Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Tiễu Trừ

Chương 33: Tiễu Trừ


Diệp An ngồi trên một vách đá cao, ánh mắt tập trung quan sát khu vực sơn trại của bọn c·ướp phía dưới. Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi cậu bắt đầu thực hiện kế hoạch mới.

Không giống như lần trước hấp tấp xông vào, lần này Diệp An quyết định phải nắm rõ mọi thứ trước khi ra tay. Cậu đã chọn một vị trí thuận lợi, có thể quan sát toàn bộ hoạt động của bọn c·ướp mà không bị phát hiện.

Qua ba ngày theo dõi, cậu đã phát hiện được quy luật - mỗi chiều một tên Luyện Khí tầng 8 thường dẫn theo vài tên thuộc hạ ra ngoài tuần tra hoặc thu thập tin tức. Đây chính là cơ hội tốt để ra tay.

Đến chiều ngày thứ ba, như thường lệ, tên tầng 8 dẫn theo bốn tên thuộc hạ rời sơn trại. Diệp An đã chuẩn bị sẵn một điểm phục kích trên con đường hẹp giữa hai vách núi. Địa hình này không chỉ hạn chế đường lui của đối phương mà còn giúp cậu dễ dàng khống chế toàn bộ tình thế.

Khi nhóm c·ướp đi đến gần vị trí phục kích, Diệp An nín thở, chờ đợi thời cơ. Cậu đã nghiên cứu kỹ thực lực của đám này qua mấy ngày quan sát - ngoài tên tầng 8, bốn tên còn lại chỉ ở Luyện Khí tầng 4, tầng 5. Với thực lực hiện tại, cậu có thể dễ dàng giải quyết chúng trong một đòn nếu ra tay chính xác.

Khi cả nhóm vừa bước vào khu vực hẹp nhất, Diệp An lập tức tung người xuống. Đạp Vân Bộ cải tiến phát huy tác dụng tuyệt vời, cho phép cậu di chuyển nhanh như một cơn gió, không phát ra tiếng động nào. Thanh kiếm trong tay vung lên, một đường kiếm thẳng tắp chém xuống. Kiếm khí sắc bén xé gió, hai tên thuộc hạ đi sau cùng thậm chí không kịp kêu lên đã ngã xuống.

"Có địch!" Tên tầng 8 phản ứng nhanh, xoay người rút kiếm.

Nhưng đã quá muộn. Diệp An như một làn gió lướt qua, thanh kiếm trong tay vẽ nên những đường cong c·hết chóc. Hai tên thuộc hạ còn lại gục ngã trong tích tắc, máu chưa kịp phun ra đã bị kiếm khí đóng băng v·ết t·hương.

Chỉ còn lại tên tầng 8, nhưng hắn đã mất đi bình tĩnh khi thấy bốn tên thủ hạ gục ngã chỉ trong chớp mắt. Hắn trợn mắt nhìn Diệp An, không thể tin một thiếu niên có thể ra tay tàn nhẫn và chính xác đến vậy.

Tên tầng 8 điên cuồng vung kiếm t·ấn c·ông, linh lực tuôn ra như thác đổ. Nhưng những đòn t·ấn c·ông của hắn hoàn toàn vô dụng trước Đạp Vân Bộ cải tiến. Diệp An nhẹ nhàng né tránh, mỗi bước di chuyển đều như đã tính toán từ trước.

"Thân pháp của ngươi..." Hắn kinh ngạc thốt lên giữa những đòn t·ấn c·ông. "Không thể nào là thân pháp bình thường!"

Diệp An không đáp, tiếp tục di chuyển như một cái bóng. Cậu đang chờ đợi thời cơ - khoảnh khắc đối phương bộc lộ sơ hở trong cơn cuồng nộ.

Cơ hội đến nhanh hơn dự tính. Một đòn t·ấn c·ông hấp tấp của tên tầng 8 khiến hắn mất thăng bằng trong tích tắc. Diệp An không bỏ lỡ, thanh kiếm vạch một đường chuẩn xác qua cổ họng đối phương.

Khi xác tên tầng 8 ngã xuống, Diệp An nhìn về phía sơn trại còn cách đó không xa. Trời đã bắt đầu tối, đây là thời điểm tốt nhất để hoàn thành phần còn lại của kế hoạch.

Khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, Diệp An bắt đầu thực hiện phần cuối của kế hoạch. Cậu di chuyển vô thanh trong đêm tối, từng bước một áp sát sơn trại.

Hai tên lính canh đứng trước cổng trại trò chuyện với nhau, không hề hay biết về số phận của đồng bọn. Họ đang bàn tán về việc nhóm tuần tra vẫn chưa quay về. Diệp An lướt qua như một bóng ma, thanh kiếm lóe lên hai lần trong bóng tối. Hai cái xác ngã xuống không một tiếng động.

Sơn trại được xây dựng khá quy mô, gồm vài tòa nhà gỗ lớn và một số nhà nhỏ rải rác. Ánh đèn le lói từ các căn nhà soi rõ những bóng người đang canh gác xung quanh. Theo quan sát mấy ngày qua, Diệp An biết trong nhà chính là nơi tên đầu lĩnh tầng 9 thường trú ngụ. Cậu nhanh chóng ẩn mình sau một bức tường, quan sát tình hình.

Bỗng nhiên, một tiếng hét vang lên: "Có kẻ đột nhập! Lão Lý và lão Trương đ·ã c·hết!"

