Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16 : Cô nàng ngây thơ
Có lẽ phải chẳng khi tiến vào, công trình vô tình đã che mất sóng kết nối? Điều này khiến tôi bắt đầu lo lắng.
Cứ việc mỗi tối đến lại luôn luôn lo sợ bất an trước kẻ săn đêm khiến tôi cấp thiết trong việc nâng cao độ an toàn.
Chẳng có gì ngoài khung tòa nhà trơ chọi sơ xác đầy ảm đạm, xung quanh đây vì có tường sắt bao quanh nên không có người nhiễm bệnh nào vô tình lạc được vào, do đó nơi này hẳn phải khá an toàn, ít nhất cho đến khi màn đêm buông xuống.
...
Trên sân thượng gió thoảng giữa bầu trời nắng nhẹ sau cơn mưa, tôi tiếp lấy chiếc máy bay vừa quay về và kết nối nó với thiết bị sạc.
Trước mắt khu vực tầng trệt và các tầng gần cuối vẫn được xem là rất nguy hiểm khi có khả năng người nhiễm bệnh sẽ xâm nhập bất cứ lúc nào do các cửa sổ lẫn cửa chính đều đã bị phá vỡ.
Cô ấy nhìn thẳng vào ống kính và nói điều gì đó tôi không nghe được. Thật kì lạ khi nhìn vào màn hình có cảm giác cứ như cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi vậy. Để xem nào, tôi không phải chuyên gia trong lĩnh vực kịch câm, chỉ có thể cố gắng lí giải lại cử động cơ hàm bằng cách bắt trước theo.
Trước đây mới vài hôm, nơi đây chất chứa cả núi xác c·hết. Các vách tường lẫn sàn nhà đến giờ vẫn nồng mùi máu tanh h·ôi t·hối. Tôi không có việc gì để xuống đây và cũng không có nhu cầu sử dụng tầng này.
Máy bay hạ thấp độ cao đi vào bên trong, lượn quanh một vòng xung quanh kiến trúc thật sự không thấy ai, có lẽ hai người họ đã thực sự rời đi.
"..."
Cô gái này khá kì lạ với phần thân trên quấn rất nhiều băng trắng, cả hai cánh tay đều bị bọc bởi khăn trắng toàn diện. Góc quay khá hạn chế khi bị giữ chặt nên tôi chỉ thấy có vậy.
Không rõ bao lâu, cô gái tóc bạch kim bất ngờ đặt chiếc máy bay xuống nền nhà rồi bản thân đi chậm rãi đến một góc tối bên dưới cầu thang. Thì ra trước đó cô ấy ở đây, bảo sao tôi không nhìn thấy.
Không còn gì bận tâm, tôi điều khiển máy bay quyết định trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lướt qua khung cảnh thành phố ngập tràn người nhiễm bệnh chi chít các con đường, dần dần khung cảnh chuyển sang nơi vắng vẻ và thô sơ hơn, rất nhanh liền đến được tòa nhà xây dựng bỏ hoang.
Tôi dường như hiểu ra lí do tại sao nó không di chuyển rồi.
Bất quá không như tôi tưởng tượng, hình ảnh cho thấy nó vẫn đang đứng im không chút di chuyển.
Do đó sau một hồi cân nhắc tôi quyết định phong kín lối vào thang bộ từ tầng 5 trở xuống.
Sóng ăng ten yếu sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
"...Đ-đói?"
Thật ra việc khám phá các căn hộ xung quanh giúp tôi tìm ra những bí mật vô cùng thú vị. Tôi tìm được khá nhiều sách, từ những loại sách phổ thông cho đến những loại sách triết học rối não. Tất nhiên trong đó không hề thiếu những loại sách mang tính chất người lớn mà tôi thường tìm thấy được dưới gầm giường hoặc trong góc kín.
Chương 16 : Cô nàng ngây thơ
Ngoài đồ ăn và nước uống, tôi còn miễn phí tặng cho họ tấm giấy chỉ dẫn thông tin về địa điểm an toàn có thể nghỉ qua đêm trong thành phố tại nơi gần họ nhất. Bởi một khi màn đêm buông xuống mà vẫn chưa tìm được nơi đủ an toàn thì họ sẽ gặp rắc rối cực lớn.
Tôi muốn điều khiển máy bay đến gần hơn để quan sát nhưng khi thấy họ đang khóc, tôi lặng lẽ điều khiển thiết bị rời đi. Hạnh phúc có thể l·ây l·an, hiển nhiên nỗi buồn cũng thế, tôi không muốn thấy cảnh này vì nó sẽ gợi lên những cảm xúc khó tả trong tôi.
"Tít Tít"
Hiện tại chúng tôi rơi vào tình huống khá khó sử khi hai bên không thể trò chuyện và cô ấy vẫn giữ chặt không buông chiếc máy bay.
Mắt...xanh...thật đẹp.
Ừm, họ đâu rồi?
Không hiểu vì lí do gì mà tôi cứ thấy cô gái trong màn hình ngây thơ đến kì lạ, khác biệt hẳn với vóc dáng tầm tuổi trên dưới 20, cứ như đứa trẻ trong thân xác người lớn vậy.
Thay vào đó những loại sách kiểu cơ khí máy móc này lại khiến tôi có hứng thú đọc. Chà, thật ra tôi có chút dối lòng, chủ yếu vẫn nhằm giải quyết cơn nhàm chán không mạng xã hội.
Màn hình hiển thị thông báo pin yếu, tôi lập tức điều khiển chiếc máy bay cất cách rời đi mặc cho cô gái đã c·ướp c·ủa tôi đưa tay ra như muốn nói chờ đã.
...
