Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15 : Rượt đuổi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15 : Rượt đuổi


Tôi không biết nhiều về lĩnh vực xây dựng, hàn gắn...Điều duy nhất tôi có thể làm bao gồm các tác vụ đơn giản như khoan và đóng.

Ừm?

Trong con hẻm nhỏ phía cuối con đường, tôi thấy nhóm nhỏ gồm ba người ném mình sau ngã rẻ, trước mặt họ có rất nhiều người nhiễm bệnh loạng choạng di chuyển đến gần.

"[Tôi có thể nghe thấy nó...những âm thanh di chuyển một cách đầy lặng lẽ...Khắp mọi nơi ngoài kia khi màn đêm buông xuống đều không có nơi nào an toàn trước chúng...Ngày 10 tháng 5 năm 2025]" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối với thực phẩm, tôi đã tích trữ được một khoản phong phú khá dồi dào vận chuyển từ cửa hàng tiện lợi và siêu thị trở về sau khi lượng người nhiễm bệnh lang thang quanh khu vực này giảm mạnh.

Có lẽ người đàn ông này là cha, chú hay người thân thiết gì đó với hai chị em kia. Với tư cách người ngoài cuộc và không quen biết hay có quan hệ thì sự hi sinh này không khiến tôi cảm thấy gì khác ngoài sự tôn trọng chân thành cho người đàn ông có tấm lòng cao cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn người đàn ông trung niên khắp người đều có dấu vết của băng quấn, chịu đa c·hấn t·hương? Số băng quấn và vật tư y tế đó có lẽ nào là thứ tôi đã để lại ngày hôm đó?

Cơn sóng người nhiễm bệnh lao đi với vận tốc đáng sợ dẫm đạp lên nhau cuồn trào có khác gì đ·ại h·ồng t·hủy cơ chứ, đ·ại h·ồng t·hủy bằng xương thịt.

Hơi suy tư giây lát, tôi điều khiển máy bay hạ thấp dần độ cao.

So sánh sự gia cố hiện tại tôi có thể làm ở hệ số 1 thì việc nâng cấp nó lên một tầng cao mới có độ khó phải hệ số 10, gấp mười lần độ khó hiện tại.

Hai cô gái và một gã đàn ông trung niên mặc đồ phi công quân sự. Bất ngờ trùng hợp thay tôi biết một người trong số đó, cô gái lớn đang cõng cô gái nhỏ hơn đôi chút chính là người mà tôi đã gặp mới đây, nói chính xác hơn là người đã c·ướp đồ của tôi...

Có lẽ vì vậy mà họ nhanh chóng di chuyển chạy đi, trong đó một người không thể di chuyển được một người khác cõng trên lưng nên tốc độ có phần hạn chế.

...

"oh..."

Thường nói cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán. Thực ra câu nói đó không hẳn là sai, chỉ là theo tôi nghĩ nó chỉ đúng trong trường hợp người ra tay cứu giúp mong muốn được báo đáp gì đó thôi.

Nếu có thể thì tôi muốn gia cố thêm căn hộ nơi tôi sống, có điều nói dễ hơn làm. Hiện tại căn hộ đang gia cố các lối ra vào bằng các ván gỗ là chính, chúng chỉ ngăn tôi bị phát hiện bởi kẻ săn đêm chứ không thực sự bảo vệ được ai.

Chiếc máy bay hạ thấp độ cao đến đỉnh khoảng không bầu trời giữa con hẻm, từ đây tôi có thể nhìn rõ hình ảnh chi tiết từng người bọn họ qua thấu kính và hiển nhiên bọn họ cũng đã nhìn thấy ngược lại.

Đối với tôi bây giờ, việc trợ giúp họ chỉ đơn thuần xuất phát từ sự thiện tâm không chút mưu lợi nhất thời. Dù sao cũng cùng là nhân loại với nhau, sống trong thời thế hiện tại đã không dễ dàng gì.

