Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42


Phó phu nhân nhận ra được Phó Ấu Sanh muốn nói cái gì.

Không biết còn tưởng rằng bàn tay của anh bẩn thỉu đến mức nào.

Hơn nữa từ trong xương cốt cũng khinh thường gia đình kinh doanh như bọn họ.

Cảm xúc căng thẳng của Phó Ấu Sanh cũng dần dần buông lỏng hơn.

Cô cũng không sợ bị người khác phát hiện.

“Chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết, còn giấu diếm nhiều năm nữa.”

Ân Mặc lo lắng nhìn Phó Ấu Sanh.

Đại khái chính là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đi.

Giữa cô và gia đình, cũng chỉ là quan niệm và cách nhìn bất hòa, chứ không phải là thâm thù đại hận gì.

Đã mấy năm rồi Phó Ấu Sanh không gặp mẹ, trong ấn tượng của cô, mẹ là một người phụ nữ thật sự dịu dàng đến tận xương tủy, nhưng từ trong tận xương tủy bà cũng xem chồng mình như cả bầu trời.

Giây tiếp theo.

Dù sao thì anh cũng phải mở một cuộc họp trực tuyến, không tiện cho việc ghi hình.

Âm thanh lòng bàn tay dừng ở trên má vang lên.

Khi còn nhỏ bởi vì việc học quá nặng nề nên lúc cô ôm mẹ khóc, mẹ cô cũng đau lòng ôm lấy cô càng khóc dữ dội hơn, nhưng sau khi khóc xong, bà vẫn bảo cô nghe lời bố, bởi vì bố muốn tốt cho cô mà thôi.

Ân Mặc giải thích một chút: “Phó gia không phải là gia đình thư hương thế gia bình thường, là dòng dõi thư hương chân chính có lịch sử kéo dài cả trăm năm nay, được kế thừa và truyền lại theo thời gian chứ không bị mất đi, cho nên Phó gia truyền thừa (*) gia huấn của mấy trăm năm trước.”

Chuyện ông đã quyết định, bất luận như thế nào cũng sẽ làm cho bằng được.

Bố mẹ Phó Ấu Sanh còn chưa đến.

Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ cô vui mừng như vậy.

Anh đã đọc qua kịch bản, toàn bộ đều là cảnh tượng rất áp lực, anh lo lắng Phó Ấu Sanh sẽ nhập vai quá sâu.

Phó Ấu Sanh miễn cưỡng mỉm cười với bố mẹ Ân: “Chú, dì, thật ngại quá, cho cháu xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”

Ân Mặc ngược lại bị khựng lại hai giây.

Phó phu nhân nhìn Phó Ấu Sanh.

“Mẹ của em muốn gặp em một lần.”

Phó Ấu Sanh ôm lấy cánh tay Ân Mặc cùng nhau bước vào phòng bao.

Trong phòng bao rộng lớn như thế chỉ còn lại một nhà bọn họ.

Phó Ấu Sanh không lưu tình đánh lên mu bàn tay của anh một cái: “Anh làm gì đó!”

Rốt cuộc Phó Ấu Sanh cũng không nhịn được nữa, thoát ra khỏi bàn tay của Ân Mặc, đứng lên nhìn Phó Ân Thầm.

Đã không gặp nhiều năm như vậy, con gái thật sự đã trưởng thành một cô gái.

Trong đình hóng gió bên ngoài.

Giây tiếp theo.

Ngược lại Phó phu nhân, không nhịn được nhẹ nhàng kéo ống tay áo của chồng mình một chút: “Chúng ta đến đây là để nói chuyện hôn sự của hai đứa với thông gia.”

Lại nhẹ nhàng xoa thêm vài lần nữa.

Ân Mặc nhẹ nhàng nhéo lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Việc nào ra việc đó, chuyện buổi chiều em đi gặp người đàn ông khác, thành thật khai báo đi.”

Sáng sớm hôm sau.

