Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 144

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144


Còn nói với Tang Yểu, sau này nếu bị bắt nạt thì cứ đi tìm nàng ấy.

Cũng bởi vì điều này nên nàng luôn cảm thấy đây là một loại chiếm hữu, nàng thích cảm giác chiếm hữu của hắn.

Máu đỏ tươi lập tức thấm ướt băng gạc.

Hắn dùng một tay ôm Tang Yểu gần sát một chút, chân dài quấn chân nàng lại sau đó giọng nói trầm thấp nói: “Hai ngày này ta đều không cần thượng triều.”

Nhưng Tang Yểu cũng có lúc không chán ghét nàng ấy.

Hắn còn có thể dỗ dành nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật ra nàng rất thông minh đó, trước kia ở Tang gia, Tang Ấn chỉ biết bảo nàng xem cái này xem cái kia nhưng lại không có ai nghiêm túc dạy nàng thì nàng làm sao có thể học được.

“Đồ ngốc, muội kêu phu quân của muội giúp ta đi tìm hắn đi rồi lại cho ta mượn một chút bạc đi. Ta thật sự không thể hồi phủ nữa. Lần trước ta muốn viết thư cho muội nhưng đều bị mẫu thân của ta cản lại, không cho phép ta gửi cho muội.”

Tạ Uẩn vừa lòng ừ một tiếng, sau đó nói: “Vậy là tốt rồi.”

Giọng nói của Tang Yểu hơi khàn khàn, hỏi hắn: “Chàng còn cảm thấy đau không?”

Ngay từ đầu hắn còn dỗ dành Tang Yểu để nàng tự mình động đậy, nhưng sau đó hắn không còn lý trí gì, có lẽ cũng không quan tâm đến việc có bị thương hay không?

Nhưng hôm nay nàng rất mệt mỏi.

……

Tất cả đều quay trở lại im lặng.

“Hắn vậy mà không đồng ý!”

Sau đó Tang Nhân Nguyệt quá tức giận thì nhặt mấy cục cứt c·h·ó lén bỏ vào bánh hạt mè mà bọn họ thích ăn, sau đó nói là quà xin lỗi rồi đưa cho bọn họ.

Sắc mặt của Tang Yểu ngơ ngác: “…… A?”

“Cho dù ta muốn chơi nam nhân cũng không muốn chơi với một ông già như vậy!”

Tang Yểu không muốn tiếp tục nói chuyện này với cái người không biết xấu hổ này, nàng nói: “Lần sau không cho phép chàng làm như vậy, bằng không ngày mai ta sẽ không ngủ chung một phòng với chàng nữa.”

Chỉ là đêm nay hắn không thể dùng hai tay ôm nàng, cái này làm cho Tạ Uẩn cảm thấy hơi bực bội.

Lại nói Tạ Uẩn có nghỉ hay không nghỉ cũng đều giống nhau, hắn bận rộn muốn c·h·ế·t.

Là miệng vết thương của Tạ Uẩn nứt ra rồi.

Tang Yểu thấy vệt đỏ trên cổ của nàng, nhíu mày nói: “Đại bá bọn họ sẽ không để tỷ……!”

Tang Yểu im lặng một lúc, sau đó nói: “Vậy bây giờ kêu đại phu lại đây, cứ nói chàng nhất quyết muốn ôm ta, ôm đến nứt vết thương ra.”

Không biết bắt đầu từ khi nào thì ở trong ấn tượng của nàng, Tạ Uẩn kiêu ngạo ít lời lúc trước dần dần biến thành cái người nói nhiều nhất trong hai người bọn họ.

Nàng nhỏ giọng nói: “Cái bánh hình con bướm nhỏ kia ấy, ta đã nặn rất lâu mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Gầy, gương mặt xám xịt như tro tàn, trên cổ có vệt đỏ.

Tang Nhân Nguyệt lau nước mắt nói: “Sau đó ta rời nhà đi ra ngoài, ta mang theo rất nhiều tiền, muốn đi quán Tượng Cô tìm một tiểu lang quân tuấn tú trải nghiệm một chút.”

Nếu nó là màu đen thì đã gọi nó là Hắc Hắc.

Có vẻ như Tạ Uẩn không tin, hắn ừ một tiếng, sau đó nói: “Nàng nói vậy thì cứ coi là như vậy đi.”

Bọn họ sẽ cố ý kéo tóc của nàng, cười nàng, thậm chí còn sẽ đẩy nàng.

Tang Yểu nhắm mắt lại, cảm thấy buồn ngủ, nàng di chuyển cánh tay của hắn ra, trả lời một cách có lệ: “Có vui.”

