0
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Theo chiến trường hư không càng lúc càng thu hẹp nhỏ dần, thân ảnh của cả hai cũng không còn cách nào có thể di động quá xa.
Chính vì điều này, mà Độc Linh Tử cảm giác phẫn uất vô cùng, mắt thấy Nhất Minh nâng thương hướng về chính mình g·iết tới, hắn cũng không còn lo được lo mất, bàn tay nâng lên nhanh chóng kết hợp pháp quyết rồi hạ xuống, oanh minh truyền ra.
Chỉ nghe một loạt thanh âm vỡ nát vang lên rồi biến mất, thần sắc của Độc Linh Tử bỗng dưng cao hứng, khóe miệng lập tức nhếch lên, thân hình bắn vọt cấp tốc hướng về đầu lâu của Nhất Minh đánh ra một chưởng.
Nhất Minh đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy trường thương đã vỡ thành từng mảnh cũng không có mảy may ba động, tâm niệm khẽ động liền thúc dục thân pháp rời khỏi nguyên địa, bất quá, với tốc độ của hắn bây giờ đã không cách nào có thể né tránh toàn bộ thế công.
Nhìn thấy một chưởng chuẩn bị đập thẳng vào trên thân chính mình, Nhất Minh nắm chặt bàn tay đấm ra một quyền, sinh sinh cùng với tên Độc Linh Tử chiến cùng một chỗ.
“Đáng chết!” thần sắc của Độc Linh Tử bỗng dưng khó coi, mắt thấy chiến trường hư không đã không còn đủ ba mươi trượng, hắn lập tức gấp.
Có thể hắn gấp cũng không làm được cái gì, với cỗ ý niệm này của hắn muốn cùng với một tên thể tu sinh sinh ngạnh kháng thì chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá, càng đánh hắn càng cảm thấy cỗ thân thể này bất lực vô cùng.
Bất quá, hắn cũng không có bởi vì điều này mà rối loạn trận cước, tâm thần không ngừng sinh động nổi lên ý nghĩ:
“Ta nếu như có thể kéo dài thêm một chút thời gian, cho dù tên Nhân tộc này có chiến thắng đi chăng nữa, hắn cũng vô pháp đoạt được linh cơ.”
“Không chừng tới thời điểm đó, tên Nhân tộc này sẽ bị trận pháp trấn sát tại chỗ cũng không chừng.”
Vô số ý niệm lóe lên trong đầu rồi biến mất, Độc Linh Tử hắn cũng minh bạch chính mình đã không có khả năng chiến thắng, vậy thì đồng quy vu tận cũng không tệ.
“Chính mình là không thể nào chết được, còn tên Nhân tộc bằng da bằng thịt này, chẳng lẽ còn có thể sống hay sao?”
Minh bạch toàn bộ về sau, đáy mắt của Độc Linh Tử nổi lên âm tàn đến cực điểm, chân nguyên quanh thân bỗng dưng sôi trào, phảng phất như muốn nổ tung tư thái.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này liền thầm hô không tốt, hắn vốn đã thụ thương trong người, thời khắc này sở dĩ vẫn còn có thể chiếm được thượng phong là vì, bản thân chính mình có nhục thân cường hãn làm ưu thế, hơn nữa, càng là có Tiểu Linh cùng Tiểu Dạ tại trong bóng tối trợ giúp một tay.
Nếu không, chính mình muốn tại trong tình trạng không đạt đỉnh phong mà chiến thắng tên Độc Linh này, đúng thật là giật gấu vá vai.
Bây giờ nhìn thấy tên Độc Linh rơi vào đường cùng, sở dĩ lựa chọn tự bạo như vậy cũng là có thể lý giải.
Thế là, Nhất Minh rất nhanh liền làm hành động, tuyệt đối không thể để cho tên này đạt thành ý muốn, bàn chân đạp nát hư không cấp tốc hướng về Độc Linh giết tới, bàn tay từ trên hướng xuống Độc Linh trảo một cái, cả phiến hư không đều tựa hồ như nổ bể ra vậy.
Còn chưa nói đến, mỗi một lần mà cả hai xuất ra thủ đoạn tiến hành va chạm, dư ba tản mác đi ra hướng vào màn sáng sau đó dội ngược trở lại, chấn cho thân hình không ngừng lung lay, phạm vi càng nhỏ, dư chấn càng lớn.
Tiếng vang thao thiên lần nữa liên tiếp truyền ra, Nhất Minh phun ra máu tươi, thần sắc tái nhợt, Độc Linh ảm đạm vô quang, khí thế tụt dốc.