Nếu như không có bọn họ, chính anh cũng không biết được mình có thể gặp được Phó Ấu Sanh hay không, càng không biết nếu Phó Ấu Sanh được lớn lên ở trong gia đình luôn yêu thương và nuông chiều cô, thì cô có muốn kết hôn với anh hay không.

Trong lòng ấm áp hơn một chút.

Bố của Ân Mặc trước kia là một quý công tử phong lưu lang thang, sau đó gặp được Ân phu nhân mới là lãng tử quay đầu.

Giống như trước kia mỗi lần một người cần anh, anh đều đứng ở trước mặt người đó như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ân phu nhân chủ động nắm lấy tay Phó phu nhân: “Bà thông gia thật xinh đẹp, cuối cùng tôi cũng biết được vì sao Sanh Sanh lớn lên xinh đẹp như thế rồi, thì ra là giống bà thông gia.”

Lúc Phó Ấu Sanh và Ân Mặc cùng đi vào, chào hỏi với bố mẹ chồng.

“Con dám!” Phó Ân Thầm bị lời nói của cô k*ch th*ch, không thể ngờ được đứa con gái ngoan ngoãn từ nhỏ của mình, thể mà lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy, giơ bàn tay lên, hung hăng tát một cái.

Biết được trong nhà Phó Ấu Sanh là người thuộc dòng dõithư hương, cố ý lựa chọn một nhà hàng Trung Quốc được thiết kế rất thanh nhã và cổ điển.

“Như thế nhiều năm cũng không có ý định tổ chức hôn lễ, nhà các người dạy dỗ con trai như thế nào…… Gia đình thương nhân quả nhiên chỉ biết dạy con trai kiếm tiền, sẽ không dạy……”

“Bố, con có chuyện riêng muốn nói với bố.”

Nhưng mà……

“Đừng mà.”

“Nếu không muốn gặp thì có thể từ chối.”

Thấy nhà bọn họ chướng mắt sao?

“Người có thể buông tha cho con không?”

Đối diện với nhau.

Đôi mắt gợn sóng nước giống Phó Ấu Sanh ngậm một chút hơi sương mù, quả thật là rất đẹp.

Nhưng lại bị Phó Ấu Sanh né tránh, đôi mắt của cô chất chứa nước mắt, lại cố gắng ngửa đầu, không cho nước mắt rơi xuống, cô nói ra từng câu từng chữ: “Cho nên, người cứ coi như không có đứa con gái như con đi.”

“Con cho rằng không cần người mai mối tằng tịu với nhau nghe rất êm tai sao?”

“Đủ rồi.” Phó Ấu Sanh vừa nghe ông nói đến đó, cuối cùng không nhịn được nữa bảo vệ Ân Mặc, “Giáo dưỡng của Ân gia không có bất kỳ vấn đề gì hết.”

Hiện giờ nhìn thấy cô tiến vào giới giải trí, sẽ lập tức cảm thấy cô đang đắm mình trong trụy lạc, sự thất vọng sẽ càng sâu sắc hơn.

Phó Ân Thầm nhìn tài nghệ pha trà của Ân Lâm.

Nhưng Phó Ấu Sanh lại không cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào.

Ân phu nhân thở dài: “Đi đi, không sao đâu.”

Bên này, Ân phu nhân rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong mộng.

Phó Ấu Sanh khàn giọng nói hỏi: “Tắt camera chưa?”

Phó Ấu Sanh: “……”

Dùng sức túm lấy ống tay áo Phó Ân Thầm: “Ông nói chuyện quan trọng đi.”

Ân phu nhân thiếu chút nữa không được duy trì dáng vẻ của quý phu nhân tao nhã tri thức có giáo dưỡng: “Đại Thanh cũng đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, thế mà vẫn còn có người khinh thường thương nhân.”

Phó Ân Thầm bất mãn nhìn Phó Ấu Sanh ngay cả một chút tôn trong đối với bố mình cũng không có.

Đặt trước phòng bao có phong cách nghệ thuật nhất.

Hiện tại cũng đã gặp phụ huynh rồi, khoảng cách với chuyện kết hôn còn xa sao? Nếu đã sắp kết hôn rồi, khoảng cách sinh con còn xa sao?

