Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Đây chính là người chồng “tiểu bạch kiểm” trong lời đồn?!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Đây chính là người chồng “tiểu bạch kiểm” trong lời đồn?!


Ngay cả Phó Ấu Sanh cũng không kịp phản ứng lại.

“Nhớ anh không?”

“Chỉ là…… Em phải nhớ kỹ, em ngoại trừ là người của Phó gia ra, thì em chính là vợ của Ân Mặc anh.”

Làm sao lại sinh ra một đứa con trai đầu óc thiểu não như vậy.

Bên cạnh cô ngoại trừ trưởng bối ra, cũng không có bạn bè nào đã sinh con. (đọc tại Qidian-VP.com)

Huống chi, còn có cả vật báu vô giá, đến từ truyền thừa lịch sử trăm năm của dòng dõi thư hương.

Con ngươi đen nhánh nhìn về phía ông nội, không ngờ ông sẽ đột nhiên nói đến chuyện này.

Ý cười ở đáy mắt ý tiết chế lại, biến thành nghiêm túc: “Sanh Sanh, cháu là người của Phó gia, ai cũng không thể thay đổi được.”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Cô Phó, người nhà của cô đến thăm ban.”

Nhìn ngay cả con trai ruột là Phó Ân Thầm cũng bị đánh một gậy, những người khác càng không dám lên tiếng.

Ông cụ vô cùng uy nghiêm.

Dần dần tiến đến gần nhau, cho đến khi chúng được giao hòa cùng nhau.

Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng mỉm cười: “Chị cũng trông rất trẻ mà, hoàn toàn không nhìn ra được con của chị đã đi học tiểu học.”

Nhìn thấy sự vui mừng ở đáy mắt Phó Ấu San, nhân viên công tác trêu chọc: “Đây là người nhà nào mà cô Phó lại vui mừng như vậy?”

Từ lúc trước bắt đầu từ khi cô bị đuổi ra khỏi Phó gia, người vẫn luôn ở bên cạnh mình đều là Ân Mặc.

“Đang ở bên ngoài.”

Ân Mặc không buông tay.

Bởi vì trước kia ông chưa từng đề cập đến chuyện đó.

Thấp giọng hỏi ở bên tai cô: “Không thoải mái sao?”

Đúng lúc này.

“Hửm?”

Ngay cả người chồng mình yêu nhất quỳ lâu đến mức bị đau chân cũng không quan tâm nữa, giao toàn bộ chuyện cho trong nhà cho người giúp việc.

Hai trái tim vốn dĩ thật sự rất xa cách.

Lần đầu tiên.

Còn mình thì mỗi ngày đều đến Lộc Hà Công Quán thăm con gái, mang canh đến cho con gái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảng cách với chỗ này chỉ vài trăm mét, có fans cầm điện thoại di động lên chụp lại xung quanh.

Kỳ thật, Phó Ấu Sanh nhìn thấy ánh mắt hối hận của Phó Ân Thầm nhìn về phía mình, trong lòng ngay cả một chút cảm giác vui mừng cũng không có.

Hiểu được ý tứ của cô, thấp giọng nói: “Anh ở đây.”

Cô không bao giờ cô đơn một mình nữa.

“Phó gia còn chưa tới phiên bọn họ quyết định.”

Lúc trước kết hôn chính là muốn có được một gia đình hoàn chỉnh với Ân Mặc, một gia định hoàn chỉnh thì làm sao có thể không có con đây.

Ông cụ Phó bỗng nhiên mỉm cười: “Vậy cháu bảo lão nhị đến đây.”

Cảm ơn cái ôm của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới gốc cây hoa đào, người đàn ông chậm rãi xoay người, đeo khẩu trang nhưng không che giấu được khí chất cao quý tỏa ra quanh người anh.

Làm sao có thể phân nhà!

Edit: Mây

Cảm ơn anh từ đầu đến cuối, vẫn luôn ở bên cạnh cô.

“Ân Mặc.”

Tuy nhiên nếu Phó Ấu Sanh không có Ân Mặc giúp đỡ, khả năng cô thật sự không thể gượng dậy nổi, từ đó về sau chẳng thể nào làm nên trò trống gì.

