Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Manh Mối

Chương 39: Manh Mối


Mưa vẫn rơi không ngớt, những hạt mưa đập vào mái ngói, tạo nên âm thanh rả rích như tiếng khóc than. Giữa làn mưa xám xịt, một bóng người đang lướt đi như điên, để lại phía sau những vệt nước văng tung tóe.

Diệp An không còn cảm nhận được mưa gió đang tạt vào mặt. Trong lòng cậu lúc này chỉ còn một ngọn lửa căm phẫn đang thiêu đốt. Phong Linh Nhãn trong ngực không ngừng rung động, cộng hưởng với từng nhịp đập của trái tim đang đau đớn.

Cậu dừng lại ở từng góc phố, từng con hẻm, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của đám người áo đen. Đây là con phố nơi ngày xưa cậu hay theo cha đi mua dược liệu. Kia là góc chợ mẹ thường ghé mua rau. Giờ đây mọi thứ chỉ còn là những mảnh ký ức đẫm nước mắt.

"An sư đệ! Dừng lại!"

Tiếng gọi của Lưu Nguyệt vang lên phía sau, nhưng Diệp An như không nghe thấy. Đạp Vân Bộ cải tiến cho phép cậu di chuyển nhanh như làn gió, nhưng vẫn không đủ nhanh để đuổi theo những kẻ đã biến mất từ đêm qua.

"Đệ không thể cứ thế này được!"

Lưu Nguyệt cuối cùng cũng đuổi kịp, nắm chặt vai Diệp An. Cậu giật mình dừng lại, nước mưa làm nhòe đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì giận dữ và đau đớn.

"Buông đệ ra! Đệ phải tìm cho ra bọn chúng!"

"Rồi sau đó thì sao?" Lưu Nguyệt xiết chặt vai cậu hơn. "Đệ định làm gì khi tìm thấy chúng? Với tu vi hiện tại của đệ?"

Những lời này như gáo nước lạnh dội vào Diệp An. Cậu khựng lại, toàn thân run rẩy. Phải rồi, với thực lực hiện tại, cậu có thể làm được gì? Những kẻ đó đã dám quay lại thì chắc chắn rằng thực lực của chúng dư sức nghiền nát cậu. Chưa kể thời gian trôi qua đã lâu như thế, bọn chúng hẳn đã ở một nơi xa rồi.

"Nhưng... nhưng đệ không thể để cha mẹ c·hết oan ức như vậy..."

Giọng Diệp An nghẹn lại. Cậu ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt, để mặc cho nước mưa hòa với nước mắt chảy dài trên má. Lưu Nguyệt thở dài, kéo cậu vào một tửu quán bên đường.

"An sư đệ, kể cho ta nghe về cha mẹ đệ đi."

Diệp An im lặng một lúc, ánh mắt như đang nhìn về một nơi xa xăm: "Cha đệ... vốn là người của Diệp gia. Nhưng vì không có thiên phú tu luyện nên được phái đến đây để quản lý sản nghiệp của gia tộc."

"Diệp gia?" Lưu Nguyệt khẽ biến sắc. "Có phải là Diệp gia ẩn thế không?"

"Ẩn thế?" Diệp An ngẩng lên. "Sư tỷ biết về Diệp gia?"

Lưu Nguyệt trầm ngâm một lúc trước khi trả lời: "Ta từng nghe sư phụ nhắc đến. Diệp gia là một trong những gia tộc tu tiên thần bí. Họ rất ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng thế lực của họ không thể xem thường."

Lưu Nguyệt dừng lại, như đang cân nhắc điều gì đó: "Theo lời sư phụ, Diệp gia có những quy củ rất nghiêm ngặt. Mọi thành viên trong gia tộc đều phải tuyệt đối trung thành và tuân theo sự sắp đặt của gia tộc. Nghe nói trong gia tộc có nhiều cao thủ đạt tới cảnh giới Hợp Thể. Một khi đã là người của Diệp gia, cả đời không thể thoát khỏi sự khống chế của họ."

Diệp An siết chặt nắm đấm. Hợp Thể cảnh... một cảnh giới mà với tu vi Luyện Khí của cậu hiện tại, quả thật chẳng khác nào con kiến muốn đọ sức với Bắc Đẩu. Nhưng điều làm cậu lo lắng hơn là câu nói cuối cùng của sư tỷ. Phải chăng đây là lý do cha luôn tỏ ra e ngại khi nhắc đến Diệp gia?

"Nhớ lại những ngày gần đây," Diệp An khẽ nói, "cha thường xuyên thức khuya, như đang lo lắng điều gì đó. Có lẽ cha đã linh cảm được chuyện chẳng lành sắp xảy ra."