“Khai báo lại cho rõ ràng!”

“Cũng muốn nhìn xem gia đình của người em chọn kết hôn như thế nào.”

Nghĩ đến cô vì bảo vệ cho Ân gia nên mới trở mặt.

Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại.

Bên trong phòng bao.

Phó Ân Thầm đương nhiên nhớ rõ.

Chỉ thiếu điều chưa nói tài nghệ pha trà của Ân Lâm không tốt, lãng phí trà ngon. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt đen nhánh của Phó Ấu Sanh nhìn bọn họ, nể mặt bố mẹ Ân Mặc, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, siết chặt tay đặt trên đầu gối.

Mặc dù là hôm nay cô không đồng ý gặp mặt đi chăng nữa, có thể Phó Ân Thầm sẽ trực tiếp đi tìm bố mẹ Ân Mặc, đến lúc đó, càng không có cách nào kết thúc được.

Nhưng Ân Mặc vẫn đứng thẳng như trước.

Ân Mặc nghĩ đến cuộc điện thoại Phó Ân Thầm gọi cho anh.

Nhìn nụ cười trên mặt Phó Ấu Sanh giống như muốn bật khóc.

Ân phu nhân rất thích Phó Ấu Sanh, tuy rằng không muốn sinh con.

Bả vai mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh đột nhiên hơi co rúm lại một chút.

Người ta đã đồng ý giao con gái của mình cho rồi sao?

Ngay cả khi cô vì kiên quyết muốn tiến vào giới giải trí nên đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, mẹ cô cũng là dùng đôi mắt bi thương ẩn trong đó là sự trìu mến nhìn cô, trời sinh bà chính là cây tơ tằm vàng cần phải dựa dẫm vào người đàn ông để sống, căn bản không có cách nào kháng cự lại bất kỳ quyết định nào của bố cô.

Tên cẩu nam nhân này, thật là không thể cảm động quá hai giây.

Nhưng mà, ngay từ đầu anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ để cho cô tham gia vào bộ phim này.

Vừa mới chuẩn bị mở miệng trách cứ.

Bầu không khí trong phòng bao vẫn luôn rất tốt.

“Phó gia không thể không có họ hàng thân thích không có sính lễ gì cứ như vậy gả con gái ra ngoài.”

“Có phải là con cứ một hai phải chờ đến khi đứa trẻ có thể đi mua nước tương được rồi, mới nói cho chúng ta biết đã có cháu nội rồi không??”

Bố mẹ Ân gia: “Hai vị thông gia đến rồi, mời ngồi.”

Ân Lâm cũng là ngàn vạn lần không ngờ được, vị thông gia này không cho con trai mình mặt mũi như vậy.

“Vẻ mặt con như thế này là sao, ta như vậy là vì ai?”

Chậm rãi mở miệng: “Chuyện lãnh chứng là con sai, không nói cho mọi người biết cũng là con sai, cô ấy vẫn luôn rất mong chờ được gặp mặt mọi người, là con tự quyết định.”

Tới gần trưa mới đến nơi.

Phó Ân Thầm nhìn sự tuyệt vọng trong ánh mắt của cô, bỗng nhiên lồng ngực như bị đâm một nhát.

Ân Mặc hiểu được vì sao cô lại như thế này.

Kiêu ngạo.

Bố mẹ Ân gia liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt của nhau có thể nhìn thấy được biểu cảm giống nhau, con trai thật sự không xem mình là người ngoài, gọi là bố vợ và mẹ vợ.

Nhưng là sự kiêu ngạo từ tận xương cốt lại không cho phép ông lùi bước: “Phó Ấu Sanh, con là của ta huyết mạch, không phải chỉ bằng một câu vô cùng đơn giản không có đứa con gái như con là có thể chặt đứt huyết mạch tình thân ngay lập tức được.”

Phó Ấu Sanh ngửa đầu lên nhìn Ân Mặc.

Trước mặt Phó Ấu Sanh có một bóng người đột nhiên xuất hiện.