Nhất Minh âm thầm cắn răng, nếu thân thể của tên Độc Linh này mà là bằng da bằng thịt mà nói, hắn rất dễ dàng liền sử dụng “Xuất Huyết” ngăn chặn tên này tự bạo.
Nhưng tình huống bây giờ đúng thật là không còn cách nào, khoảnh khắc mà chiến trường hư không thu hẹp chỉ không còn mười trượng thời điểm, khóe miệng của tên Độc Linh Tử bỗng dưng cười lên ha hả.
Trong một cái nháy mắt tiếp theo, chân nguyên quanh thân của hắn bỗng dưng phun trào, hồn lực thoải mái, truyền ra oanh minh.
Oanh!
Một trận nổ tung mang theo dư ba so với cả hai giao phong càng thêm kinh khủng tán ra, rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài sa bàn đều nhao nhao kinh hô thành tiếng, lọt vào trong tầm mắt, càng là để cho trái tim của Nhân tộc một phương đột ngột nhấc lên.
Bởi vì tại bên trong sa bàn kia, sáu khối linh cơ mảnh vỡ bắt đầu lăng không bay lên, thương khung lập tức truyền ra oanh minh biểu hiện cho đoàn thiên địa linh cơ cuối cùng cũng bắt đầu xuất thế.
Chỉ bất quá, trong tầm mắt của toàn bộ tu sĩ ở nơi đây, bọn hắn đều nhìn thấy không gian của chiến trường hư không vẫn không có dừng lại, vẫn đang còn thu hẹp nhỏ dần.
Nếu dựa theo cái tốc độ giáng lâm của thiên địa linh cơ này mà nói, cho dù Nhất Minh hắn có chiến thắng Độc Linh Tử đi chăng nữa, cũng vô pháp chịu đựng cho tới khi thiên địa linh cơ hoàn toàn giáng lâm.
Ngắn ngủi không đến năm cái hô hấp về sau, thân hình Nhất Minh cuối cùng cũng hiển lộ đi ra, toàn thân loang lổ, khí huyết ảm đạm vô quang.
Huyết y trên thân cũng đã biến mất không thấy, chỉ còn lại bạch y rách rưới bị máu tươi nhuộm đỏ còn khoác trên thân, đầu tóc rối loạn không ngừng tung bay, ánh mắt yếu ớt nhìn về đoàn thiên địa linh cơ ở bên trên.
Trong lòng của hắn cười khổ.
Vốn cho rằng chính mình còn có thể đoạt lấy đoàn thiên địa linh cơ, ai ngờ căn bản là động không nổi.
Điều này khiến hắn bỗng dưng nhớ tới một câu nói, nên tới chung quy là sẽ tới.
Tu sĩ một đường tu luyện, sẽ không thể nào thoát khỏi một chữ “Tranh” ngay cả phàm nhân cũng không hề ngoại lệ.
Nhưng bất quá, tranh cũng đã tranh rồi, được hay không được, vậy thì cũng không phải một người nhỏ bé như hắn có thể định đoạt.
So với thiên địa mà nói, toàn bộ sinh linh ở bên trong không khác gì sâu kiến.
Thiên cho, người sẽ được.
Còn thiên không cho, ngươi muốn đoạt cũng phải có thực lực tương ứng, còn không, vậy thì phải thành thành thật thật mà làm đúng bổn phận.
Nhất Minh cười cười nhẹ nhõm, thanh âm khàn khàn suy yếu hướng về chiếc vòng truyền ra thoại ngữ:
“Tiểu Linh, ta… ngủ một lát!”
Thế là tại trong tầm mắt của tất cả tu sĩ nhìn chăm chú, Nhất Minh chậm rãi khép lại hai mắt, thân hình dần dần ngã về phía sau rơi xuống, không qua bao lâu liền đã biến mất không thấy.
Rất nhiều Linh tộc nhìn lấy một màn này về sau đều không khỏi cười lên ha hả, khiến cho Nhân tộc một phương đều cảm giác được ý tứ mỉa mai ở trong đó, thậm chí còn có không ít thanh âm châm chọc truyền ra.
Đám người Hoàng Y Y khi nghe lấy Linh tộc không ngừng đùa cợt cũng nhịn không được mà tức giận vô cùng, bất quá, Hoàng Anh đứng ở bên cạnh rất nhanh liền ngăn chặn tiểu muội bạo phát.
Thần sắc Chúc Tình phi thường lo lắng, nàng cũng không quan tâm hắn có đoạt được thiên địa linh cơ hay không, mà quan tâm thương thế của hắn như thế nào rồi.
