Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Tu luyện

Chương 41: Tu luyện


Sương sớm còn chưa tan hết, Diệp An đã có mặt trước cửa phòng của Mạc Thương Huyền. Không khí buổi sáng trên Huyền Phong lạnh buốt, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi ẩm của sương đêm.

"Đi thôi." Mạc Thương Huyền xuất hiện sau cánh cửa, không nhiều lời dẫn Diệp An theo một con đường hẹp dốc đứng. Càng lên cao, gió càng mạnh hơn. Phong linh khí cũng đậm đặc hơn hẳn, tạo thành từng luồng vô hình quấn quanh người.

Sau nửa canh giờ leo núi, họ dừng lại trước một hang động tự nhiên trên vách núi dựng đứng. Gió từ trong động thổi ra còn mạnh hơn cả bên ngoài. Phong linh khí nơi đây dày đặc đến mức có thể nhìn thấy như một làn sương mỏng.

"Đây là Phong Linh Động." Mạc Thương Huyền khẽ nói. "Từ khi lập phái đến nay, đây là nơi tu luyện tốt nhất cho người có phong thuộc tính trên Huyền Phong. Chỉ có phong chủ mới có quyền cho phép đệ tử vào đây tu luyện."

Diệp An theo sư phụ bước vào trong động. Càng vào sâu, phong linh khí càng đậm đặc. Cậu cảm thấy Phong Linh Nhãn rung động mạnh mẽ, nhưng không dám để lộ ra ngoài.

Mạc Thương Huyền rút trường kiếm từ trong túi không gian ra. Đó là một thanh trường kiếm toàn thân màu xanh nhạt, thân kiếm phát ra ánh sáng dìu dịu, từng luồng phong linh khí tự nhiên quấn quanh như có linh tính.

"Ba thức tiếp theo của Thanh Phong kiếm pháp," Mạc Thương Huyền di chuyển đến trung tâm động, trường kiếm giơ ngang trước ngực, "Thức thứ tư - Vạn Phong Tụ Vũ!"

Vừa dứt lời, những luồng phong linh khí trong động bắt đầu cuộn xoáy. Trường kiếm như một điểm trung tâm, hút toàn bộ phong linh khí về phía mình. Chỉ trong chớp mắt, Diệp An nhìn thấy mũi kiếm bùng lên một mảng sáng xanh nhạt.

Mạc Thương Huyền vung kiếm, ánh sáng bùng vỡ. Hàng trăm đường kiếm khí tỏa ra trong không trung, tạo thành một bức màn sáng xanh lục phủ kín khoảng không phía trước. Mỗi đường kiếm tuy nhỏ như sợi tơ nhưng lại mang theo sức mạnh có thể xuyên thủng đá. Những tảng đá xung quanh lập tức bị xuyên thủng, để lại vô số lỗ nhỏ.

"Thức thứ năm - Phong Nhận Xuyên Tâm!"

Kiếm quang lại lóe lên. Lần này, thay vì phân tán, toàn bộ kiếm khí bắt đầu hội tụ lại một điểm duy nhất trên mũi kiếm. Ánh sáng từ điểm hội tụ này mỗi lúc một rực rỡ hơn, đến khi gần như chói mắt. Chỉ với một cái điểm nhẹ của Mạc Thương Huyền, luồng kiếm khí đã được ngưng tụ đến cực hạn này phóng ra như một mũi tên, xuyên thủng liên tiếp ba tảng đá lớn mà không hề suy giảm sức mạnh.

"Thức thứ sáu - Phong Lôi Thiểm Điện!"

Mạc Thương Huyền hít sâu một hơi. Toàn bộ phong linh khí trong động đột nhiên như đọng lại. Trong không gian tĩnh lặng đó, thân hình ông đột nhiên mờ đi, chỉ để lại một tia sáng xanh xẹt qua như tia chớp. Diệp An chỉ kịp thấy một đường kiếm quang kéo dài từ đầu này sang đầu kia của động, nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp. Khi Mạc Thương Huyền xuất hiện trở lại ở phía bên kia động, một vết kiếm sâu hoắm đã in hằn trên vách đá cứng rắn.

"Vạn Phong Tụ Vũ dựa vào việc phân tán linh lực thành nhiều đường kiếm." Mạc Thương Huyền thu kiếm, giải thích tỉ mỉ. "Càng nhiều đường kiếm, uy lực càng mạnh, nhưng đồng thời phải đảm bảo mỗi đường kiếm đều mang đủ sức công phá. Số lượng kiếm khí sẽ tăng theo thực lực của con, ngay cả ta cũng chỉ mới phát ra được hơn 500 đạo, nghe nói chỉ có tổ sư của chúng ta mới gần đạt tới cảnh giới 'vạn' phong."

"Phong Nhận Xuyên Tâm hoàn toàn ngược lại với Vạn Phong Tụ Vũ." Mạc Thương Huyền chỉ vào những tảng đá vừa bị xuyên thủng. "Thay vì phân tán, chiêu này đòi hỏi phải tập trung toàn bộ kiếm khí vào một điểm duy nhất. Sức xuyên phá cực kỳ mạnh, nhưng cũng đòi hỏi người sử dụng phải tập trung tinh thần cao độ để khống chế cho chuẩn xác. Chỉ cần lệch một ly là mất đi toàn bộ uy lực."