Nhìn cuốn kịch bản《Tiếng lòng của bạn》lớn như vậy.

Ân Mặc: “Anh gội cho em.”

Nhưng mà ngay khi Ân Mặc muốn đi theo cùng nhau đi ra ngoài.

Sau tất cả……

Sau khi suy nghĩ lại, anh vẫn quyết định nói thật cho cô biết chuyện này, để cho cô tự mình quyết định xem có muốn gặp hay không.

Ân Lâm xua xua tay: “Được rồi, con đi ra ngoài nhìn xem đi, mẹ con ở đây để bố nói cho.”

Nếu Ân Mặc biết lúc này bố mẹ nghĩ như thế nào.

Nghe thấy cách xưng hô của con trai nhà mình.

Ngay sau đó bị Phó phu nhân kéo đứng lên: “Sanh Sanh, chúng ta đi đến đình bên ngoài tâm sự.”

Nhìn ánh mắt cầu xin của vợ mình, Phó Ân Thầm nhắm mắt lại, sau đó lạnh lùng nhìn mấy người Ân Lâm: “Nếu bọn chúng đã lãnh chứng nhiều năm như thế, vậy thì hôn lễ tuyệt đối không thể không làm được.”

Muốn gặp cô, nhưng ngại tính tình nói một không nói hai của chồng mình, chỉ có thể đặt nỗi nhớ ở trong lòng.

Trên mặt Phó Ân Thầm hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Trà ngon không thể lãng phí.”

Cũng đúng.

Đúng lúc này.

Vợ chồng Phó Ân Thầm đã đến, đánh vỡ bầu không khí ở đây.

Bố Ân mỉm cười rót cho Phó Ân Thầm một ly trà: “Nói đúng, nhưng mà ở trong này xã hội, xinh đẹp cũng là dệt hoa trên gấm.”

Phó Ấu Sanh lại trầm mặc một lúc lâu, rất lâu sao, cô c*n m** d*** hỏi: “Vì sao lại muốn gặp mặt?”

Trong đầu Phó Ấu Sanh đều là cảnh tượng bố mẹ nhà mình muốn gặp bố mẹ Ân Mặc, căn bản không rảnh bận tâm đến Ân Mặc có phải đang nắm tay cô hay không.

Ân Lâm ngồi bên cạnh ngược lại cũng xem như là bình tĩnh.

Nước mắt trong đôi mắt đen nhánh của Phó Ấu Sanh kiên cường chịu đựng một lúc lâu, vào ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ân Mặc lại đột nhiên lăn xuống từ đuôi mắt.

“Bốp……”

Xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ, điều cô nên làm chính là tận dụng gen di truyền và chỉ số thông minh ông đã truyền cho cô, phát huy sự thanh cao của Phó gia, cống hiến cho quốc gia.

Ân Mặc cụp mắt nhìn cô: “Rồi.”

Biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn của Phó Ấu Sanh lập tức đông cứng lại.

Từ đầu đến cuối Ân Mặc không làm sai bất cứ chuyện gì hết.

Là lãng tử quay đầu điển hình ở trong giới.

Gần nửa tiếng sau, mới hạ quyết tâm: “Gặp…… Cứ gặp đi.”

Cửa phòng bao được gõ ba cái.

Lông mày càng nhíu chặt hơn.

Cho dù có sai, thì cũng là tình cảm của bọn họ có vấn đề, thậm chí còn không hề liên quan gì đến giáo dưỡng cả.

Lập tức tiến lên muốn ôm lấy cô.

Cứ kết thúc như vậy đi.

Ở trước mặt người ngoài, ít nhất Phó Ân Thầm sẽ không mất đi lễ nghi giáo dưỡng của dòng dõi thư hương.

Có hơi xấu hổ.

Đây là điểm mấu chốt của ông.

Dùng hai tay che mặt lại.

“Bố mẹ, chuyện này, đừng trách cô ấy.”

Thậm chí có thể cảm nhận được có một cơn gió gào thét kéo tới.