Ân Mặc khẽ vuốt v e chiếc vòng đang đeo trên cổ tay của cô, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như chỉ cần âm thanh lớn hơn một chút, sẽ lập tức làm cho cô sợ hãi vậy.

Tuy rằng một thế hệ không bằng một thế hệ, nhưng từ trăm năm trước đã tích lũy truyền thừa rất nhiều thứ.

“Nhưng mà cô còn trẻ, nếu sinh con thì cũng dễ khôi phục hơn một chút.”

Trùng hợp thay chính là, bộ phim truyền hình đô thị bọn họ quay năm trước cũng được phát sóng, vừa lúc làm tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh này của bọn họ không.

Trưng ra bộ dạng nếu ông cụ thật sự khăng khăng như thế, vậy thì bọn họ cũng sẽ đấu tranh đến cùng.

“Sanh Sanh, bất luận em có lựa chọn cái gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.”

Hơn nữa cô cũng chưa từng tìm hiểu chuyện đó.

……

Dù sao thì ông nội cũng nói đúng, bọn họ đều không có tư cách đuổi cô ra khỏi Phó gia.

Phó Ấu Sanh có làm sao không nhìn ra được đáy mắt di chuyển bất định của chuyên viên trang điểm, biết ngay chắc chắn là đang an ủi cô.

Chờ Phó Ân Hiển nói chuyện điện thoại xong.

Có fan đến thăm ban đoàn phim tuôn ra một vài ảnh chụp, hoàn toàn làm cho các fan này điên cuồng.

Phó Ân Thầm: “Con trai biết sai rồi ạ.”

Phòng trang điểm.

Không phải điên cuồng vì Phó Sở, mà là vì…… Điên cuồng vì người chồng “tiểu bạch kiểm” của Phó Ấu Sanh.

Bằng không lúc trước hà tất cứ phải bức ép đuổi Phó Ấu Sanh đi.

Nam chính vẫn là Sở Vọng Thư.

“Sanh Sanh phải chịu khổ như vậy, tất cả đều là vì ý đồ quấy phá của bọn họ tư.”

Những thứ Phó gia truyền thừa này, này đó bảo bối được lưu giữ, đã sớm bị những người khác nhớ thương.

Tối hôm qua gọi video còn nói phải đi công tác.

Động tác của tất cả mọi người đều khom lưng xuống trước mặt ông cụ.

Bọn họ không có vội vã về nhà.

Đây là điều tối kỵ ở Phó gia.

Ân Mặc nhéo lòng bàn tay cô.

Ông cụ Phó: “Biết sai chưa?”

“Ân Mặc……”

Bằng không chỉ cần dựa vào mấy tiểu bối này, làm sao có khả năng có quyền đuổi cháu gái của người đứng đầu đi.

Như là muốn mang hết tất cả tình thương của mẹ bị thiếu hụt trong mấy năm nay bù lại hết.

Phó Ấu Sanh há miệng, muốn nói cô cũng không muốn làm cái gì mà gọi là người thừa kế này.

Đồng tử trong mắt Phó Ấu Sanh co rúm lại một chút: “Sinh con còn có di chứng như vậy sao?”

Ông cụ Phó không nhanh không chậm nói: “Nếu các người không đồng ý thì cũng không sao.”

Không ngờ hôm nay đã xuất hiện ở trước mặt cô.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ được.

“Anh cả, anh đừng vừa trở về đã vui đùa cùng với các tiểu bối như vậy, Phó gia chúng ta trăm năm qua sở dĩ có thể đoàn kết được như thế, phồn vinh được đến ngày nay, chính là bởi vì cũng không phân nhà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi cũng không đồng ý.”

Fan CP vốn bị chuyện Phó Ấu Sanh kết hôn mà hoàn toàn dập tắt lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Cô đi đến, bỗng nhiên nhắc làn váy lên một chuts, nhanh chóng chạy chậm qua đi.

Phu nhân nhà mình nhiệt tình như thế, đương nhiên là anh vui mừng.

Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh nắm chặt lấy ngón tay thon dài của anh, thong thả mà thành kính đan từng ngón tay vào giữa những ngón tay của anh, cùng anh đan mười ngón vào nhau.

Ngược lại, cô có tư cách để tách bọn họ ra khỏi Phó gia.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi.