Bất quá dưới góc nhìn từ trên cao thì điều họ làm chính là đi vào chỗ c·hết vì phía họ đang tiến đến đều ngập tràn người nhiễm bệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Di chuyển cần gạt, chiếc máy bay v·út qua đầu bọn họ đến thẳng ngã rẽ trước mắt rồi lơ lửng im đó. Cho đến khi bọn họ gần đến thì nó theo sự điều khiển của tôi tiếp tục di chuyển về một hướng nhất định trong vô số ngã rẽ chằng chịt.

Như số phận muốn g·iết c·hết ba người xấu số tại đây, phía đối diện con đường mà tôi vạch ra bỗng nhiên xuất hiện một người nhiễm bệnh đẫm máu cụt cả hai tay và một bên chân què quặt.

Lí do tôi vẫn an nhàn sinh sống đến tận nay không gì khác ngoài việc tôi vẫn đang vô hình trong mắt chúng. Một khi sự tồn tại của tôi bị phát hiện, cái giá phải trả sẽ cực kì đắt.

Dù rằng không có âm thanh thu được nhưng tôi dường như có thể tưởng tượng ra tiếng gào đó khủng kh·iếp thế nào.

Bất ngờ vào lúc này tôi được chứng kiến điều không ngờ, người đàn ông trung niên dùng dao găm đâm thủng đầu người nhiễm bệnh gần nhất, thay vì rút lui ngay sau đó thì ông lại dùng chính xác c·hết đó làm tấm khiên lao thẳng ngược lại, dùng thân mình ngăn cản vài giây trước khi bản thân bị nhấn chìm... (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt cả ba người vốn đã hốt hoảng kiệt sức bởi sự truy đuổi đáng sợ phía sau nay không còn giọt máu, hiện lên vẻ tuyệt vọng đến đáng thương. Vào lúc này không rõ điều gì mà cả ba cùng hướng mắt về phía máy bay, nhìn thẳng ống kính.

Nơi này khá quen thuộc, chẳng phải là địa điểm mà tôi từng thấy qua bóng dáng người sống sao? Không rõ vì lí do gì mà hiện tại khu vực này trở nên đông đúc người nhiễm bệnh một cách lạ thường.

À thì cũng không hẳn không cảm thấy gì khác, thực ra cũng có chút buồn...có vẻ tôi hơi đa cảm thì phải?

Họ đã làm gì để rồi thu hút người nhiễm bệnh sao?

Thỉnh thoảng tôi lại điều khiển máy bay nâng độ cao để quan sát tình hình rồi đưa ra hướng dẫn tiếp theo, dù vậy mọi thứ không những không trở nên khả quan mà ngày càng nguy cấp.

Tôi thừa biết suy nghĩ bản thân cực kì ngây thơ và có phần ngu ngốc nhưng biết làm sao bây giờ?

Chương 15 : Rượt đuổi

Nếu có thể sử dụng vật liệu kim loại thì tốt, nhưng tìm ở đâu, dùng cách gì vận chuyển, làm thế nào? Đó là những vấn đề cực kì đau đầu mà tôi không nghĩ mình tạm thời có thể giải quyết được.

Nhưng mà nè...họ còn có lựa chọn sao?

Thật cảm động, tôi nói điều này thật lòng. Người sẵn sàng hi sinh mạng sống vì người khác trên thế giới này thực sự không nhiều.

Cứ thế này bọn họ sẽ c·hết hết...

Sự quy hoạch đô thị hạn chế dẫn đến các tòa nhà mọc lên san sát nhau tạo thành mạng lưới hệ thống đường xá chằng chịt, chẳng khác nào mê cung như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi cũng không đành lòng giả vờ như không nhìn thấy gì mà mặc kệ. Nếu biết trước họ là người xấu thì tôi chắc chắn sẽ bỏ qua không chút quan tâm, nhưng nếu họ chỉ là người bình thường đang cố sống sót thì sao?

