Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


“Giữa ta và nàng ấy, chưa từng có gì cả.”

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Vãn Phù tối sầm lại.

Tô Vãn Phù cúi đầu, nỗi đau hiện rõ trong ánh mắt: “Đại nhân, vì sao ngài phải tránh điều tiếng với ta, nhưng lại công khai giúp đỡ nàng ta không chút do dự?”

Tô Vãn Phù nhận ra sự lạnh nhạt trong ánh mắt hắn, khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta mang công văn lần trước đến trả.”

Vì chức vụ của Sở Quý Uyên đặc thù, nên hai người họ luôn phải tránh điều tiếng.

Sở Quý Uyên cả đêm không về.

Sở Quý Uyên nhìn dáng vẻ của nàng, khẽ nhíu mày: “Nàng hẳn biết đây là ý chỉ của Hoàng thượng, ta không thể chống lại.”

Ngay sau đó, Giang Doanh Doanh mỉm cười, bước tới hành lễ:

Thế nhưng giờ đây...

Vậy mà giờ đây, Giang Doanh Doanh lại trở thành người được hắn công khai che chở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bao năm qua, nàng luôn mong muốn được danh chính ngôn thuận ở bên hắn.

Lời nói của Sở Quý Uyên khiến Tô Vãn Phù sững sờ, cảm xúc chua xót trong lòng nàng không thể kìm nén thêm được nữa.

Khi Giang Doanh Doanh rời đi, nam nhân kia giải tán đám đông, định quay về.

Sắc mặt Sở Quý Uyên trầm xuống:

Nam nhân đó, Tô Vãn Phù nhận ra, chính là người của Đại Lý Tự.

...

Tiếng cửa khép lại vang lên, Tô Vãn Phù ngã quỵ xuống đất, bóng dáng đơn độc trông thật bi thương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là Giang Doanh Doanh.

Kể từ khi thành thân, đây là lần đầu tiên hắn không về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Vãn Phù ngồi lật từng trang sách, nhưng tâm trí chẳng thể tập trung.

Sở Quý Uyên từ trước đến nay luôn công tư phân minh, nay vì Giang Doanh Doanh mà hết lần này đến lần khác phá bỏ nguyên tắc.

“Vụ án của Cao lão gia, ta đã thua thảm hại. Giờ lại để nàng ta đến đó, chẳng phải là muốn bêu xấu ta trước mọi người sao?”

“Ta là thê tử kết tóc của ngài, vậy mà giờ đây ngài lại đi bầu bạn với nữ tử khác, còn muốn ta phải phân minh công tư sao?”

Đang suy nghĩ, nàng thấy một nam nhân trong đám đông lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay, Giang tiểu thư sẽ làm việc tại thư quán. Mọi người nếu có việc kêu oan, có thể đến đây tìm Tô tiểu thư!”

Trong mắt hắn, nàng ta thật sự quan trọng đến thế sao?

Tô Vãn Phù đẩy cửa bước vào, thấy Sở Quý Uyên đang cúi đầu xem công văn.

“Tô tiểu thư, lại gặp mặt rồi. Lần trước tại Đại Lý Tự, ta thấy tài năng của tiểu thư thật xuất sắc. Sau này, mong tỷ tỷ chiếu cố nhiều thêm.”

Nói xong, hắn quay người rời khỏi nhà.

Nàng dừng lại một chút, sau nhiều lần do dự mới hỏi: “Tại sao ngài lại đưa Giang Doanh Doanh đến thư quán của ta?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại Đại Lý Tự.

Chương 2

Sở Quý Uyên cau mày, nhìn nàng chằm chằm: “Ta đã nói, công là công, tư là tư. Nếu nàng không phân biệt được, thì không xứng làm tụng sư.”

Nam nhân ngoái đầu nhìn nàng: “Đây là lệnh của Sở đại nhân. Nếu không hài lòng, ngươi cứ đến hỏi đại nhân.”

...

Tô Vãn Phù vội gọi hắn lại: “Đại Lý Tự xét xử nhiều vụ án, nhưng không có quyền đưa người vào thư quán của thường dân.”

Nàng vén rèm lên, thấy một bóng dáng quen thuộc đứng giữa đám đông.

Ngày hôm sau, tại thư quán.

Lời vừa dứt, dân chúng liền reo hò hưởng ứng.

Đột nhiên, tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào.

Tô Vãn Phù buông tay, mũi cay xè, nghẹn ngào nói: “Nếu thật sự không có gì, tại sao ngài vẫn muốn gặp nàng ta?”

Nàng ta đến đây làm gì?

Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu, nhíu mày: “Nàng đến đây làm gì?”

Lời đáp của hắn khiến ngực Tô Vãn Phù như bị đè nặng, tim đau thắt.

Nghe nàng ta nhắc đến chuyện lần trước ở Đại Lý Tự, bàn tay Tô Vãn Phù khẽ cứng lại. Nhưng nàng vẫn giữ nụ cười đáp lễ: "Giang tiểu thư quá khen, thắng được án tử hẳn là nhờ tài năng vượt trội của tiểu thư.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay cả khi thành thân, lễ cưới của họ cũng chỉ là một chiếc kiệu đơn lạnh lẽo tiến vào, rồi cùng nhau bái đường trong từ đường tĩnh mịch.

“Mở đường cho nàng ta sao?”

2

Sở Quý Uyên nghe vậy thì im lặng một lúc, rồi thản nhiên đáp: “Nàng ấy vừa hồi kinh, danh tiếng còn nhỏ, tất nhiên cần có người mở đường.”

Nước mắt lăn dài trên gò má nàng, khiến người khác không khỏi xót xa.

Ánh mắt hai người giao nhau, nhưng tâm tư mỗi người lại khác biệt.

Nghe vậy, lòng Tô Vãn Phù chấn động, ánh mắt lộ vẻ không tin nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2