Vẫn đi ra nhường lại vị trí.

Vừa rồi dùng kiểu giọng điệu thản nhiên như vậy để nói ra, cũng là vì không muốn để cho cô đột nhiên bị k*ch th*ch.

Nhưng vẫn còn trẻ tuổi, bà có thể khuyên nhủ lại sau.

Ân Mặc nhìn lòng bàn tay khô ráo sạch sẽ của mình.

Edit: Mây

Không khí vẫn chuyển động, giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người.

Sắc mặt của Ân phu nhân biến đổi: “Con ở lại đây cho mẹ!”

Theo bản năng cuộn tròn ở trên sô pha, bắp chân trắng nõn gập lại, cả người ở trong trạng thái phòng bị, yếu ớt giống như một món đồ sứ dễ vỡ.

Thanh cao.

Chậm rãi đi đến nắm lấy bàn tay cô, đi đến sô pha.

Ân Mặc lấy ngược lại tay cô, không dùng sức: “Đúng vậy.”

Nhìn bóng lưng thẳng tắp sừng sững quen thuộc như ngọn núi đứng chắn ở trước người mình, bỗng nhiên cô sững người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ân phu nhân cũng đã nhận ra có gì đó không ổn.

Cả người như là rơi vào trong hầm băng.

Cô quơ quơ kịch bản đặt trên ghế sô pha: “Em là đi làm chuyện đứng đắn có được không, không phải ai cũng giống như anh không biết trong đầu đang nghĩ cái gì!”

Theo bản năng mở mắt ra.

Tại sao bà lại không biết chuyện con trai đã sớm được lãnh chứng rồi?

Phó Ấu Sanh không cảm nhận được bất kỳ cảm giác đau đớn nào.

Chương 42

Phó phu nhân đã nhận ra cảm xúc của con gái mình không ổn.

Ân phu nhân không nhịn được đánh Ân Mặc một cái: “Ở trong mắt con, bố mẹ chính là người như vậy sao?”

Phó Ân Thầm thấy đến người nhà Ân Mặc người đứng lên nghênh đón, vẫn còn hài lòng với lễ tiết của bọn họ.

“Không biết không được sờ tóc của tiên nữ sao!”

Ông chỉ hận không thể lập tức phất tay áo rời đi.

Mặc dù đội ngũ đầu tư cũng không tán thành đối với hạng mục này, nhưng Ân Mặc vẫn dùng tài sản cá nhân để đầu tư.

Cười lạnh một tiếng, Tần Yên Chi ngược lại còn có mục đích riêng, cần anh đầu tư thì không nói đến, còn bắt luôn cả vợ của anh lên xe.

Nghĩ đến tiếng khóc nức nở thương tiếc con gái của Phó phu nhân ở trong điện thoại kia, Ân Mặc biết bản thân anh không thể đưa ra quyết định thay cho Phó Ấu Sanh.

Con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia u ám.

Tháo mắt kính xuống.

Bàn tay nhỏ bé của Phó Ấu Sanh nắm lấy ống tay áo của Ân Mặc.

(*) Truyền thừa: Kế thừa + Truyền lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn lông mi cô run rẩy, Ân Mặc siết chặt nắm tay cô: “Yên tâm, anh sẽ ở bên cạnh em.”

Phó Ấu Sanh đang đứng đối diện với Phó Ân Thầm.

Đã ngâm mình trong thương trường mấy chục năm nay, những điểm góc cạnh thời trẻ của đã được mài giũa và trau chuốt hoàn toàn, hiện giờ là một thương nhân rất có sức hấp dẫn và quyết đoán, mặc dù năm nay đã gần sáu mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn được giữ gìn rất tốt, Ân Mặc lớn lên giống ông, đường nét trên khuôn mặt thâm thúy.

Không thể lại cãi nhau với bọn họ trong trường hợp như thế này được.

Bộ phim này, nguyên nhân có rất nhiều nhà đầu tư không dám đầu tư vào là, kết cục của nó quá thảm thiết và bi kịch, hơn nữa Tần Yên Chi còn không cho phép nhà đầu tư thêm người sửa kịch bản, cũng không phải là phim thương mại, khả năng hồi lại vốn cùng rất thấp.