"Nếu đúng là người của Diệp gia..." Lưu Nguyệt thở dài. "Chúng ta nên về báo với sư phụ. Việc này không phải đệ có thể tự mình giải quyết."

Diệp An không đáp. Im lặng bao trùm, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt hiền từ của mẹ, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng ấm áp của cha.

"Sư tỷ..." Cuối cùng cậu cũng lên tiếng. "Trước khi về, đệ muốn đến tế lễ cha mẹ một lần."

Lưu Nguyệt gật đầu. Hai người rời tửu quán, đi về phía nghĩa trang phía tây thị trấn. Mưa vẫn không ngớt, càng lúc càng nặng hạt.

Hai nấm mộ mới đắp hiện ra trước mặt, đất vẫn còn ướt sũng. Diệp An quỳ xuống, không màng đến bùn đất và mưa gió. Cậu lấy từ trong túi ra một bình rượu thuốc - loại rượu cha thích nhất, rót lên mộ cha mẹ, rồi dập đầu liên tục.

Lưu Nguyệt đứng phía sau, lặng lẽ chống đỡ một tán lá che mưa cho Diệp An. Thời gian trôi qua, mưa vẫn rơi không ngớt và Diệp An vẫn quỳ đó, bất động như một pho tượng.

Trong đêm tối, cậu như thấy lại những kỷ niệm với cha mẹ. Ngày đầu tiên cầm kiếm gỗ, cha đã dạy cậu những bước cơ bản. Những buổi tối mẹ kể chuyện về các vị đại hiệp nghĩa khí. Ngày cậu được nhận vào Thanh Phong kiếm phái, niềm tự hào trong ánh mắt của cả hai người...

Suốt đêm đó, Diệp An không ngừng hồi tưởng, không ngừng tự trách. Nếu cậu mạnh hơn một chút... Nếu cậu không quá tự mãn với việc đe dọa được mấy tên thu tiền... Nếu cậu ở bên cạnh cha mẹ đêm hôm đó...

Đến khi bình minh hé rạng, Lưu Nguyệt mới khẽ lên tiếng: "An sư đệ... đã đến lúc chúng ta phải về rồi."

Diệp An từ từ ngẩng lên. Khuôn mặt cậu đã không còn vẻ đau đớn tuyệt vọng như trước, thay vào đó là một sự kiên định lạnh lùng. Phong Linh Nhãn trong ngực cậu bỗng rung động mạnh mẽ, như đang đáp lại quyết tâm trong lòng.

"Cha, mẹ..." Giọng cậu trầm xuống. "Con thề trước linh hồn hai người, con sẽ trở nên mạnh hơn. Mạnh đến mức không ai có thể khinh thường. Dù có phải đối đầu với cả Diệp gia, con cũng sẽ tìm ra kẻ đã hại hai người và khiến chúng phải trả giá!"

Một luồng phong khí bỗng xoáy lên quanh người Diệp An, cuốn theo những giọt mưa tạo thành một vòng xoáy kỳ lạ. Phong Linh Nhãn trong ngực cậu rung động dữ dội, như thể đang cộng hưởng với lời thề.

Trước khi rời đi, Diệp An bước vào đống hoang tàn của tiệm thuốc. Cậu cúi xuống nhặt một mảnh bảng hiệu cháy dở. "Diệp thị Đông y" - những chữ khắc trên đó giờ đã mờ nhạt, nhưng vẫn đọc được. Đây là tấm bảng cha cậu đã tự tay khắc, là niềm tự hào của ông.

Cậu cẩn thận cất mảnh bảng hiệu vào ngực áo. Đây sẽ là vật nhắc nhở cậu về lời thề hôm nay. Về con đường phải đi, về mục tiêu phải đạt được.

"Sư tỷ," Diệp An quay sang nhìn Lưu Nguyệt. "Đệ nhất định sẽ không phụ lòng sư phụ và sư tỷ đã dạy dỗ. Đệ sẽ trở thành một kiếm tu chân chính, mạnh mẽ nhưng không mất đi nhân tính."

"Ta tin ở đệ." Lưu Nguyệt mỉm cười. "Hãy nhớ, trên con đường tu luyện, đệ không bao giờ đơn độc."

Hai bóng người lướt đi trong làn mưa cuối cùng, để lại phía sau thị trấn nhỏ với những nỗi đau và ký ức. Mưa dần tạnh, như thể trời đất cũng đã khóc đủ cho nỗi đau này, và giờ là lúc để một người con bắt đầu con đường trả hiếu của mình.

Chương 39: Manh Mối