Người khác không nhìn ra được, nhưng ông cụ sống nhiều năm như thế, làm sao có thể không nhìn ra được ý đồ của bọn họ.

Một ngày trước, ngay tại hiện trường của đoàn phim《Thịnh thế 》.

Vĩnh viễn không bao giờ tách ra.

Cho nên, vì sao phải để cho bản thân mình chịu uất ức chứ.

“Hơn nữa, hiện giờ người đại diện đứng đầu là ông nội của cháu, ông nội của cháu còn chưa đồng ý……”

Nhân viên công tác ra hiệu chỉ về phía dưới gốc cây hoa đào đạo cụ của đoàn làm phim.

Khi chuyên viên trang điểm theo tạo hình cho Phó Ấu Sanh: “Cô Phó, collagen trên mặt cô thật sự khiển cho người khác hâm mộ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Ân Thầm dứt khoát quỳ xuống.

May mắn là…

Đây là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh cam tâm tình nguyện chủ động ôm Ân Mặc.

Thấy Phó Ấu Sanh chạy vội tới, trong mắt anh lộ ra ý cười: “Chậm một chút, anh ở ngay chỗ này, sẽ không biến mất.”

Tuy rằng giữa chừng thiếu chút nữa bọn họ đã tách ra.

Ông cụ Phó: “À, vậy các người thừa dịp tôi không có ở đây, đuổi cháu gái duy nhất ra khỏi Phó gia, thế này không phải nói giỡn sao?”

Ông nội lại đưa cơ hội này bày ra rõ ràng ở trước mặt cô.

“Anh cả bớt giận.”

《Thịnh thế》đã bắt đầu quay hơn một tuần, nhóm nhân viên công tác đoàn phim đã rất quen thuộc.

Nghĩ đến tuổi của Phó Ấu Sanh, chuyên viên trang điểm chân thành nói: “Cô Phó, chẳng lẽ cô cũng có ý định muốn sinh con sao?”

“Cháu…… Đã không còn là người của Phó gia nữa.” Chính mình lúc trước rời khỏi Phó gia không hề do dự, cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình trở về.

Trước khi Phó Ấu Sanh đến Phó gia, suy nghĩ muốn từ nay về sau không còn quan hệ gì với Phó gia nữa.

Hình như di chứng sau sinh con có hơi lớn.

Cho nên căn bản không quá hiểu rõ sau khi sinh con rốt cuộc là sẽ như thế nào.

Từ trong xương cốt bọn họ khinh thường thương nhân xem trọng lợi ích, nhưng trên thực tế bản chất con buôn trong mắt bọn họ cũng rõ ràng đến mức sắp tràn ra ngoài.

“Cả đời ông nội không làm được chuyện này, cháu nguyện ý giúp ông nội làm có được không?”

Ông cụ Phó nhìn thấy ông là lại thấy phiền.

“Ông nội, chỉ là cháu cảm thấy bản thân mình không thể gánh nổi gánh nặng này.”

Cuối cùng bởi vì năng lực quá yếu ớt cho nên đã thất bại.

Sang năm mới chưa được bao lâu.

Nhưng lúc rời đi, trong đầu lại chứa đầy ý thức trách nhiệm đối với Phó gia.

“Là các người lúc trước thừa dịp bày trò nhưng ông già như tôi không nói giỡn.” Giọng điệu của ông cụ Phó rất nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng lại làm cho người ta không dám không nghe theo.

Phó Ấu Sanh kéo cổ tay Ân Mặc, kéo anh ra sau cái cây, ngăn chặn đám nhân viên công tác đang rình mò ở phía sau. “Vừa rồi chị gái chuyên viên trang điểm nói, sau khi sinh con xong, làn da của mẹ sẽ trở nên rất yếu, hơn nữa không còn đàn hồi nữa!”

Ông cụ quyết tâm đã định, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn vị trí người đứng đầu sắp tới, một lần nữa trở về trong tay Phó Ấu Sanh.

Nếu tẩy trang đi, chính là một bà thím già.

Không thể không nói, ông nội không hổ là đại nho chân chính đọc đủ các loại sách, nếu như ông muốn đả động đến một người, chỉ cần lời nói đơn giản, cũng có thể thuyết phục dễ như trở bàn tay.