Ngón tay của Ân Lâm khựng lại một chút.

Ân phu nhân càng nhìn Phó Ấu Sanh càng thấy thuận mắt.

Sau đó nhìn thấy được tài nghệ pha trà đã thất truyền được Phó Ân Thầm thực hiện thuần thục như nước chảy mây trôi.

Phó Ấu Sanh và Ân Mặc cùng nhau bước máy bay trở về Bắc Thành.

Có hơi mờ mịt: “Mẹ em muốn gặp em?”

Cũng không phải Ân phu nhân nói lời khách sáo.

Cô có thể từ chối người bố Phó Ân Thầm này.

Phó Ấu Sanh hiểu Phó Ân Thầm.

Con trai cũng đã gọi là bố mẹ vợ, bọn họ đương nhiên phải nể mặt con trai rồi.

Mà khi đối diện với Phó Ấu Sanh, mỉm cười rất nhẹ nhàng tao nhã, còn bảo cô không cần căng thẳng, đều là người một nhà cả.

Ân Mặc đường nhiên chưa bao giờ làm cuộc mua bán nào mà bị lỗ vốn.

Mặc dù vì Phó Ấu Sanh mà phải ăn một cái tát.

Đặc biệt là ở trong chuyện lãnh chứng này.

Chắc mà mẹ cô nghe được chuyện cô và Ân Mặc đã kết hôn từ bố, cho nên không yên tâm, mới muốn gặp mặt một lần xem đối phương và gia đình của đối phương như thế nào.

Ân Mặc nắm lấy tay cô, mạnh mẽ đan chặt mười ngón tay vào nhau, rồi sau đó đỡ cô đứng lên: “Bố vợ, mẹ vợ, mời vào.”

“Vâng.” Ân Mặc xoay người rời khỏi phòng bao.

Dù sao thì cũng là gặp thông gia tương lai mà, đương nhiên là bố mẹ Ân Mặc rất coi trọng, cho nên nhìn vào cách lựa chọn địa điểm có thể thấy là đã rất để ý.

Biểu cảm căng chặt: “Để cho tôi.”

Trước kia Phó Ấu Sanh cảm thấy may mắn, tính tình của mẹ cô như vậy, cũng được gả cho bố cô.

Sự kỳ vọng của bọn họ đối với Phó Ấu Sanh vô cùng cao.

Quan hệ huyết thống là điều không thể xóa bỏ.

“Giờ anh bị nghiện rồi thì biết làm sao bây giờ.”

Mùa đông ở Bắc Thành, ánh mặt trời buổi trưa rất sáng, thậm chí còn mang theo một chút hơi độ.

“Sanh Sanh!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lãnh chứng?”

Phó Ấu Sanh không nhịn được khẽ thời dài một tiếng.

Phó gia chính là muốn tiếp tục truyền thừa cho thế hệ sau này, cho nên mỗi một thế hệ đều sẽ có người học giả vĩ đại đương thời, truyền thừa cho đến ngày nay, cũng không chỉ có trên phương diện văn học, mà bất luận trên phương diện nghiên cứu, vật lý, hóa học, toán học, nghiên cứu khoa học vân vân, chỉ cần có thể đứng được ở vị trí đỉnh cao, có thể lưu danh thiên cổ là được.

Phó phu nhân khóc lóc ôm lấy cánh tay Phó Ân Thầm.

Tuy rằng Phó Ân Thầm là người có tính cách gia trưởng rất mạnh, nhưng chính vì tính cách gia trưởng như vậy, mới có thể bảo vệ mẹ cô vẫn còn ngây thơ không biết gì như trước kia, bà chỉ cần nghe chồng nói như vậy là tốt, thì ở trong lòng bà, chồng nói cái gì làm cái gì cũng đều đúng.

Rồi lại…… Chí công vô tư chân chính.