Một t·ên c·ướp vừa phát hiện ra xác đồng bọn ngoài cổng. Toàn bộ sơn trại lập tức náo loạn. Ánh đuốc sáng rực lên khắp nơi, tiếng chân người chạy rầm rập.

"Tất cả các hướng đều phải có người canh! Đừng để tên đột nhập thoát!" Giọng tên đầu lĩnh tầng 9 vang lên từ nhà chính.

Diệp An biết không thể giữ được yếu tố bất ngờ nữa. Cậu lập tức tung người lên không, Đạp Vân Bộ cải tiến cho phép cậu lướt qua không trung như một làn gió.

"Ở trên kia!" Một t·ên c·ướp hét lên khi phát hiện bóng người trên cao.

"Bao vây nó lại!" Tên tầng 9 lạnh lùng ra lệnh, chính hắn cũng đã xông ra khỏi nhà chính.

Trong chớp mắt, Diệp An đã bị bao vây bởi hơn mười t·ên c·ướp. Tên tầng 8 còn lại cùng năm tên tầng 7 nhanh chóng áp sát từ hai bên, tạo thành thế gọng kìm.

"G·i·ế·t nó!" Tên tầng 9 hét lớn.

Đám c·ướp đồng loạt xông lên. Diệp An liên tục di chuyển, tránh né những đòn t·ấn c·ông dồn dập. Thanh kiếm trong tay cậu như có linh tính, mỗi đường kiếm đều tìm đến yếu huyệt của đối phương. Từng t·ên c·ướp tu vi thấp lần lượt gục ngã.

"Hoá ra lại là người" Tên tầng 9 cất tiếng cười lạnh. "Nhưng ngươi đã quá tự tin rồi!"

Hắn đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp An, kiếm khí bộc phát như thác đổ. Không gian xung quanh dường như bị đông cứng bởi áp lực kinh người. Diệp An buộc phải lùi lại, tránh đòn t·ấn c·ông này.

"Đừng để nó chạy!" Tên tầng 8 và các tên tầng 7 tiếp tục áp sát.

Diệp An liên tục di chuyển, nhưng không gian chiến đấu ngày càng bị thu hẹp. Tên tầng 9 quả thực xứng đáng với cảnh giới của hắn, mỗi đòn t·ấn c·ông đều mang theo sức mạnh khủng kh·iếp, buộc Diệp An phải toàn lực ứng phó.

"Ta thừa nhận ngươi rất giỏi..." Tên tầng 9 cười lạnh. "Nhưng đêm nay ngươi phải c·hết ở đây!"

Hắn bất ngờ bộc phát toàn bộ linh lực, một đòn kiếm khí cuồng bạo quét ngang. Diệp An không kịp né tránh, bị đẩy lùi vào vách một căn nhà gỗ. Lưng đập mạnh vào tường, cậu cảm thấy hơi choáng váng.

Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, Diệp An đã ra quyết định. Toàn bộ linh lực trong cơ thể dồn vào thanh kiếm. Cậu biết đây là cơ hội duy nhất - khi tên tầng 9 vừa phóng ra đòn t·ấn c·ông mạnh nhất, sức phòng ngự của hắn sẽ yếu nhất.

"Vô Cực Trảm!"

Một đường kiếm thẳng tắp chém ra, không có bất kỳ hoa mỹ nào, nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh người. Không gian như bị xé toạc bởi đường kiếm.

"Cái gì?!" Tên tầng 9 kinh hãi, vội vàng đưa kiếm lên đỡ. Hắn đã cảm nhận được sự nguy hiểm c·hết người trong đòn t·ấn c·ông này.

'CHOANG!'

Thanh kiếm của hắn vỡ vụn như thủy tinh. Vô Cực Trảm xuyên qua phòng ngự, cắt ngang ngực tên tầng 9. Hắn ngã xuống với ánh mắt không tin nổi, không hiểu làm sao một thiếu niên có thể phóng ra đòn t·ấn c·ông kinh khủng như vậy.

Thấy thủ lĩnh ngã xuống, những tên còn lại hoảng loạn. Một số quỳ xuống xin tha mạng, số khác vội vã bỏ chạy. Diệp An không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng thanh toạt nốt những kẻ nguy hiểm nhất.

Khi mọi thứ kết thúc, Diệp An đứng giữa sân trại, thở dốc. Cú Vô Cực Trảm vừa rồi đã tiêu hao gần hết linh lực của cậu. Xung quanh, xác địch nằm la liệt, máu nhuộm đỏ mặt đất.

Cậu im lặng, bắt đầu kiểm tra khu trại và thu thập chiến lợi phẩm. So với lần đầu mạo hiểm xông vào, lần này cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều - biết quan sát, tính toán và chọn đúng thời điểm ra tay.

Diệp An bước vào nhà chính của sơn trại. Nơi đây chứa đầy chiến lợi phẩm từ những vụ c·ướp b·óc của bọn chúng. Cậu lấy ra một túi vải, bắt đầu thu gom những vật phẩm có giá trị để làm bằng chứng.

Trong quá trình lục soát, cậu tìm thấy một số sổ sách ghi chép các hoạt động của bọn c·ướp. Những thông tin này có thể giúp tông môn truy quét các hang ổ khác trong vùng.

"Nhiệm vụ hoàn thành..." Diệp An thầm nghĩ khi kiểm tra lần cuối. "Đã đến lúc quay về tông môn."

Chương 33: Tiễu Trừ