Còn không phải thừa dịp ông cụ không có ở đây, có thể thuận lý thành chương đuổi người thuộc dòng chính duy nhất có thể kế thừa vị trí này đi.

Lúc trước con gái còn nói muốn trả của hồi môn về lại, hiện tại toàn bộ Phó gia đều là của con gái.

Chỉ là cảm thấy buồn cười.

Có người nhanh nhẹn nói: “Chẳng lẽ là…… Người chồng “tiểu bạch kiểm” trong tin đồn kia?!!”

Nhưng mà….

Phó Ấu Sanh ngồi bên cạnh Ân Mặc vẫn luôn không nói gì.

Phó Ấu Sanh đã phải tiến tổ quay bộ phim《Thịnh thế》.

Chỉ cần tùy tiện lấy ra một thứ, là có thể đủ cho một gia đình bình thường sinh hoạt.

“Nếu không thì kết hôn làm gì.”

Ông cụ Phó kéo cô ngồi xuống vị trí bên cạnh mình: “Ông mội vẫn còn sống, ai cũng không có quyền đuổi cháu ra khỏi Phó gia.”

Nhân lúc Thẩm Hành Chu nói chuyện phiếm với ông cụ.

Bắt đầu từ khi nói muốn ly hôn với anh.

Nhìn những người này lần lượt rời đi.

Nhị lão gia của Phó gia nghe thấy cháu trai nói, lập tức đi đến từ bên cạnh.

Phó Ấu Sanh không ngại trả lời: “Có ý nghĩ này.”

“Sanh Sanh, ông nội biết cháu là một đứa trẻ ngoan, Phó gia giao cho cháu, trăm năm sau ông nội mới có thể yên tâm được.”

“Cái gì lời điều gì quan trọng hơn cả nhớ anh?”

Lúc này chuyên viên trang điểm mới nhớ tới, Phó Ấu Sanh đã kết hôn.

Xe dừng lại ở trong bãi đỗ xe của Ân gia.

Những người này ngoài miệng nói khí khái như vậy, nhưng trên thực tế trong lòng thứ họ muốn chính là cái gì, chỉ cần chính bọn họ biết.

Toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh càng thêm đông cứng.

Phó Ấu Sanh chủ động nắm lấy cổ tay Ân Mặc, trong giọng điệu ngập tràn sự bất định.

Mặc cho Ân Mặc cởi dây an toàn cho cô, bỗng nhiên Phó Ấu Sanh gọi anh lại.

Chính là quyền lợi do người đứng đầu này cho.

Một bóng lưng quen thuộc đứng ở đó.

Đến lúc đó ——

“Ông nội……”

Sau khi phát sóng.

Chuyên viên trang điểm do dự hai giây: “Kỳ thật nếu được chăm sóc tốt, cũng có thể khôi phục lại bảy tám phần.”

Hung hăng dùng gậy nện một phát thật mạnh trên mặt đất.

“Trên mặt có một loạt đốm loang lổ, hơn nữa làn da giãn ra rất nhiều.”

Không bao giờ xứng đáng để được chọn trở thành người thừa kế.

Từ hơn một tuần trước, từ khi tiến tổ chưa từng gặp Ân Mặc.

Cất bước đi ra ngoài.

Cô biết, phía sau mình luôn có Ân Mặc ủng hộ, bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì, cô cũng có một nơi an toàn để dựa vào.

“Trời ơi, thật sự rất quan trọng.”

Phó Ân Thầm vẫn luôn kiên trì với phong thái cao ngạo của Phó gia cuối cùng là cái gì?

Cơ thể gầy gò chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản không khỏi khẽ run lên.

Phía trên cô còn có một người bố, không nói đến bản thân mình là con gái gả ra ngoài, cho dù là con trai, cũng không tới phiên cô.

Nhưng giống như khi hai lòng bàn tay vừa chạm vào nhau.

Đều không phải là kẻ ngốc.

Trong đó những người cùng thể hệ với Phó Ân Thầm, cháu trai ruột của ông cụ là Phó Ân Hiển đứng lên nói đầu tiên, “Ông à, chúng ta đều biết từ nhỏ ông đã nuông chiều Ấu Sanh, nhưng vị trí người đứng đầu của Phó gia, chuyện liên quan đến kế thừa và tương lai của Phó gia chúng ta, làm sao có thể để cho một đứa cháu gái đã gả ra ngoài trở thành người đứng đầu được.”