Tuy rằng khi còn nhỏ Tang Nhân Nguyệt đẩy nàng,làm nàng ngã vỡ đầu. Bởi vì phản ứng chậm chạp của nàng nên vẫn luôn gọi là đứa ngốc, lúc nào cũng đoạt đồ chơi của nàng. Bởi vì thấy quần áo nàng mặc đẹp nên luôn mượn của nàng, sau đó còn không trả lại…… Tại sao càng nghĩ càng chán ghét nhỉ?

“Ngoài ra nàng cho rằng ta sẽ sợ điều này sao?”

Chương 144

Tuy rằng đêm nay có một phần là nàng chủ đạo, nàng cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không đau một chút nào.

Vì phòng ngừa Tang Nhân Nguyệt nói lung tung, nàng kêu người trực tiếp dẫn Tang Nhân Nguyệt đến nhà kề ở Tây Hành Uyển.

Trong đêm tối, mùi máu tươi thoang thoảng bay lên trong phòng.

Tang Yểu hỏi: “Sau đó thì sao?”

“……”

“Cha mẹ ta luôn thúc giục ta thành thân, còn muốn cho ta gả cho một ông già 50 tuổi! Ông già kia xấu muốn c·h·ế·t!”

Đại phu băng bó rất tốt, vải băng cũng kiên trì rất lâu. Cho đến cuối cùng, khi Tạ Uẩn muốn ôm Tang Yểu đi tắm, trong giây phút bế nàng lên thì miệng vết thương mới nứt ra rồi.

Cho đến khi tắm gội, bộ “Quần áo” dính nhớp kia ở trên người nàng mới bị cởi ra hoàn toàn.

“Vậy lúc trước tại sao nàng đặt tên cho con mèo nhỏ của nàng là Bạch Bạch vậy?”

Ở trong sự từ chối kiên quyết của Tạ Uẩn, cuối cùng Tang Yểu vẫn không kêu đại phu. Tuy nhiên may mà cũng không phải là chuyện gì lớn, thoa thuốc và băng bó lại một lần nữa là được rồi.

Nàng do dự nói: “…… Chàng thật sự muốn nhìn đến như vậy sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì Tang Yểu hơi mệt mỏi cho nên nàng không muốn cãi nhau với hắn.

Tang Yểu suy nghĩ nhiều.

Tạ Uẩn dựa vào mép giường, ánh mắt nhìn thẳng dừng ở trên người nàng, sau đó nói: “Ừ, rất muốn nhìn.”

Tạ Uẩn nói: “Cái gì?”

Cho nên nếu không mệt mà nói thì phần lớn thời gian nàng đều sẽ phối hợp.

Giọng nói lười biếng của Tạ Uẩn mang theo vẻ hơi khó chịu, hắn nhéo thịt mềm trên bụng của nàng, nói: “Tại sao nàng không vui vậy?”

Cơn buồn ngủ đánh úp lại nhưng khi nàng suýt chút nữa muốn ngủ thì đột nhiên lại nhớ tới một việc.

Tang Yểu vẫn luôn không hỏi Tạ Uẩn muốn xử trí Minh Dung như thế nào.

Tang Nhân Nguyệt chậm rãi đi về phía nàng, sau đó ôm lấy cánh tay của nàng nói: “Ta không muốn ở lại trong cái nhà này nữa! Ta muốn rời nhà trốn đi!”

Cho nên sau khi lớn lên, Tang Yểu cũng chỉ thỉnh thoảng chán ghét nàng ấy.

Nếu nàng bị thương thành như vậy thì cũng phải nằm nghỉ ngơi điều dưỡng ở trên giường nửa tháng. Nhưng tại sao Tạ Uẩn vẫn có thể sinh long hoạt hổ như vậy được chứ?

Thật ra nàng không hiểu được, bởi vì nàng thật sự cảm thấy Tạ Uẩn bị thương rất nặng. Ở trong mắt nàng, miệng vết thương kia dài bằng cánh tay của nàng, máu thịt mơ hồ chảy rất nhiều máu.

Sau khi Tang Nhân Nguyệt nhìn thấy thì lập tức chạy tới đánh nhau với bọn họ, không chỉ không đánh lại mà còn bị đánh vài đấm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Uẩn nói: “Khi đó có phải nàng đã thích ta rồi không?”

Thân thể của bọn họ dán vào nhau, câu được câu không trò chuyện lúc nửa đêm.

Hắn lại nói: “Còn nàng thì sao?”

Tạ Uẩn không nói.

Lại không có sắc mặt hồng hào giống như lúc trước.

Tạ Uẩn nói: “Không đau.”

Tang Yểu nằm ở trên giường, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cũng không biết hôm nay bản thân đã làm cái gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người hai mặt nhìn nhau.

“Nửa đêm kêu đại phu lại đây nói là bởi vì cái kia nên vết thương mới nứt ra, chàng nói xem có mất mặt không?”

Thật ra Tang Yểu vẫn luôn không phát hiện.

Hắn chỉ bị thương cánh tay mà thôi, những nơi khác còn rất tốt.

