Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Ngập nước

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ngập nước


Dùng tấm gỗ mỏng làm mái chèo, tôi ngồi trên chiếc bè tự chế thoải mái lặng lẽ di chuyển. Lí do tôi thoải mái đến thế vì đây là thời điểm hiếm hoi mà hiểm họa người nhiễm bệnh tạm thời lắng xuống.

Mặt trời dâng tới đỉnh đầu, cuối cùng tôi mới đến được chiếc xe cảnh sát dưới gốc cây. Nơi đây không phát hiện người nhiễm bệnh trong tầm mắt, điều đó khiến tôi nghi ngờ rằng chúng đã di chuyển đến khu thương mại bên cạnh.

Các câu hỏi này đều không quan trọng, quan trọng là tôi không thể trở về vào hiện tại. Nấp mình trong bụi cây nhìn ra ngoài với vẻ mặt đầy bất lực, điều duy nhất tôi có thể làm hiện tại không gì khác ngoài việc chờ đợi bọn chúng chủ động rời đi đâu đó.

Tôi không biết họ đi đâu và ở đâu, chỉ có thể thầm chúc họ bình an.

Phải, đúng như bạn nghĩ đấy, chúng ngay bên dưới.

Bên trong túi chứa s·ú·n·g cũng có hộp chứa đ·ạ·n bên trong, có điều không cần phải suy đoán vì tất nhiên đám đ·ạ·n dược này cũng xem như bị vứt bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 17: Ngập nước

Thành phố trở nên khá lạ lẫm khi bị ngập bởi nước, chiếc bè cùng tôi di chuyển hướng ra vùng rìa phần ngoại ô, tránh xa các tòa nhà cao tầng vì chúng có thể nhảy xồ ra từ đấy nếu nhìn thấy tôi .

Vì nếu giả thuyết của tôi là đúng, thì hẳn trong góc nhìn kí ức còn sót lại trong thân xác đ·ã c·hết đó nhớ rằng khu thương mại đông đúc người sống đến thế nào.

Đi đến cốp xe phía sau, tôi dùng xà beng thành công phá mở ổ khóa rỉ sét. Ngay khi tủ nắp được mở ra, thứ mà tôi nhận lại là sự thất vọng tràn trề. Không phải bên trong không có gì, mà là thứ gì có thể tồn tại được với một ngăn chứa ngập trong nước?

Chuyến đi lần này nhằm mục đích hướng đến chiếc xe cảnh sát nằm bên dưới gốc cây gần khu thương mại, mong rằng sẽ tìm thấy gì có ích.

[Nguyên tắc sinh tồn thứ 10: Tránh xa mặt nước sâu!]

Sau quá trình quan sát dài ngày vào năm ngoái, tôi rút ra kết luận rằng người nhiễm bệnh sẽ không c·hết chỉ bằng cách ngâm nước chúng. Ngoài ra nếu mặt nước đủ sâu hoặc đủ độ vẩn đục thì tầm nhìn thị giác người nhiễm bệnh sẽ trở nên cực kì hạn chế, từ đó tôi sẽ an toàn ở trên đây.

Ánh nắng phản chiếu trên mặt nước khiến tôi có mất chói lóa. Cứ tiếp tục di chuyển chậm rãi không làm đánh động mặt nước, rất nhanh cuối cùng bờ đường khô ráo phía xa đã hiện ra.

Trong đống đồ tạp nham, tôi tìm được cặp bộ đàm chuyên dụng của cảnh sát! Cặp bộ đàm này được bọc trong chiếc túi nhựa kín khí, lúc mở ra cả hai đều trong tình trạng khô ráo.

Lang thang trong một khu vực mà bản thân không rõ ràng là việc làm vô cùng nguy hiểm, bất kì mối nguy hiểm bất ngờ nào đều sẽ khiến tôi trả giá đắt. Mọi chuyện cứ vậy trở nên khó khăn, những địa điểm tôi tìm được hoặc không đáp ứng được điều kiện, hoặc có người nhiễm bệnh gần đó.

Một vài tình huống tôi suýt chút nữa đã bị chúng nhìn thấy dù kĩ năng ẩn nấp thuộc hàng cao cấp, ít nhất tôi nghĩ thế.

Tôi trở về trong tâm trạng tương đối khá, ít nhất niềm vui đó vẫn giữ được đôi chút cho đến khi tôi phát hiện nơi mình neo thuyền đã bị chiếm giữ bởi đàn người nhiễm bệnh đông đúc.

Với khuôn mặt nhăn nhó, tôi vứt đi điếu thuốc và bỏ gói thuốc trở lại balo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các chiếc xe đa phần đều không khóa, nhờ đó mà việc kiểm trở nên thuận lợi và cũng tìm được vài món đồ thú vị còn dùng được bỏ vào balo. (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Sau ngày hôm đó, tôi có điều khiển máy bay trinh sát vài lần nhưng đã hoàn toàn mất dấu họ. Ít nhất tôi thấy được họ đã thực sự đến địa điểm an toàn được tôi nhắn lại, điều này phần nào đó chứng tỏ sự tin tưởng của họ với tôi.

Chỉ cần trên đoạn đường dù chỉ có một người nhiễm bệnh đi chăng nữa cũng đủ để khiến tôi chùn bước. Tôi là thế, một kẻ hèn nhát...

Đồ tốt!

Việc kiếm phụ kiện thay thế và đánh bóng lại khẩu s·ú·n·g dường như trở thành điều không tưởng trong khả năng tôi có. Thay vào đó việc tìm thấy một khẩu s·ú·n·g khác nghe có vẻ còn thực tế hơn nhiều.

Do đó.