Nhưng mà……

Nhất định sẽ trả lời bọn họ, chính hai người này, đã tự mình đẩy con gái của họ đến bên cạnh anh.

Còn lãnh chứng đã rất nhiều năm rồi.

Phó Ân Thầm cảm thấy con gái mình rất không có phép tắc.

Ân Mặc dùng sức rất nhẹ xoa xoa đầu cô.

Một âm thanh vang lên.

Mái tóc dài đen nhánh mềm mại rũ xuống trên vai, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng siết chặt kịch bản trong tay lại, móng tay óng ánh bởi vì vô tình dùng sức nên đã hơi trắng bệch ra

Ông cảm thấy mình vì con gái, việc ngồi cùng một bàn với những thương nhân đậm mùi tiền này đã là đã rất nhẫn nhục chịu đựng lắm rồi.

Bầu không khí lập tức bị đông cứng.

Phó Ân Thầm nhận lấy dụng cụ pha trà của Ân Lâm.

Ân Mặc cũng không có ý định để cho Phó Ân Thầm nói bọn họ không có con trai ở nhà mình bố mẹ mình.

Cũng chỉ có một mình Ân Mặc ‘coi tiền như rác’ mới đầu tư hết toàn bộ cho chị.

Nhưng lại không có cách nào lạnh lùng từ chối người mẹ từ nhỏ đối xử rất tốt với cô.

Phó Ấu Sanh vừa vào bước và, đã lập tức cảm nhận được bọn sự quan tâm của bọn họ.

*

Thứ nhất là có Tần Yên Chi hỗ trợ, thứ hai chính là vì giúp Phó Ấu Sanh thực hiện được giấc mơ.

Cô không thể đứng nhìn bất kỳ người nào công kích Ân Mặc hay là gia đình của Ân Mặc cả.

Nhớ tới tối hôm qua con trai đã nói chuyện với mình, nhưng ông đã quên nói chuyện với vợ.

Anh đã yêu cầu đạo diễn tắt hết tất cả các camera trong này từ trước.

“Phó tiên sinh, người là vì cái gọi là thanh cao của Phó gia mà thôi.”

Phó Ân Thầm không tán đồng: “Xinh đẹp thì cũng chỉ là một cái túi da mà thôi, hồng nhan xương khô, người sống một đời, lưu lại những tài liệu quý giá cho người đời sau mới có thể lưu lại vĩnh viễn.”

Phó phu nhân vẫn luôn đều có chú ý đến động thái của Phó Ấu Sanh ở trong giới giải trí.

Giây tiếp theo.

Ý cười trên mặt Ân phu nhân lập tức đông cứng lại, nhíu mày nhìn về phía con trai nhà mình.

Từ nhỏ Phó Ấu Sanh đã được khen xinh đẹp, Phó Ân Thầm lại xem thường không bao giờ để ý.

Có một số dòng dõi thư hương, đúng là nhìn những gia đình làm kinh doanh như bọn họ không vừa mắt.

Bà muốn được trò chuyện với con gái mình.

Lúc cô đi vào đã không còn nhìn thấy mấy người quay phim đâu nữa.

“Có một đứa con gái tùy tiện đi kết hôn với người khác, đúng là không nên có đứa con này, cho nên……”

Ngay lúc này.

Đôi môi đỏ mọng mím chặt lại lạnh lùng nhếch lên: “Vì con?”

Nhưng mà Phó Ân Thầm đang vô cùng tức giận, cho dù bà có dùng hết toàn bộ sức lực cũng vô dụng mà thôi.

Phó Ấu Sanh bình tĩnh nhìn ông: “Vậy thì con trả lại huyết mạch tình thân này lại cho người.”

Ân Lâm vỗ vỗ lưng vợ mình: “Được rồi, chuyện đã đến nước này rồi, vẫn nên suy nghĩ lại nên giải quyết như thế nào đi.”

“Người bố này của Ấu Sanh không dễ nói chuyện cho lắm.”

Những người thương nhân chính là học đòi văn vẻ, loại thuật thưởng trà này cũng có thể dùng được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42