Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Cố sự

Chương 7: Cố sự


Thấy em gái đang ngồi thêu thùa, trong mắt Huyền Minh tràn đầy yêu thương. Huyền Minh cười trêu trọc :" em gái ta nữ công gia chánh đều biết, không biết tên khốn nào sẽ được lợi đây".

Thấy ca ca trở về, Mộng Linh mừng rỡ, bỏ xuống đồ đạc mừng rỡ ôm lấy hắn;" ca, huynh về rồi". "Ừm, ta có quà cho muội đây" nói rồi hắn lấy ra một chiếc trâm cái tóc hình phượng đưa cho Mộng Linh, Chiếc trâm không quá quý giá nhưng được làm hết sức tinh xảo. Mộng Linh thích thú, cầm nó ngắm nghía liên hồi

Dù cho đây chỉ là một chiếc trâm vàng không quá giá trị. Nhưng với nàng, chỉ cần là vật ca ca tặng thì nó đều là vô giá

Thấy Mộng Linh cười. Hắn không khỏi vui vẻ, với hắn thân nhân là trọng yếu nhất trong mắt. Kiếp trước hắn không thể bảo vệ được gia đình. KIếp này hắn dù có c·hết cũng phải bảo vệ người thân của mình. Trò chuyện cùng Mộng Linh một chút, cha hắn đã về. Thấy cha hắn tâm sự nặng nề, Huyền MInh hỏi:" Cha, có chuyện gì vậy".

Huyền Khang cười hỏi:" con trai, ngươi đã luyện khí cảnh 6 tầng rồi ư". Có lẽ cha hắn đã nghe được chuyện trên phố chiều này. Hắn không phản bác chỉ nhẹ gật đầu

Huyền Khang nói tiếp;" mặc dù ta luôn mong con mạnh mẽ, nhưng ta cũng không muốn con gặp nguy hiểm".

Huyền Khang yên lặng đợi một chút rồi nói tiếp :"Năm xưa ta bị người ám toán, võ công tận phế. Mẹ con cũng tự phong tu vi, chấp nhận sống một cuộc sống bình thường cùng ta. Con biết chứ?"

Huyền Minh gật đầu, cha mẹ hắn rất ít khi kể về chuyện năm xưa. Những chuyện này là hắn nghe người trong tộc đồn đại àm biết được. Dù sao, năm xưa cha hắn tuổi trẻ đã là Kim đan viên mãn, chỉ kém một chút thôi đã đạp vào Nguyên Anh kì.

Có thể nói khi xưa cha hắn được xưng là Ái Châu đệ nhất thiên kiêu. Nhưng bỗng một ngày hắn đem theo một cô gái về, cả hai thành thân nên duyên vợ chồng. Đó chính là mẹ hắn bây giờ, nhưng cũng khi hắn trở về đấy người ta biết được một tin tức chấn động. Tu vi của hắn đã bị phế, một đời thiên tài qua đi

Đây chính là thế giới mà thực lực vi tôn, mặc dù trong tộc không quá chèn ép. Nhưng hắn vẫn nguyện giao ra chức vị tộc trưởng, trở về làm một tên thợ rèn. Nhiều năm qua đi, mọi người có lẽ đã quên đi đệ nhất thiên tài năm nào.

Huyền Minh không hiểu tại sao cha hắn lại nhắc đến những chuyện này. Đang định mở miệng hỏi, bỗng dưng một âm thanh vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của cả hai người

“ Huyền Khang, Mai Phương đâu”. Nhìn về phía sân, nơi giọng nói phát ra. Một bóng dáng nữ nhân xuất hiện, quang mang xung quanh nàng cho người cảm giác thánh khiết, không thể vấy bẩn. Rõ ràng ở rất gần, nhưng Huyền Minh chẳng thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng

Mai Phương trong miệng nàng nhắc đến chính là mẹ của Huyền Minh. Không đợi cha hắn trả lời, nàng nói tiếp:” ta phụng mệnh tộc trưởng đưa hai người các ngươi về chịu tội”.

Huyền Khang lắc đầu :” ta và nàng đã nguyện bỏ lại tất cả. Chỉ mong có thể sống bình an bên nhau, nhưng các ngươi vẫn không buông tha cho chúng ta ư?”

Nữ tử mở miệng nói:” các ngươi vốn không cùng thế giới, vì sao cứ khư khư cố chấp như vậy”. Huyền Khang cười khổ, trước đây hắn đánh không lại nàng, càng đừng nói bây giờ khi tu vi đã mất hết.

Đúng lúc này, Mai Phương trở về. Nàng phi thân chắn trước người phu quân và các con nàng như sợ nữ tử kia sẽ ra tay với họ

Mai Phương nói:” Thu Hà tỷ, ta có thể theo ngươi trở về. Nhưng ngươi có thể tha cho cha con ba người bọn họ chứ”. Nữ tử tên Thu Hà lắc đầu:” không thể, tộc trưởng có lệnh bắt cả hai người các ngươi trở về. Thứ lỗi, ta không thể làm trái lời hắn. Hắn là cha ngươi, chắn chắn hắn sẽ không hại ngươi”.

