Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Nhục Thân Thành Thánh

Nhất Minh Kinh Nhân

Chương 0: lời nói đầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 0: lời nói đầu


Nhìn vào v·ết t·hương trên người của đại hổ, hắn liền biết không phải do người này gây ra, nhưng cũng không định nói thêm cái gì, thế là chắp tay một cái liền dẫn người ly khai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kết quả là tầm mắt của nó bị đất bùn bám lên, không cách nào thấy rõ hành động tiếp theo của tên tiểu nhân này, chỉ có thể dựa theo bản năng mang hai chi trước quơ loạn.

Nếu như để đám người này phát hiện ra hắn mà nói, kết quả tệ nhất chính là bị đám người này diệt sát không thể nghi ngờ.

Đại Hổ đồng dạng cũng là như vậy, bước chân chậm rãi cũng bắt đầu dừng lại, cả người chùng xuống, tựa hồ như chuẩn bị phát lực phóng tới.

Nhìn đám người không ngừng hô to gọi nhỏ, liên tục xác định xem có ai ở gần đây không, cũng không có đối với đại hổ động tay động chân, Nhất Minh xem như minh bạch.

Đổi lại bình thường mà nói, một vị trưởng lão đương nhiên là không có khả năng theo sát bảo vệ một tên đệ tử như vậy, nhưng Nhất Minh thì lại khác, dựa vào tin tức mà Quang Minh Điện thu thập được, mặc dù không biết mẫu thân của hắn rốt cuộc là ai, Quang Minh Điện cũng không có khả năng mạo hiểm.

Hô hấp chậm rãi thở ra từng làn sương lạnh, bốn mắt nhìn nhau, Nhất Minh nắm chặt tiểu đao dần dần cúi người thấp xuống, bày ra tư thế sẵn sàng t·ấn c·ông.

Từ chương 600 về sau ta đã và đang viết nhưng không có công bố, sẽ đồng thời lên chương trong một bộ sách mới, mặc dù cốt truyện không thay đổi, nhưng sẽ cho các vị đạo hữu cảm giác mượt mà hơn về câu từ, khi đọc sẽ không cảm giác khó chịu như trước.

Tâm thần của Nhất Minh toàn bộ căng cứng, ngay vào khoảnh khắc mà giọt mưa rơi vào vũng nước tóe lên, Đại Hổ lập tức gầm lên nhảy vọt về phía trước, răng nanh sắc nhọn nhe ra, tựa hồ như muốn mang tên tiểu nhân này phanh thây thành từng mảnh nhỏ.

“Ra ngoài hành động không giống như tại trong tông môn, cẩn thận chính là trên hết, không ai sẽ vì một người đệ tử vô danh mà cảm thấy tiếc thương rồi trả thù cho đệ, cùng lắm là diễn một trận rồi xem như không có việc gì, đã nhớ hay chưa?”

Nhất Minh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhìn thần sắc của Nam Thiên sư huynh tựa hồ như có chuyện gì không tốt, cũng không có bất kỳ lời nói nhảm nào, lập tức trốn vào bên trong bụi rậm.

Chỉ nghe thanh âm của Nam Thiên nhàn nhạt vang lên: “Con hổ này chính là chiến lợi phẩm của ta, các ngươi từ nơi nào liền trở về nơi đó, các ngươi có mười hơi để ly khai.”

Chương 17: Lại thêm bài học, lòng người hiểm ác (sách mới đang viết - test chính tả)

Bất quá, vào khoảnh khắc này Nhất Minh hắn cũng đã thành công nhảy vào dưới thân của đại hổ, tiểu đao cấp tốc hướng lên phía trên cắt một cái, một đường v·ết t·hương kéo dài ngực xuống tới bụng của đại hổ được vạch đi ra, máu tươi tựa như hồng liên nở rộ bắn tung tóe khắp nơi.

“Đám người này hẳn là e ngại c·ướp đi con mồi của các sư huynh sư tỷ, sợ rằng sẽ vô tình đắc tội với người của Quang Minh Điện, cho nên mới làm ra hành động như vậy, ừm, có thể lý giải!” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, tiếp tục chờ đợi đám người này ly khai.

Lời nói đầu.

Nhất Minh nghe được những lời này liền từ trong bụi rậm chậm rãi đi ra, đưa tay nhận lấy cung nhỏ và tiểu đao, gật gật đầu: “Đệ nhớ rồi!”

