Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Ngày âm u vui vẻ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Ngày âm u vui vẻ


Nhưng mà, không thể nào thay đổi được quá khứ, hối hận thì cũng đã quá muộn rồi, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là ngay lúc này, yêu cô một cách thật chân thành.

"Vết thương sau lưng cậu thế nào rồi? Có còn đau không?" Từ Tri Tuế tìm kiếm chủ đề để nói chuyện.

Chương 50: Ngày âm u vui vẻ

Kỳ Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo khiến Từ Tri Tuế cũng phải rùng mình. Cô vội vã xua tay giải thích: “Không phải vậy, tôi đang hỏi thăm giúp đồng nghiệp của tôi thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều."

Cô nhớ rõ mình đã ngủ quên trên ghế sô pha mà, tại sao cuối cùng lại thành ra nằm trên giường rồi?

Nghe thấy tiếng động vang lên từ trên giường, anh ngước mắt nhìn sang: "Cậu tỉnh rồi à?"

Từ Tri Tuế vô thức dời ánh mắt đi, bàn tay đang cầm cốc lặng lẽ siết chặt: “Vậy sao tôi cũng không nhìn thấy cậu.”

"..."

Cô quan sát qua, liếc nhìn những bông hoa tươi đẹp bày biện trên bàn, làm bộ lơ đãng hỏi: “Cậu có bạn bè đến thăm hả?”

Dáng vẻ khi ngủ của cô trông rất ngoan, lông mi khẽ run rẩy, hơi thở đều đặn. Tại thời điểm này, cô đã cởi bỏ lớp ngụy trang cứng rắn, kiên cường và lạnh lùng thường ngày, giờ lại mang chút bóng dáng của cô thời niên thiếu.

“Không phải là bạn bè thân thiết gì đâu.” Kỳ Nhiên để bó hoa kia vào một góc: “Người đó đi ngang qua nên tiện thể đến thăm thôi.”

Anh bước tới, quỳ xuống vén mớ tóc rối trên trán cô, cứ như vậy lặng lẽ ngắm nhìn cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Y tá trưởng mỉm cười với cô, trên khuôn mặt hòa nhã có chút nếp nhăn: "Ồ, bác sĩ Từ tới à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay trở lại ngay."

Kỳ Nhiên nhìn cô rồi cười nói: “Không sao đâu, cũng trách tôi đã ở đó lâu quá.”

Từ Tri Tuế yên lặng lắng nghe, không hiểu sao trái tim cô chợt đau nhói.

Nếu như lúc đó anh có thể kiên định hơn một chút, không nghĩ trước lo sau nhiều như thế thì có lẽ hôm nay họ đã ở bên nhau như thế này.

Sau khi y tá trưởng rời đi, Kỳ Nhiên chú ý tới Từ Tri Tuế cứ thỉnh thoảng là lại ôm bụng, anh ân cần rót cho cô một cốc nước nóng. Từ Tri Tuế nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống ghế sô pha, sau đó mới tiếp tục chủ đề vừa nãy, cô hỏi: "Cậu không có việc gì thì tại sao cứ chạy sang khoa ngoại trú vậy?"

Từ Tri Tuế nhận lấy, trong lòng dâng lên chút gợn sóng nhưng ngoài mặt chỉ lạnh nhạt nói: “Cảm ơn cậu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Từ Tri Tuế tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, áo khoác trên thân vẫn còn đó, chăn mền được đắp lên thật kín kẽ. Nhưng chủ nhân thật sự của chiếc giường này lại đang ngồi ở trên ghế của người chăm sóc, lặng lẽ lật báo cáo của mình, sắc mặt có phần tái nhợt.

Đáp án đã quá rõ ràng, cô không tự chủ được đỏ cả mặt lên, cô xỏ giày vào rồi đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất có thể: "Xin lỗi cậu, chắc là tôi mệt quá nên đã ngủ quên trong lúc đợi."

Kỳ Nhiên kiên nhẫn xé bỏ lớp chỉ trắng trên trái cam: “Thỉnh thoảng chạm vào sẽ thấy đau nhưng những lúc còn lại thì không sao, chỉ có điều tôi vẫn chưa thể dùng sức được.”

Thế là Từ Tri Tuế càng mất tập trung hơn, không biết là do điều hòa làm nhiệt độ không khí tăng lên hay là cốc nước trong tay quá nóng, cô cảm thấy đôi má bắt đầu hơi ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên rối loạn. Nhân lúc rót nước, cô dịch sang chỗ ngồi bên cạnh.

"À…"

“Để lát nữa tôi gửi cho cậu.”

"Tôi thấy cậu đang bận nên không muốn tới làm phiền."