Với thương thế như vậy, đổi lại là bất kỳ người nào khác, cũng vô pháp chịu được quá lâu.
Cho dù trận chiến này Nhân tộc lấy chiếm được thượng phong đi chăng nữa, hầu như thần sắc của đa số mọi người đều là âm trầm vô cùng.
Bởi vì chỉ dựa vào một trận chiến này mà nói, bọn hắn đều ý thức được đệ nhất Tiềm Long rốt cuộc là mạnh tới mức nào.
Bằng sức một mình mang trận Hư Không Đoạt Đạo này giành lấy chiến thắng, bằng sức một mình mang toàn bộ Linh tộc đều giẫm ở dưới chân, thậm chí còn gián tiếp trợ giúp cho Nhân tộc đoạt được năm cái danh ngạch tấn thăng Thần cảnh.
Nếu như thiếu niên này còn có thể hành động mà nói, Nhân tộc tổng cộng sẽ đoạt được sáu đoàn linh cơ, hoàn toàn vượt trước Linh tộc một đầu, bất quá, khi nhìn thấy Nhất Minh rơi vào hư không một khắc kia, bọn hắn đều đã âm thầm lắc đầu thở dài.
Thêm một điều nữa, nếu như thiếu niên này xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà nói, Nhân tộc không chỉ tổn thất một tu sĩ đơn giản như vậy, mà chính là tổn thất một cường giả có thể trấn áp Linh tộc trong tương lai.
Tất cả đều là Bán Thần cường giả, lòng dạ đương nhiên là không có nông cạn như vậy, tất cả đều suy nghĩ rất là sâu xa, cũng lấy đại cục làm trọng.
Có thể là những tu sĩ này vừa thở dài một hơi về sau, ngay tại vị trí mà Nhất Minh biến mất bỗng dưng lóe lên một đoàn thanh quang.
Thanh quang mặc dù phi thường nhỏ bé nhưng bằng thị giác của Bán Thần đương nhiên là có thể nhìn rõ rõ ràng ràng, lập tức liền có người chỉ tay kinh hô một tiếng: “Nhìn xem, đó là cái gì?”
Tất cả tu sĩ đều kinh nghi nhìn qua, tất cả đều vận dụng toàn bộ thị lực hướng vào thanh quang nhìn lại, lại nhìn thấy một cái vòng ngọc tại trong hư không hóa thành một đạo quang mang hướng về thương khung phóng đi.
Cho dù toàn bộ chiến trường hư không đều bị màn sáng màu đỏ bao khỏa, vòng ngọc kia tựa hồ như cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào, cứ thế mà lấy tốc độ cực nhanh cấp tốc lao đi.
Thế là tại trong toàn bộ những ánh mắt kia nhìn chăm chú, ngay khi thanh quang tiếp cận thiên địa linh cơ trong nháy mắt, thân hình Nhất Minh đột nhiên từ trong thanh quang hiện rõ đi ra, chớp mắt liền đã cùng với đoàn thiên địa linh cơ va chạm cùng một chỗ.
Một màn này diễn ra khiến hầu hết toàn bộ tu sĩ đều trợn mắt hốc mồm, không minh bạch được đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, bất quá, trong đám người liền có một thanh âm kích động lập tức truyền ra, chính là tả hộ pháp Hoàng Kỳ không sai.
Lão kích động đến nổi thần sắc đỏ rần, mặc dù không hiểu đây là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy thân hình của Tiểu Minh va chạm vào thiên địa linh cơ trong nháy mắt kia, lão liền biết đây là thiên đại hảo sự a!
Mà cũng trong khoảnh khắc này, toàn thân Nhất Minh đột nhiên co quắp dữ dội, thậm chí còn nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, máu tươi trào ra, dù là như vậy, hắn cũng không có dấu hiệu nào là tỉnh lại, vẫn còn đang hôn mê không hề hay biết cái gì.
Nhưng bản thân của hắn, cũng rất nhanh liền theo đoàn thiên địa linh cơ hướng vào hư không biến mất không thấy, thanh quang cũng đồng dạng theo sát phía sau đồng thời tan biến.
Toàn bộ hư không, đều lâm vào tĩnh mịch!
Mãi cho tới khi một thanh âm tại trong tâm thần của tất cả tu sĩ vang lên, biểu thị Hư Không Đoạt Đạo chính thức đóng lại, tâm thần của những tu sĩ này liền trở lại thân thể.
Còn những chân nguyên cảnh kia, liền theo vòng xoáy mở ra mà bị hút vào bên trong, biến mất không thấy.