuốt trọn. Nhân cánh thứ hai... là thứ tách biệt tôi khỏi chính mình. Nó không nghĩ, không cảm, chỉ muốn g·iết, chỉ biết mở rộng ‘đói khát’. Và... tôi sợ... nếu nó tỉnh lại lần nữa, thì lần sau... sẽ không còn ‘tôi’ nào để quay lại nữa.”
“ Rất phiền phức, nhưng cũng rất kích thích."
Thứ Hai : như tôi đã nói, tôi không phải người duy nhất tạo ra Không Gian này mà còn cái tồn tại khác, tồn tại này cũng người tạo ra phần lớn Không gian này đồng thời nắm phần lớn "Quy Tắc"và "Quyền Hạn".
Chương 30: Sương mù.
Mặc Bạch nhướng mày nhẹ. cậu có thể giải thích kỹ hơn không.
“Chẳng phải chúng ta đều còn đường lui nào à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.