Từ Tri Tuế chống mình ngồi dậy, nơi đáy mắt hiện lên sự xấu hổ. Sao một người còn đang khỏe mạnh như cô lại có thể chiếm vị trí bệnh nhân của anh thế này chứ, nhưng mà...

"Vâng vâng, vậy lần sau cháu chắc chắn sẽ báo cáo cho mọi người." Kỳ Nhiên lắc đầu cười nhạt, có phần bất đắc dĩ cầu xin được tha thứ.

Từ Tri Tuế mỉm cười đáp lại: "Vâng ạ, cháu đến thăm bạn bè một lát."

Từ Tri Tuế giả vờ không quá quan tâm, cô gật đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn quanh phòng bệnh. Cô mới không đến mấy ngày mà trên bàn cà phê trước mặt đã chất đầy toàn là những tập tài liệu và cặp văn kiện. Mặc dù chúng được sắp xếp ngay ngắn, ngăn nắp nhưng rõ ràng là cho dù đang trong quá trình hồi phục vết thương, Kỳ Nhiên cũng không để cho bản thân nhàn rỗi.

Sau khi anh rời đi, căn phòng vắng vẻ toát lên sự yên tĩnh tới lạ thường, Từ Tri Tuế rảnh rỗi buồn chán lật mở đọc những cuốn sách anh đặt trên bàn trà.

Nghe vậy, Kỳ Nhiên tức thì ngẩng đầu lên, nếp nhăn giữa lông mày nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng ở bên khóe môi: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ của cậu sao, sao cậu lại có thời gian đến đây vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chờ một chút.” Kỳ Nhiên ngăn cô lại, anh lấy một hộp thuốc từ trong túi áo khoác ra: “Đây là loại thuốc tôi vừa mới nhờ bác sĩ kê cho cậu, sau này đừng ăn nhiều đồ ăn k*ch th*ch quá, sẽ không tốt cho dạ dày của cậu đâu."

Khi Kỳ Nhiên trở về từ phòng thay băng đã thấy cô đang cuộn tròn người trên chiếc ghế sô pha nhỏ, tựa đầu lên áo khoác của anh. Trong lúc ngủ mà hai tay vẫn khư khư ôm bụng, lông mày nhíu lại, vẻ mặt trông rất đau đớn.

Anh ngồi quá gần, khi di chuyển khuỷu tay anh thỉnh thoảng lại cọ vào áo khoác của cô, tự nhiên tạo ra một cảm giác mập mờ khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.

Hầu hết là các luận văn, báo cáo liên quan đến lập trình điện tử, tất cả đều bằng tiếng Anh. Những chuỗi đại từ chuyên môn dài và phức tạp khiến mắt cô choáng váng, cứ nhìn chúng là cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến, cô chuyển sang một tư thế thoải mái, nghiêng người dựa vào ghế sô pha rồi nhắm mắt lại.

"Chỉ là... Nhân tiện quay lại lấy một ít đồ thôi." Từ Tri Tuế chắp hai tay sau lưng, thấy hơi kỳ lạ, cô tự hỏi làm sao anh lại biết được ca trực của mình.

"Kiểu kiểu vậy, cô ấy muốn hỏi xin thông tin liên lạc của Tống Nghiên."

Nghe vậy, Từ Tri Tuế lập tức khựng lại, lặng lẽ nhìn theo anh đi phía sau y tá ra khỏi phòng bệnh.

Từ Tri Tuế tiếp tục cúi đầu uống nước. Một lát sau, cô cảm giác được phần đệm ghế sô pha bên cạnh chùng xuống, Kỳ Nhiên ngồi bên cạnh cô, anh cầm một quả cam từ trên bàn lên rồi cẩn thận bóc vỏ.

"Tống Nghiên... Cậu ấy có người yêu chưa?"

"À…"

Điều này khiến Từ Tri Tuế thấy hơi gượng gạo và khó chịu. Đương nhiên cô biết Kỳ Nhiên đã đi đâu, nếu cô có thể nhớ được ngày quan trọng này như vậy, chắc chắn anh sẽ không quên.

“Tôi đâu có sốt sắng gì đâu.” Từ Tri Tuế rũ mắt xuống, cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy chột dạ.

Chẳng hiểu sao giọng điệu này của y tá trưởng cứ có cảm giác mập mờ, khiến nhóm y tá trẻ phía sau phải che miệng trộm cười khúc khích. Kỳ Nhiên chỉ mỉm cười chứ không nói gì nhưng trong đáy mắt đã hiện lên chút vui mừng.

Đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ, cũng đã chập tối rồi. Cô nhớ tới hôm nay Quả Cầu Bằng Thịt còn đang ở nhà một mình, trong lòng thấy hơi lo lắng, mà cô ở đây cũng đã đủ lâu rồi. Nghĩ vậy, cô vén lại phần tóc rối bên tai rồi mở lời: "Vậy tôi về trước đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

Hai người trò chuyện với nhau mấy câu, một lúc sau, một cô y tá bước vào bảo Kỳ Nhiên đi gặp bác sĩ để thay băng. Từ Tri Tuế nhìn đồng hồ, đang định chào một tiếng rồi rời đi luôn thì lại bị Kỳ Nhiên giữ chặt bả vai, anh đặt vào lòng bàn tay cô một quả cam đã lột vỏ sạch sẽ.

Khóe môi Kỳ Nhiên vô thức nhếch lên, anh không kiềm chế được mà cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn thật khẽ.

Y tá trưởng vừa viết biên bản vừa mắng anh: "Vấn đề là chuyện phải báo cáo hay sao? Thanh niên các cô các cậu đúng là không biết tự chăm sóc cũng chẳng yêu quý lấy thân thể của chính mình. Tôi nói không nổi nữa, không giúp được gì. Mong là bác sĩ Từ sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, dù sao cháu cũng nên nghe lời cô ấy đi!”

Từ Tri Tuế gật đầu, chẳng mấy chốc lại nhớ tới chuyện Phùng Mật nhờ giúp đỡ, vậy là cô ấp a ấp úng: "Chuyện là, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ừm."

Mới đêm hôm qua, anh đã đọc hết một bộ truyện tranh của cô, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy và hối hận. Giây phút ấy, anh mới thực sự hiểu rõ rằng mình đã từng bỏ qua điều gì, đó chính là cả tấm lòng đầy chân thành, rực lửa lại cũng cực kỳ liều lĩnh mà cô gái bé nhỏ đã đưa đến ngay trước mặt anh.

Người nằm trên ghế sô pha cựa quậy, nghẹn ngào kêu một tiếng nhưng không thức giấc. Trong lòng Kỳ Nhiên vừa cảm thấy may mắn nhưng cũng lại trào dâng chút nỗi mất mát. Nếu như cô phát hiện, phải chăng cô sẽ lại giống như trước đây, đẩy anh ra sao?

Y tá trưởng nói: “Vậy thì cháu nhất định phải chăm sóc cho người bạn này thật tốt vào nhé! Tôi đã bảo hàng trăm lần rồi, dặn cậu ấy phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt nhưng cậu ấy lại không chịu nghe, ngày nào cũng chạy đến khoa ngoại trú của mấy đứa. Hôm nay lại còn ghê gớm hơn, không có báo cáo gì mà cậu ấy đã chuẩn bị tự ý rời khỏi bệnh viện rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi thực sự không gánh nổi trách nhiệm này.”

"Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nay cậu không tới đây nên tôi muốn sang gặp cậu." Kỳ Nhiên vào phòng tắm thay sang bộ đồ bệnh nhân, lúc đi ra, hai chiếc cúc áo trên cùng vẫn còn nguyên chưa cài lại, để lộ ra một phần lớn của lồng ngực và xương quai xanh.

Nơi đáy lòng Kỳ Nhiên buông lỏng, lúc này mới mỉm cười, nói: "Sao cậu lại sốt sắng như thế?"

Từ Tri Tuế lại càng thấy xấu hổ hơn.

Từ trong phòng bệnh đi ra, Từ Tri Tuế mỉm cười chào hỏi y tá vừa đổi ca. Khi đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ, cô chợt nghe thấy ở bên trong có người lắc đầu thở dài.

"Tôi chưa bao giờ gặp trường hợp nào mà bệnh nhân lại chẳng thương tiếc gì cơ thể mình như thế này cả. Khó khăn lắm vết thương mới lành lại, tôi chỉ vừa mới thay băng cho cậu ấy thôi, lúc về không biết đã làm cái gì mà lại khiến vết thương bị hở ra rồi chảy rất nhiều máu, làm tôi lại phải thay thuốc cho cậu ấy thêm một lần nữa…”

Anh vừa định mở miệng nói gì đó, phía sau lưng chợt vang lên tiếng gõ cửa, y tá trưởng dẫn theo một nhóm y tá trẻ đi khám và kiểm tra phòng theo định kỳ.

Cô gõ cửa một tiếng rồi bước vào: "Hôm nay cậu có thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

Cũng chính vì lý do này nên mẹ anh mới qua đời, do đó anh đặc biệt nhạy cảm với điều này, càng sợ rằng cô sẽ không tự chăm sóc bản thân, điều này sẽ lại làm tăng thêm sự đau đớn cô phải chịu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Ngày âm u vui vẻ