Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhất Niệm Vạn Thế
Unknown
Chương 34: Lại gặp mặt
Tiếng tranh luận vọng đến từ xa khiến Diệp An đang trên đường về tông môn phải dừng bước. Những âm thanh quen thuộc của một đôi dị thú mà cậu đã từng gặp.
"Hướng tây! Phải chạy hướng tây!" Một giọng cao v·út vang lên.
"Không được, đường thẳng mới là lựa chọn tối ưu!" Giọng trầm hơn đáp lại.
Hai bóng dáng lướt đến như quỷ mị, một con rùa toàn thân xanh biếc như ngọc, mai cứng tựa kim cương, và trên lưng nó là một con nhím lông đen tuyền đang cau có. Tốc độ của chúng nhanh đến mức để lại từng đợt tàn ảnh trong không trung.
"Ơ có phải tiểu An tử không!" Con nhím đột nhiên reo lên. "Vừa hay ta đang có một thế cờ tinh diệu..."
"Đợi đã..." Con rùa vẫn tiếp tục bò. "Ta còn chưa giải thích xong..."
Diệp An còn chưa kịp mở lời, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Một con Thiên Huyền Bạch Hổ khổng lồ phóng tới như sao băng, thân hình to như ngôi nhà, lông trắng muốt điểm xuyết những vằn đen huyền ảo. Khí thế tỏa ra từ nó khiến không gian như vỡ vụn, mạnh mẽ hơn cả Mạc Thương Huyền rất nhiều.
"Tặc tử! Trả Linh Niệm Ngọc cho bổn tọa!"
"Ồ, tiểu Miêu tử đuổi theo kịp rồi à?" Con nhím vẫn thản nhiên ngồi trên mai rùa. "Ngươi thật là nhỏ nhen, ta chỉ tiện tay mượn một chút thôi mà."
"Mượn?" Con hổ tức đến run người. "Ngươi trộm bảo vật của ta còn dám nói mượn?"
"Này này, đừng kích động thế!" Con nhím xua tay. "Ta thấy ngươi cứ ôm khư khư viên ngọc, chẳng biết thưởng thức gì cả. Chi bằng thế này, chúng ta cùng ngồi xuống uống trà, thưởng cờ với tiểu An tử. Ta vừa nghĩ ra một thế cờ tuyệt diệu..."
"Đúng đấy..." Con rùa chen vào. "Chúng ta có thể cùng ngồi xuống luận bàn về kỳ đạo..."
"Các ngươi..." Con hổ gầm lên, móng vuốt bắt đầu tóe lửa. "Còn dám nói chuyện đánh cờ?"
"Chậc chậc..." Con nhím lắc đầu. "Thấy chưa, đây chính là vấn đề với ngươi. Cứ nóng nảy thế thì làm sao hiểu được tinh túy của kỳ đạo? Nào nào, ngồi xuống đi, để ta giảng giải cho nghe về thế cờ mới nghĩ ra..."
Con hổ không đợi con nhím nói hết câu, trực tiếp lao tới. Móng vuốt sắc như thần kiếm vạch ra những đường t·ử v·ong trong không trung. Con rùa theo bản năng lao lên, mai rùa ngọc bích chói lọi ánh sáng thần bí. 'CHOANG!' - vuốt hổ và mai rùa chạm nhau, tạo ra t·iếng n·ổ như sấm sét.
"Hừ!" Con nhím đứng thẳng, những chiếc gai đen nhánh chuyển sang đỏ rực như máu. "Tiểu Miêu tử, ngươi thật không biết thưởng thức..."
Một mũi gai bắn ra như thiểm điện, mang theo ánh sáng đỏ thẫm. Con hổ không kịp phản ứng, bị gai xuyên thấu vai. Tiếng gầm đau đớn vang vọng, những vằn đen trên người nó mờ dần như mực nhòe. Con hổ loạng choạng lùi lại, máu đỏ thấm đẫm lông trắng, cuối cùng quay đầu bỏ chạy, để lại từng vệt máu đỏ thẫm trên mặt đất.
"Chỉ một lát thôi mà!" Con nhím quay sang nài nỉ Diệp An. "Ngươi không biết đâu, sau khi chia tay ngươi lần trước, ta đã nghiên cứu rất nhiều thế cờ hay. Nước này nhất định ngươi sẽ thích..."
"Đúng đấy," Con rùa phụ họa. "Nó cứ lải nhải về ngươi suốt, nói là phải đợi gặp lại để thảo luận..."
"Khoan đã!" Con nhím đột nhiên sáng mắt lên, móc từ trong người ra một viên ngọc trong suốt có những đốm sáng bảy màu chuyển động bên trong. "Nếu ngươi ở lại, ta sẽ thưởng cho ngươi Linh Niệm Ngọc này!"
"Đó là..." Diệp An ngập ngừng.
"À cái này á?" Con nhím nhìn viên ngọc với vẻ tự đắc trong khi con rùa đỏ mặt quay đi. "Tiện tay mượn được từ tiểu Miêu tử khi nãy thôi. Ta thấy nó có gì đó thú vị..."
"Tiện tay?" Con rùa lẩm bẩm. "Rõ ràng là..."
"Im đi!" Con nhím trừng mắt. "Tiểu An tử, ở lại đi! Để ta chia sẻ về kinh nghiệm kỳ đạo mấy trăm năm của ta! Ta còn nhiều thế cờ hay lắm..."
"Thật sự không được..." Diệp An áy náy. "Có lẽ lần sau..."
Con nhím im lặng một lúc, nhìn viên ngọc trong tay rồi nhìn Diệp An. Cuối cùng, nó thở dài: "Tiểu An tử, ngươi biết không? Ta thấy ngươi rất có duyên với kỳ đạo... Mà thôi..."
Nó đưa viên ngọc cho Diệp An. "Cầm lấy đi. Coi như quà gặp mặt của Thích Quy Nhị Tiên chúng ta. Có gặp lại, nhớ phải bàn cờ với ta đấy!"
"Nhưng..."
"Cứ cầm đi," Con rùa gật đầu. "Bọn ta còn phải đi nghiên cứu thế cờ mới."
"Đi thôi!" Con nhím nhảy lên mai con rùa. "Tiểu An tử, lần sau gặp lại, ngươi không được từ chối nữa đấy!"
"Đi hướng nào bây giờ?" Con rùa ngập ngừng.
"Rẽ phải!" Con nhím chỉ tay. "Ta có linh cảm hướng tây sẽ gặp nhiều cao thủ cờ hay..."
"Linh cảm ngươi toàn sai. Ta linh cảm phía trước mới đúng!" Con rùa bắt đầu bò thẳng.
"Ngươi lại bắt đầu rồi! Rõ ràng là phải rẽ phải..."
"Để ta nói cho ngươi biết, ta đã tính toán kỹ càng rồi. Đi thẳng mới gặp được kỳ thủ giỏi..."
Tiếng tranh cãi của bộ đôi kỳ quặc dần xa dần, để lại Diệp An với viên ngọc bí ẩn trong tay. Cậu nhìn theo bóng hai con vật đang vừa di chuyển vừa cãi nhau chí chóe, không khỏi lắc đầu bật cười. Cậu cúi xuống quan sát viên ngọc, những đốm sáng bảy màu chuyển động không ngừng bên trong khiến tâm thần như bị hút vào...