Muôn vàn câu hỏi vì sao nảy sinh trong đầu khi nhìn xem qua màn ảnh cô gái ngồi gặm ăn ngon lành hộp bánh quy cùng chai nước khoáng được tôi vận chuyển đến bằng cách buộc bên dưới chiếc máy bay.
Cô nàng tóc bạch kim chìa tay ra với bọc bánh quy ra hiệu cô ta ăn cùng.
Thật ra mọi thứ có thể dễ dàng và hoàn thành nhanh hơn nếu tôi đủ sức để di chuyển những chiếc tủ quần áo hay bộ bàn ghế sofa to lớn phổ biến, nhưng mà biết đấy, tôi không đời nào đủ sức để nhấc nổi bọn chúng.
Tương tự cánh tay, khuôn mặt người này bị bao bọc hoàn toàn bởi băng trắng chỉ để lộ các vùng cơ bản như tai, mắt, mũi...
Tôi không nhớ lần cuối mình xem loại sách kiểu ấy là bao giờ, tôi vẫn là đàn ông, không hề ngoại lệ có nhu cầu ấy. Bất quá tình trạng cô đơn giữa biển người thèm khát máu thịt sớm đã dập tắt mọi nhu cầu ham muốn.
Tại sao tôi lại làm điều này? Chuyện gì đã thúc đẩy tôi đến vậy? Chúng ta có quen biết nhau sao?
Chưa được...
Cô gái này tôi biết, đó là cô em gái được người chị kia cõng trên lưng trong suốt quá trình di chuyển. Cô gái mặc trên người bộ trang phục khá kì lạ với thiếu kế tối giản có màu trắng làm chủ đạo và một vài viền đen.
Vậy cũng tốt...
Là cô ta, người đã c·ướp tôi.
Cô ấy vẫn thế giống y trang lúc chúng tôi lần đầu gặp nhau, mắt ửng đỏ có vẻ đã khóc rất nhiều, hai tay đầy bụi đất cầm chút rau dại không rõ tìm được ở đâu.
Cơ thể mỏi nhừ sau khoảng thời gian hoạt động nặng, tôi mang theo quyển sách nói về lĩnh vực cơ khí cơ bản mà bản thân tình cờ tìm được trong một căn hộ ngẫu nhiên và leo lên sân thượng.
Tôi không có ý định khôi phục chúng vì ngoài việc có quá nhiều nơi cần sửa chữa ra thì còn có vấn đề mang tên máu ở khắp mọi nơi!
Không thể phủ nhận một trong những nguyên nhân thúc đẩy tôi làm đến thế có lẽ liên quan đến sự cô đơn đến đáng sợ giữa thế giới đầy c·hết chóc. Có vẻ tôi khá ngu ngốc và kì lạ khi cảm thấy đâu đó hạnh phúc khi chứng kiến sự vui vẻ của cô nàng ngây thơ tóc bạch kim này.
À, quên mất, hai người họ thế nào rồi? (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiểm tra xác nhận đã sạc đầy pin, máy bay lần nữa cất cánh hướng về nơi cuối cùng rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của tôi, hai chị em thành công thoát khỏi vòng vây người nhiễm bệnh và hiện tại đang ẩn nấp tại khu vực thi công bỏ hoang.
Vậy là cô ấy đang bảo với tôi rằng cô ấy đói? Điều đó là gì? Tôi hiểu rằng cô ấy đang bảo với tôi rằng cô ấy đói, nhưng tôi hình như đâu có nghĩa vụ giúp họ đến tận vấn đề này? Tại sao cô ấy lại nói điều đó với tôi?
Có điều rất nhanh mọi thứ dần sáng tỏ, đột nhiên màn hình đảo lộn nhìn lên sàn rồi lại lên trần nhà. Trong lúc tôi còn chưa hiểu nó rốt cuộc gặp vấn đề gì thì khung ảnh dần ổn định lại với hình ảnh thị giác một cô gái đang nắm lấy chiếc máy bay hướng camera về mình.
À...ra vậy... (đọc tại Qidian-VP.com)
Ghé thăm từng căn phòng, mang tất cả thứ đồ có thể mang được rồi ném vào đường thang bộ, khoảng tầm đâu đó hai giờ sau số đồ vật chất đầy toàn bộ đường thang, triệt để phong kín lối vào thang bộ từ tầng 5 trở xuống.
Cảm thấy bụng có chút đói, ánh mắt thèm thuồng bất giác nhìn qua những chậu rau xanh mướt.
Khuôn mặt giờ phút này đầy hài hước khi hiện lên vẻ sững sờ không thể tin được, kiểu như không chấp nhận được hiện thực tàn nhẫn khi bản thân tìm kiếm thức ăn trong khi người còn lại không rõ từ đâu lại đang ăn ngon lành.
Bỗng nhiên cô gái mái tóc bạch kim bỗng khựng lại, vụn bánh quy còn dính trên mép nhìn về phía sau góc nhìn của tôi. Thấy vậy tôi điều khiển máy bay xoay ngược trở lại.
Tôi không biết là tự nhiên, nhân tạo, di truyền hay bệnh tật nhưng cô gái này có mái tóc ngắn màu bạch kim khá nổi bật giống các người nổi tiếng.
Cô gái co mình trong góc, hai tay ôm chân với ánh mắt ngây thơ xa xăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giải quyết cái bụng đói bằng hộp bánh quy và chai nước khoáng, tôi bắt tay vào việc cải tạo môi trường sống khu vực.
Xin lỗi nhưng đã gần hết năng lượng, nếu chiếc máy bay c·hết máy thì tôi sẽ gặp vấn đề lớn. Ngoài ra tôi cũng không có ấn tượng tốt về cô nên tôi không ngại phất lờ nhất thời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.