Mai Phương nói:” ta sợ hắn sẽ g·i·ế·t phu quân ta, ngươi cũng biết tính tình của hắn”.

Thu Hà nói:” Nếu muốn g·i·ế·t hắn, tộc trưởng đã làm từ lâu. Ngươi biết thực lực của hắn mà. Không chỉ hai người các ngươi, nàng cũng phải theo cùng” nàng vừa nói, ánh mắt hướng về phía Mộng Linh

“Nàng mang trong mình Phượng Hoàng huyết mạch, mà lại ẩn ẩn có dấu hiệu phản tổ. có nàng chắc chắn tộc trưởng sẽ không làm khó Huyền Khang. Còn tiểu tử này thì không được, hắn không có Phượng Hoàng huyết mạch trong cơ thể”.

Huyền Minh nhảy ra, chắn ở phía trước:” không cần biết ngươi là ai, muốn mang thân nhân của ta đi trừ phi bước qua xác ta”. Nữ tử này rất mạnh, mạnh tới hắn không thể sinh ra ý chí phản kháng. Nhưng hắn không sợ, dù có c·h·ế·t hắn cũng phải bảo vệ người thân mình

“Ngươi cũng xứng”

Thu Hà nhìn về phía hắn,ánh mắt nào không mang theo một tia pháp lực nào nhưng chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến hắn suýt nữa hôn mê, uy áp khiến hắn khuỵu gối xuống không thể nhìn thẳng lên, thất khiếu chảy máu

“Nếu không có Mai Phương, chỉ bằng câu ấy ta có thể g·i·ế·t ngươi vạn lần”. Mai Phương tiến về phía trước, phất tay tán đi uy áp.

Lúc này Huyền Minh mới có thể hô hấp tự nhiên. Nàng đỡ hắn dậy, lau đi vết máu trên miệng hắn khẽ nói:” Hài tử, cha mẹ có lỗi với ngươi. Ngươi phải mạnh mẽ lên, phải trở thành nam tử đỉnh thiên lập địa a. Nếu sau này ngươi có thể đạt tới Thánh cấp, hãy đến Phượng Hoàng tộc đón em gái ngươi.Đừng để nàng chịu khổ như cha mẹ, đường tương lai chỉ có thể mình ngươi đi về phía trước”. vừa nói nước mắt nàng vừa rới, như sợ đây là lần cuối có thể cùng con trai trò chuyện

Mộng Linh thấy anh trai bị thương, nàng vội vàng chạy lại ôm lấy hắn. Cảm nhận được sự lo lắng của em gái, Hắn vỗ vai nàng an ủi:” ta không sao”.

Thu Hà không còn kiên nhẫn, nàng phất tay. Cả ba người bị thu vào ống tay áo, Nàng liếc nhìn qua Huyền Minh rồi biến mất. Để lại hắn trơ trọi ở đó

Huyền Minh như kẻ mất hồn, kiếp trước hắn mất đi thân nhân. Kiếp này cũng bởi vì thực lực không đủ hắn lại để thân nhân của mình biến mất ngay trước mặt hắn. Cứ tưởng rằng có đồ án trợ giúp hắn có thể bảo vệ người thân. Ông trời thật biết trêu đùa người ta, mới cho hắn chút hi vọng rôì lại lấy đi.

Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại tinh thần. Không được, ta phải mạnh mẽ, phải cứu phụ thân, mẫu thân và cả em gái ta. Nếu ta suy sụp vậy thì bọn hõ phải làm sao. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là mạnh mẽ lên

“Thánh cấp ta sẽ đạt tới, Phượng Hoàng tộc đúng không? Ta nhớ kĩ, nếu như gia đình ta có mệnh hệ gì. Ta sẽ diệt cả tộc các ngươi”.

Huyền Minh thu hồi tâm tình của mình, hắn bước vào trong phòng. Dự định bế quan tăng cao tu vi, dù sao tu vi hiện tại của hắn vẫn quá yếu đuối

Hắn mở nhẫn trữ vật ra, tìm kiếm hai gốc ngàn năm linh chi. Hắn muốn biết liệu đồ án có giúp hắn luyện hóa dược lực của chúng hay không. Dù sao với đồ án hắn cũng mù tịt, tác dụng của nó như thế nào hắn cũng không hề hay biết, chỉ có thể lần mò từng chút một

Đúng như hắn nghĩ. Hai gốc ngàn năm linh chi nhanh chóng bị hắn hấp thu hết. lại một nguồn năng lượng mạnh mẽ xông phá từng đạo gông xiềng trong cơ thể hắn. Mặc dù biết trước đề thăng tu vi như vậy sẽ rất đau đớn nhưng hắn không có ý định dừng lại

Cắn răng chịu đựng cơn đau đến cắn xé thân thể của hắn, Huyền Minh yên lặng vận dụng Bất Diệt Thần Thể

Chương 7: Cố sự