Nhìn cách ăn mặc của những người này, quần áo thô sơ, thậm chí còn có người ăn mặc rách nát, cả đám hợp lại trông không khác gì một đám ô hợp.

----------

Sau khi xác định đám người này đã ly khai về sau, hồi lâu qua đi, Nam Thiên mới nhàn nhạt truyền ra thanh âm, vừa nói vừa bắt đầu thu gom từng cái mũi tên và cung nhỏ nằm trên đất.

Trung niên nhìn thấy Nam Thiên mặc trang phục của Quang Minh Điện xuất hiện ở đây, sợ rằng xung quanh cũng có đệ tử của Quang Minh Điện, cho nên cũng không định dính vào.

Ở giữa không trung, Bích La trưởng lão nhìn thấy một màn này liền chậm rãi thu lại bàn tay, trong lòng phi thường tán thưởng.

Toàn bộ sơn môn mặc dù nói là địa phận của Quang Minh Điện, nhưng phần lớn đều là tự do tự tại, tỉ như tại dưới chân núi này, cũng không phải chỉ riêng là đệ tử của Quang Minh Điện mới có thể tiến vào săn bắt, những võ giả bình thường hay thậm chí sơn phu cũng có thể ghé qua.

Các trưởng lão của Quang Minh Điện mặc dù không tỏ ra thái độ quá nhiệt tình đối với hắn, nhưng tại trong bóng tối trông nom vẫn là không thành vấn đề, dù sao đi nữa, chỉ cần đảm bảo hắn không có việc gì là được.

Nhất Minh hắn cũng minh bạch được tình huống của bản thân bây giờ là như thế nào, nếu như không xác định là ai mà nói, không chừng sẽ bị người c·ướp lấy con mồi rồi hạ thủ diệt sát cũng không chừng.

“Tặc nhân?” Nhất Minh nhíu lại lông mày, xem ra là không có khả năng mang con hổ này trở về, chỉ có thể chờ đợi đám người này ly khai thì mới có khả năng trở về tông môn.

Bầu không khí vào thời khắc này không khác gì một cái dây cung bị người kéo căng, tựa hồ chỉ cần một chút động tĩnh truyền ra, cũng có thể khiến cho nhịp tim lần nữa kịch liệt nhảy lên.

Nhất Minh nín thở ngưng thần, cũng may là có mưa to rơi xuống xóa đi v·ết m·áu ở trên đất, nếu không thì hắn muốn trốn cũng không có khả năng.

Không qua bao lâu, một đoàn người xa lạ đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, dẫn đầu là một người trung niên, tay cầm đại chùy, thần sắc trông phi thường hung ác.

Nhất Minh nhếch miệng cười lên, nhưng rất nhanh liền thu liễm trở lại, thân hình cấp tốc ngồi dậy, ánh mắt hướng về một cái bụi rậm nhìn qua về sau, liền nhanh chóng thả người hướng vào bên trong phóng đi.

Nam Thiên sư huynh cũng từng nói qua cho hắn, trừ khi là xác định người tới là ai, nếu như không có nắm chắc bảo vệ bản thân an toàn, vậy thì từ bỏ con mồi cũng không sao.

Hắn cũng tưởng tượng ra được con hổ lớn này sẽ trở thành vật trong tay của đám người này, bất quá, ngay lúc có người định động vào đại hổ thời điểm, một thanh âm ở một phương hướng khác liền đột ngột vang lên, đánh gãy động tác của đám người.

Nàng cũng không nghĩ tới dưới tình huống bị dồn vào đường cùng như thế này, vậy mà thằng nhóc cũng có thể chuyển bại thành thắng, điều này quả thực là không biết cần bao nhiêu tự tin và can đảm mới có thể làm được.

Nhất Minh hắn mặc dù sống trong Quang Minh Điện, nhưng cũng chưa được gọi là đệ tử của Quang Minh Điện, bởi vì tuổi tác của hắn chưa tới, cho nên cũng chưa có chính thức gia nhập tông môn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dù có mưa to rơi xuống, dù cho gió lạnh có chậm rãi thổi qua, Nhất Minh hắn cũng không hề cảm giác được một chút sợ hãi nào, nếu có, vậy thì hẳn là do trời quá lạnh dẫn đến thân hình có chút run rẩy mà thôi.

Nhất Minh đưa mắt hướng về một bên nhìn sang, nhưng bởi vì bị bụi rậm che đi tầm nhìn, cho nên cũng không nhìn thấy người tới là ai, nhưng từ trong thanh âm hắn cũng có thể nhận ra được, chính là Nam Thiên sư huynh không sai.