"Còn Phong Lôi Thiểm Điện..." ông dừng lại một chút, "là sự kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ và sức mạnh. Cần một thân thể cường tráng để chịu đựng được áp lực khi di chuyển với tốc độ cực cao. Nếu thân thể không đủ mạnh, dù có thể thi triển được thức này thì cũng khó lòng phát huy được toàn bộ uy lực."

"Con hãy bắt đầu với Vạn Phong Tụ Vũ trước." Mạc Thương Huyền vỗ vai Diệp An. "Trước tiên là cảm nhận cách phong linh khí vận chuyển..."

Ba ngày sau...

Diệp An ngồi kiệt sức trên mặt đất, mồ hôi thấm đẫm áo. Cậu đã tập trung toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện thức thứ tư, nhưng dường như càng cố gắng càng thấy xa vời. Những đường kiếm khi thì quá mỏng manh, khi lại r·ối l·oạn không theo ý muốn.

"Sư phụ..." Khi thấy Mạc Thương Huyền quay lại, Diệp An cúi đầu. "Đệ tử... vẫn chưa nắm được thức đầu tiên. Có lẽ đệ tử không đủ thông minh, đã phụ lòng sư phụ..."

Tiếng cười sang sảng của Mạc Thương Huyền vang vọng trong động. "Ba thức đầu của Thanh Phong kiếm pháp là cơ bản, ai cũng có thể tu luyện được. Nhưng từ thức thứ tư trở đi, độ khó tăng lên gấp nhiều lần. Mỗi thức đều cần sự nỗ lực không ngừng nghỉ, cùng với một chút cơ duyên mới có thể lĩnh ngộ."

Ông ngồi xuống bên cạnh Diệp An, giọng trầm xuống: "Năm xưa, khi ta còn là một đệ tử bình thường như con, cũng phải mất ba tháng trời mới tu luyện thành công thức Vạn Phong Tụ Vũ này. Con chỉ mới bắt đầu ba ngày, sao đã vội nản chí?"

Diệp An ngẩng lên, ánh mắt dần sáng lên.

"Tu luyện kiếm đạo không phải chuyện một sớm một chiều." Mạc Thương Huyền vỗ vai đệ tử. "Cần kiên trì, thật kiên trì. Có lẽ bây giờ chúng ta nên tạm gác lại việc này, để ta truyền cho con Thanh Phong tâm quyết trước..."

"Thanh Phong tâm quyết là một bộ công pháp thượng thừa của tông môn." Mạc Thương Huyền nghiêm giọng. "Bình thường chỉ truyền cho đệ tử đã đạt tới Kim Đan cảnh, nhưng ta tin con đã sẵn sàng."

Ông bắt đầu giảng giải về những khẩu quyết đặc biệt, cách vận chuyển linh lực, và những điểm then chốt cần chú ý. Diệp An chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết.

"Trước tiên, hãy vận chuyển linh lực theo đường kinh mạch này." Mạc Thương Huyền chỉ vào một điểm trên vai Diệp An. "Phong linh khí sẽ tự nhiên tụ về đây, sau đó..."

Diệp An làm theo lời chỉ dẫn, nhưng càng cố gắng càng thấy khó khăn. Phong linh khí như những con ngựa hoang, không chịu đi theo đường mạch được chỉ định. Mỗi lần cậu tưởng đã nắm được một chút manh mối, luồng linh khí lại tản mát.

Ba ngày trôi qua. Mạc Thương Huyền vẫn kiên nhẫn chỉ dạy, nhưng Diệp An không có chút tiến triển nào. Mồ hôi ướt đẫm áo, cậu vẫn đang vật lộn với bước đầu tiên của tâm quyết.

"Tại sao lại khó đến thế..." Một buổi tối, khi chỉ còn một mình trong động, Diệp An thở dài. Cậu đã cố gắng làm theo đúng từng lời chỉ dạy của sư phụ, nhưng dường như có một bức tường vô hình chắn giữa cậu và tâm quyết này.

Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua. Phong Linh Nhãn của cậu vẫn đang rung động theo từng luồng phong linh khí trong động. Nếu dùng nó để cảm nhận...

Diệp An nhắm mắt lại, để Phong Linh Nhãn hoàn toàn mở ra. Lập tức, cậu cảm thấy mọi thứ trở nên khác hẳn. Qua Phong Linh Nhãn, cậu có thể thấy rõ từng luồng phong linh khí đang chảy trong không khí. Chúng không còn là những con ngựa hoang nữa, mà như những dòng suối trong vắt, có thể điều khiển theo ý muốn.

"Thì ra là vậy..." Diệp An mừng rỡ. Cậu bắt đầu dùng Phong Linh Nhãn dẫn dắt việc tu luyện. Những gì trước đây tưởng như vô cùng khó khăn, giờ bỗng trở nên đơn giản đến không ngờ. Từng luồng phong linh khí lần lượt đi vào kinh mạch theo đúng quỹ tích của tâm quyết.

"Không thể tin được..." Diệp An thì thầm. Chỉ trong vòng một canh giờ, cậu đã hoàn toàn nắm vững cách vận chuyển linh lực của tầng thứ nhất. Một luồng linh khí tinh thuần chảy trong người, đẩy tu vi của cậu lên Luyện Khí tầng 9.

Nhưng Diệp An không để niềm vui chiến thắng làm mờ đi sự tỉnh táo. Cậu quyết định dừng lại để củng cố. "Tiến quá nhanh không phải là điều tốt, mình cần phải thật vững chắc từng bước một."

Chương 41: Tu luyện