Phó Ấu Sanh khôi phục lại tinh thần.

Chương 60: Đây chính là người chồng “tiểu bạch kiểm” trong lời đồn?!

“Chỉ là…… Muốn Phó gia rơi vào trong tay cháu, dọn dẹp nhà cửa, thay hình đổi dạng, trở thành dòng dõi thư hương chân chính thanh cao kiêu ngạo, chứ không phải lấy danh nghĩa dòng dõi thư hương thanh cao, tư tưởng cổ hủ, làm ra hành vi ti tiện tục tằng.”

Nhưng cũng không phủ nhận bản thân mình không phải là người của Phó gia.

Lông mi rũ xuống, nhìn ảnh chụp khi còn nhỏ của Ân Mặc xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, đầu ngón tay khẽ chọc vào khuôn mặt tinh xảo và mũm mĩm của anh, rơi vào trầm tư.

Thêm vào đó là tiếng gậy nện xuống, phát ra vừa nặng nề vừa nhức tai.

Phó Ấu Sanh trở về Phó gia, người vui mừng nhất chính là Phó phu nhân.

Cực kỳ buồn cười.

Sắc mặt của ông cụ Phó khôi phục lại vẻ hiền hòa: “Mọi người cảm thấy vừa rồi ông cụ hung dữ sao?”

Một đôi đôi mắt xinh đẹp, lúc này lộ ra sự mờ mịt.

Hoàn toàn dựa vào trang điểm để cứu vớt.

Ân Mặc khẽ thở dài một tiếng.

Sau đó theo bản năng liếc mắt nhìn Phó Ân Thầm một cái.

Sau khi Phó Ấu Sanh rời khỏi Phó gia, trong đầu vẫn luôn hiện ra những lời nói này của ông nội.

Từ đầu đến cuối ông cụ vẫn luôn mỉm cười, vẻ mặt trở nên lạnh lùng trong nháy mắt.

Khi lôi kéo Ân Mặc, Phó Ấu Sanh cũng không biết, hôm nay là ngày fan đến thăm ban.

Chỉ là……

Vốn dĩ các trưởng lão của Phó đang ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa.

Theo bản năng nhìn về phía cửa, “Đến đây.”

Đáy mắt cô xẹt qua một tia kinh ngạc.

Năm đó khi còn trẻ, cô cũng từng muốn sự vào chính sức lực của bản thân mình thay đổi lối suy nghĩ của người nhà.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía bóng lưng Phó Ấu Sanh chạy như bay đến.

Phó Ấu Sanh mặc một cái áo sơ mi phối với váy đuôi cá, rất hạn chế bước chân.

Phó Ấu Sanh lắc đầu: “Không phải……”

Câu nói cuối cùng này, lộ ra vẻ vô cùng tức giận.

Thẩm Hành Chu lập tức mở miệng: “Một chút cũng không hung dữ, ông nội Phó đối xử với bọn họ đã đủ tốt rồi.”

Phó Ân Hiển thấy ông cụ đã quyết định, trong lòng bắt đầu rối loạn, cũng không gọi ông cụ nữa, trực tiếp mở miệng nói: “Lão gia chủ, chuyện này có quan hệ trọng đại, ông không thể một mình đưa ra quyết định được.”

“Ông nội bớt giận.”

Càng quan trọng hơn là, bọn họ nhìn ra, ông cụ nói phân nhà là nghiêm túc.

Phó Ân Thầm khập khiễng đứng lên tiến lên: “Bố, bố đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể.”

Trong khoảng thời gian ngắn, ông cụ không nói gì, toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề hơn.

Vừa lúc nghe được lời anh cả nói muốn phân nhà, trở nên nóng nảy.

Ân Mặc và Thẩm Hành Chu làm phông nền mới có cơ hội nói chuyện.

“Ân Mặc!”

“Ai cho các người tư cách này!”

Đôi mắt Ân Mặc hơi híp lại.

Thanh cao của Phó gia rốt cuộc là cái gì?

“Trong nhà này chỉ có một mình cháu là người tỉnh táo, nếu như cháu gánh không dậy nổi, thì ai cũng không thể gánh nổi.” Ông cụ Phó ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho đứa con trai ngu xuẩn của mình.