Hắn âm thầm đối với bản thân tự nhủ như thế, mặc cho đại hổ chậm rãi tiếp cận tới gần.

Nam Thiên nhìn về phía hắn cười cười: “Nhớ liền tốt!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì ở nơi xa kia, từng bóng người từ trong màn mưa đang dần dần tiếp cận tới gần, tựa hồ như hướng về động tĩnh ở bên này mà chạy tới.

Chương 0: lời nói đầu

“Không lẽ, sư huynh vẫn luôn âm thầm theo sau bảo vệ ta?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, bất quá hắn cũng không có ý định nhảy ra mà quyết định tiếp tục quan sát.

Đại Hổ vốn đã bị mê dược làm choáng đầu óc, cho dù phản ứng của nó có nhanh đi chăng nữa cũng không nghĩ nhóm đất bùn này đối với bản thân tạo thành ảnh hưởng.

Giữa rừng hoang núi rậm, tình huống như vậy xảy ra cũng không phải không được.

“Biết ẩn mình không ra, xem như cũng vận dụng được chút ít kinh nghiệm của ta truyền dạy, nhưng bất quá, lần sau đệ nhớ dọn dẹp cẩn thận, đừng để người khác lấy được bằng chứng.”

Một trận chiến này đối với hắn mà nói quả thực là hung hiểm vô cùng, nhưng ngược lại, chỉ cần nghĩ đến việc mang con hổ lớn này bán đi, bản thân liền sẽ nhận được chí ít một khối linh thạch, đây cũng có thể xem là một kinh hỉ a.

Đau đớn từ dưới chân truyền tới hắn cũng không có quản nhiều như vậy, cố gắng kiềm lại, tận lực để bản thân không phát ra thanh âm, đưa mắt hướng về nơi xa nhìn tới.

Vạn nhất, mẫu thân của hắn chính là một vị cường giả thì sao?

Nhất Minh hít sâu một hơi, toàn bộ tâm thần của hắn đều đầu nhập vào trong một khoảnh khắc sinh tử này.

Tài nghệ không bằng người, vậy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đây chính là điều mà phụ thân đã dạy cho hắn.

Ngay khi đại hổ tiếp cận còn không tới hai trượng, một chân của Nhất Minh hung hăng đạp mạnh phóng về phía trước, một tay nắm chặt đất bùn hướng về tầm mắt của đại hổ ném tới đồng thời, thân hình tại giữa không trung lắc mạnh một cái từ giữa hai chân của đại hổ xuyên qua, bay ngang qua dưới bụng của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối với việc Bích La trưởng lão âm thầm theo sau, Nhất Minh hắn cũng không có nhận ra, giờ khắc này hắn nằm tại trên đất thở hổn hển hồi lâu, bàn tay kia vẫn không thể nào bình tĩnh, vẫn còn đang run rẩy phi thường kịch liệt.

Đáng giá!

“Quả nhiên là không tầm thường!” Bích La trưởng lão âm thầm cảm khái, nhìn thấy hắn cũng không còn nguy hiểm về sau, liền tại trong màn mưa dày đặc này âm thầm ly khai, giống như là chưa từng xuất hiện qua vậy.

So sánh giữa con hổ này và tính mạng của bản thân, cái nào quan trọng thì không cần phải nghĩ, mặc dù có chút uất ức trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào.

Hơn trăm chương đầu của bộ truyện ta viết rất là tệ, khả năng cao là các vị đạo hữu rất khó để có thể nhai được tới trăm chương, chính vì điều này mà ta quyết định viết lại từ đầu.

“Chỉ cần nhìn vào cung nhỏ ở dưới đất, mũi tên ghim trên thân đại hổ, người ta cũng có thể phán đoán ra được thực lực của đệ không mạnh, nếu như những tên vừa rồi không e ngại chọc tới Quang Minh Điện mà nói, khả năng cao là đệ sẽ bị người bắt được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam Thiên cũng không định nổi lên xung đột với đám người, có thể nói chuyện là tốt nhất, bất quá, một lời của hắn vừa nói ra tựa hồ như quyết định luôn kết quả của chuyện này, không có một chỗ nào để thương lượng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có thể cũng vào thời khắc này, thần sắc của Nam Thiên lại đột nhiên biến hóa, lập tức quát khẽ một tiếng: “Mau trốn!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 0: lời nói đầu