Tang Yểu nghe thấy xưng hô này lại bắt đầu chán ghét nàng ấy.

Khi nàng đang muốn hỏi Tạ Uẩn một chút thì có người lại truyền lời nói Tang Nhân Nguyệt muốn gặp nàng.

Trong một lúc bầu không khí giữa hai người hơi yên tĩnh, hai người đều không mở miệng nói chuyện với nhau.

Tang Nhân Nguyệt tiếp tục nói: “Ta còn chưa đi đến đó thì gặp được một người phù hợp với lòng mình cho nên ta đã thương lượng với hắn.”

Tạ Uẩn nói: “Sẽ không nứt ra.”

Trong lòng Tang Yểu căng thẳng, vừa muốn mở miệng thì Tang Nhân Nguyệt lập tức bật khóc. Nàng ấy thút tha thút thít nức nở ngẩng đầu nói: “Hu hu Hu đồ ngốc à!”

Ánh nến trong căn phòng đến sau nửa đêm mới tắt.

Nàng biết Tạ Uẩn nhất định có thể giải quyết cho nên nàng căn bản không cần hao tâm tốn sức. Nàng cũng không quan tâm đến việc cuối cùng Minh Dung sẽ như thế nào?

Từ nhỏ Tang Yểu đã có một khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa tinh xảo, rất chói mắt. Vào khi nàng khoảng mười tuổi, khi đó thân thể của nàng còn chưa hoàn toàn nẩy nở, lại không phải là một đứa trẻ mạnh mẽ. Có một lần bởi vì nàng quá xinh đẹp nên khi đi ra ngoài khi bị một ít cậu bé cùng tuổi hoặc lớn hơn nàng một chút cố ý trêu đùa.

Nhưng sau khi Đại bá thăng chức thì các nàng lại không thể tùy ý giống như khi còn nhỏ. Người Tang Nhân Nguyệt không thể trêu vào có quá nhiều nên chỉ có thể mỗi ngày đều bị nhốt ở trong nhà.

Chỉ là nàng còn không biết rốt cuộc Minh Dung có bắt được Tang Nhân Nguyệt không?

Sau khi quen thuộc ở Tạ gia, nàng đã không còn ỷ lại Tạ Uẩn giống như lúc vừa mới tới. Nàng đi theo Ngu Chi và Thẩm Diệu Nghi học được rất nhiều thứ, hai cửa hàng trước kia phụ thân giao cho nàng gần đây cũng kiếm nhiều tiền hơn so với lúc trước.

Khuôn mặt của Tang Yểu đỏ bừng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được sở thích của Tạ Uẩn. Nàng cũng thích thân thể của Tạ Uẩn nhưng nàng chưa từng muốn Tạ Uẩn mặc quần áo khác cho nàng xem mà.

Nhưng bây giờ không giống vậy, nàng tiếp xúc càng nhiều, bị bắt học tập càng nhiều cho nên nàng cũng rất bận rộn đó.

Chờ bọn họ vui sướng ăn xong thì nói với bọn họ rằng bánh hạt mè có bỏ thêm cứt.

Tang Nhân Nguyệt gật đầu rưng rưng nói: “Bọn họ bảo ta gả, ta mới không gả đâu!”

Nàng trả lời đúng sự thật: “Bởi vì Bạch Bạch là con mèo nhỏ màu trắng.”

Tạ Uẩn lại nói thêm hai câu không liên quan với Tang Yểu, Tang Yểu đều trả lời hắn.

Rất hiển nhiên, đây là một đêm rất vui sướng.

Không chỉ có chuyện này, thật ra Tang Nhân Nguyệt còn vài lần giúp nàng đuổi đi những đứa trẻ đáng ghét kia.

Tang Yểu a một tiếng.

“Chỉ để lại cho ta có ba đồng tiền.”

Thật ra nàng cũng không kháng cự chuyện ngủ với Tạ Uẩn, kỹ thuật của Tạ Uẩn càng ngày càng thành thạo, nàng có thể từ trong đó đạt được sự thích thú.

“Đừng gọi ta là đồ ngốc!”

Khi lại lần nữa nhìn thấy nàng ấy, Tang Yểu nhìn gương mặt của nàng, hơi kinh ngạc.

Tang Yểu không biết hắn đang nói cái gì.

“……” Tại sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy?

“Sau đó ta nghĩ cách làm hắn hôn mê, trói hắn lại, nhưng sau đó hắn tỉnh lại. Ta còn chưa kịp chơi hắn thì hắn đã bắt đầu chơi ta rồi, hắn còn lấy hết tiền của ta đi rồi!”

Nàng cũng nói: “Ta không cảm thấy đau.”

Nàng không có tình cảm gì với vị đường tỷ này nhưng cũng không phải quá chán ghét nàng ấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144