Từ trước đến nay ông cụ luôn hiền hòa, nhưng khi đưa ra quyết định, thì không có ai có thể nhúng tay vào.

Bỗng nhiên một loạt giọng nói già nua đồng loạt truyền đến.

Ngoại trừ Phó Ân Thầm ra, tất cả những thành viên của những gia đình ngồi ở phía dưới cũng bỏ phiếu phủ định.

Ân Mặc đã nhận ra cảm xúc của Phó Ấu Sanh không đúng.

“Cháu là người đầu tiên không đồng ý!”

Chỉ cần bọn họ có một người dám nói không đồng ý cho Phó Ấu Sanh trở thành người thừa kế, ông cụ tuyệt đối sẽ phân chia cắt đứt với bọn họ.

Lúc trước Phó Ấu Sanh bị làm nhục lấy sự thanh cao để đuổi cô ra khỏi Phó gia, cũng có dấu tay vị này Nhị lão gia tử này.

Về người đứng đầu của Phó gia, vẫn phải là người thuộc dòng chính của Phó gia kế thừa.

Không chờ anh mở miệng, ông cụ phía bên kia đã vẫy tay với Phó Ấu Sanh: “Sanh Sanh, có phải là cháu không vui vì ông nội giao gánh nặng trong nhà đè nặng trên người cho cháu không?”

Phó Ấu Sanh tuy rằng nói đồng ý suy nghĩ đề nghị của ông nội.

“Không đồng ý thì chúng ta lập tức phân nhà.”

Ngay cả Nhị lão gia vừa mới đến đã hơn 60 tuổi cũng theo đó khom lưng xuống không dám ngẩng đầu.

Bọn họ mất đi sự che chở của dòng dõi thư hương trăm năm của Phó gia, cái gì cũng không được.

Cô sinh ra ở Phó gia, lớn lên ở Phó gia, làm sao có thể thật sự trơ mắt nhìn Phó gia lầm đường lạc lối được đây.

Ân Mặc liếc mắt nhìn bố vợ vẫn còn quỳ xuống bên cạnh ông cụ.

Nói xong, cô đứng lên từ trước bàn trang điểm, vừa vặn lớp trang điểm trên mặt cũng đã hoàn thành.

Phó Ấu Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong nõn và mềm mại của mình trong gương, hoàn toàn không dám tưởng tượng ra hình ảnh nếu như trên mặt của cô có thêm những đốm nhỏ loang lổ thì sẽ như thế nào.

Ân Mặc ôm được người phụ nữ nhào về phía anh, giọng nói mang theo cảm xúc sung sướng.

“Lúc trước bọn họ lấy danh nghĩa thanh cao đuổi cháu ra khỏi Phó gia, mục đích của ý đồ này, nói vậy sau khi trải qua chuyện hôm nay cháu cũng có thể đoán ra được, cháu thật cam tâm để cho Phó gia rơi vào trong tay bọn họ sao?”

“Không thể nào!”

Không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chuyên viên trang điểm thở dài: “Đừng nói nữa, từ sau khi sinh con xong, tôi cảm giác da mặt mình đang chảy xệ.”

Bọn họ làm sao dám nói giỡn với người đứng đầu.

“Nếu muốn hoàn toàn khôi phục, không có khả năng.”

“Tôi cũng không đồng ý.”

Sự hoảng loạn trong lòng Phó Ấu Sanh dần dần tan biến.

Ông ta nhíu mày: “Anh cả, chúng ta nói giỡn gì với anh.”

Trực tiếp đánh một gậy qua: “Quỳ xuống!”

“……”

Ông nội của Phó Ân Hiển cũng là em trai thứ hai của ông cụ Phó, ông cụ không có ở đây mười năm, là người em trai này tạm thay thế đảm nhận người đứng đầu.

Cái nào nặng cái nào nhẹ vẫn là phân rõ ràng.

Hiện tại….

Phó Ấu Sanh lại đè nén nó lại, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp lại không phải là vui mừng, mà là lo lắng, sốt ruột: “Anh đến rất đúng lúc, em có lời muốn nói với anh!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Đây chính là người chồng “tiểu bạch kiểm” trong lời đồn?!