Không, dù cho có như vậy thì chỉ cần vài người nhiễm bệnh đuổi kịp thì mọi chuyện sẽ kết thúc...

Về sự an toàn, điều này cần cân nhắc kĩ lưỡng. Các dấu hiệu cho thấy khu vực này rõ ràng đã trở thành phạm vi lãnh thổ của kẻ săn đêm, điều đó dẫn đến tình huống tôi sẽ rất an toàn vào ban ngày vì không có nhiều người nhiễm bệnh nhưng ngược lại vào ban đêm lại cực kì nguy hiểm.

Trong tình cảnh hiện tại đối với tôi mà nói chỉ có hai yếu tố thiết yếu cần duy trì là thực phẩm và sự an toàn.

Một buổi sáng yên bình sau khi hoàn thành hết mọi công việc, thực sự mà nói giờ đây tôi thật sự rảnh rỗi, không còn chuyện gì để làm hoặc chuyện muốn làm quá khó khăn nên đành gác lại.

Thao tác tức tốc, máy bay rẽ ngoặt góc độ không tưởng vào thẳng con đường hẹp chưa đầy 1m, liên tục tránh né các chướng ngại vật. Phía sau ba người đuổi ngay theo sau, khoảng chưa đầy 5 giây sau đó phía sau bị nhấn chìm bởi cơn lũ người nhiễm bệnh, chúng cố đuổi theo nhưng vì con hẻm chật hẹp đã phá vỡ ưu thế số lượng ban đầu.

Nó quay đầu nhìn lại nhìn vào thẳng ba người, trong hai giây ngắn ngủi cứng đờ, nó há rộng miệng đến mức quai hàm như muốn rời ra.

Tôi không nghe được gì vì chiếc máy bay không có chức năng thu phát âm thanh, nhưng ít nhất dựa trên hình ảnh thì rõ ràng họ đã bị người nhiễm bệnh phát hiện.

Trước kia thứ mọi người cần chỉ đơn giản là tiền, số tiền bạn có đủ nhiều thì cho dù muốn lên mặt trăng thì sẽ vẫn có người hầu hạ đến tận răng và giúp bạn đạt được. Còn hiện tại? Hoàn toàn tự lực gánh sinh mà thôi.

Bên dưới, người nhiễm bệnh bắt đầu tràn vào các con đường. Cách chúng di chuyển không nhanh nhưng cũng không chậm này làm tôi suy đoán có lẽ chúng đã đuổi theo ai đó để rồi mất dấu, từ đó dẫn đến vẫn đang trong tình trạng khích động.

Có quá nhiều câu hỏi nghi vấn.

Những vết cào sắc lẹm trên các bức tường vẫn thầm nhắc nhở tôi điều đó.

Cho máy bay đồ chơi lượn quanh bầu trời tiêu khiển, tôi dường như thấy gì đó...

Tôi chỉ giúp họ trong khả năng có thể, nếu họ từ chối? vậy thì không còn sau đó.

Ôi không... Nếu giả thuyết tôi đặt ra là đúng thì loại người nhiễm bệnh này sẽ là...

Bật chế độ giữ nguyên vị trí, chiếc máy bay giờ đây lơ lửng tại chỗ tựa như trở thành flycam. Toàn bộ hình ảnh trở nên rõ nét hơn khi tôi nâng cao độ phân giải.

Theo tôi nghĩ, nếu muốn thì người đàn ông này hoàn toàn có thể bỏ mặc hai chị em.

Camera quay lại bắt gặp khoảnh khắc bọn họ di chuyển đến ngã rẽ và nhìn thẳng vào thấu kính của chiếc máy bay, thấy rõ được nét mặt đầy phức tạp suy tư. Có lẽ họ mất chút thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra và tự hỏi liệu bản thân có nên tin tưởng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15 : Rượt đuổi