Tình cảnh đã trở nên nguy hiểm khi mặt trời sắp lặn nhưng đám người nhiễm bệnh vẫn chưa hề rời đi. Vì sự an toàn của bản thân, tôi buộc phải tìm nơi chú ẩn tạm thời vào đêm nay.

Bực bội nhìn đám người nhiễm bệnh lần cuối rồi rời đi, tôi cần xác nhận hướng đi của mình. Điều đầu tiên và chắc chắn là tôi sẽ tránh càng xa khu thương mại càng tốt.

Phía ngoại ô xung quanh khu thương mại không xa có một tòa biệt thự, điểm khiến tôi chọn nơi này vì vị trí tương đối thưa thớt vắng vẻ và cổng ngoài khóa kín. Điều đó khẳng định rằng bên trong sẽ không có người nhiễm bệnh tồn tại.

Kể từ lần gặp được người sống sót khác ngoài bản thân mình giữa thế giới c·hết chóc, tôi giờ đây cảm thấy lạc quan hẳn lên. Dù không tận mắt chứng kiến nhưng tôi đã biết được đâu đó ngoài kia vẫn có những người giống mình.

Chúng đến đây từ lúc nào? Từ đâu đến?

Bỏ qua chiếc túi đầu tiên đầy thất vọng, chiếc túi thứ hai tiếp tục được mở ra. Bên trong chứa các thứ đồ tạp nham liên quan đến các công việc của cảnh sát. Lúc tôi đưa tay bới tung mọi thứ, bất ngờ có chiếc bọc nhựa trong suốt nổi lên.

Cầm trên tay gói thuốc vẫn còn hơn nửa, tò mò và châm lửa hút thử xem cảm giác của người trưởng thành.

3 Giờ chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong tâm trạng lo lắng tột độ, cuối cùng khi mặt trời đã bị che khuất phân nửa sau đường chân trời, tôi mới tìm thấy được nơi phù hợp.

Quả nhiên là thứ độc hại.

"Khụ Khụ!"

Hệ thống cống ngầm sớm đã bị bùn đất và thực vật chiếm giữ từ lâu, do đó nếu muốn thành phố trở về bình thường thì ít nhất phải đợi khoảng từ hai đến ba ngày. Tất nhiên điều đó chỉ đúng trong trường hợp trời không tiếp tục mư, bằng không tình trạng này sẽ còn tiếp tục dài dài.

Đứng trên sân thường ngắm nhìn ra xa, thứ tôi thấy giờ đây không phải những con đường chi chít người nhiễm bệnh mà là...nước. Thành phố hiện tại không khác gì atlantic trong truyền thuyết, nước ngập đến tận chân tầng lầu 2.

Dù không biết có thể dùng chúng làm gì nhưng ít ra cũng có thiết bị liên lạc, cứ mang về đã.

Nói đến hai người kì lạ kia tôi lại cảm thấy tiếc nuối .

Cập bờ, buộc dây neo chặt vào gốc cây, tôi bắt đầu quá trình lén lút quen thuộc.

Bên trong có hai chiếc túi.

Nhưng đó cũng chính là vấn đề bởi tôi không quá rõ về khu vực này.

"Ừm!"

Ngày 15 tháng 5 năm 2025

Đáng tiếc, nơi đấy có vài chục người nhiễm bệnh theo tôi thấy lảng vảng phía trên. điều đó lại khiến tôi mất thêm thời gian vòng sang đường khác.

Lấy chiếc túi đã ngâm nước đến mức mọc rêu ở ngoài, tôi mở ra xem thử. Chiếc túi đầu tiên bất ngờ là một khẩu s·ú·n·g trường tự động, dựa trên độ tinh xảo thì nó hẳn phải cực kì đắt đỏ. Nhưng cái thứ đắt đỏ đó giờ đây phủ lên mình một lớp rỉ sét khó coi, đấy là chỉ mới tính bên ngoài, còn các chi tiết phụ kiện bên trong thì không cần bàn cãi.

Dùng một chiếc lưới vải lớn làm từ màn cửa bao bọc lấy tất cả những vật liệu có thể nổi được mà tôi tìm thấy, nhờ đó một chiếc bè đơn giản đã ra đời.

Nếu có người hỏi vậy người nhiễm bệnh đã đi đâu, thì tôi sẽ nhìn vào mắt họ và chỉ tay xuống dưới.

Thời gian trôi qua, xem ra tôi khá may mắn khi không phát hiện bất kì người nhiễm bệnh nào, đoạn đường rộng lớn trừ các loại xe cộ bị bỏ lại thì không phát hiện gì khác, có điều vậy cũng khiến tôi phải đặc biệt dè chừng vì không tài nào biết được bên trong hay bên dưới gầm xe liệu có người nhiễm bệnh nào ẩn nấp hay không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thứ hai, nơi chú ẩn phải đủ an toàn và kín đáo nếu không muốn trở thành bữa tối khi kẻ săn đêm phát hiện. Một lần cận kề c·ái c·hết là quá đủ đối với tôi rồi.

Bên trong xe không có gì đáng nói, thứ giá trị hẳn luôn mang theo bên mình các viên cảnh sát. Tuy nhiên thông thường mà nói các trang bị đặc biệt thường sẽ được để lại trong xe trừ trường hợp cần thiết.

Điều gì thú vị giữa một thành phố hoang trong những ngày mưa tận thế?

Chiếc bè đi đến mái vòm dây leo chắn ngang đường được tạo nên bởi khung dây điện cũ. Tôi nhẹ nhàng dùng mái chèo tách nhẹ các dây leo sang hai bên, tránh bị mắc vào bè rồi tiếp tục tiếp tới.

Bước chân trên những tấm đá lót phủ đầy rêu xanh trơn trượt, tôi nắm lấy dây leo trên hàng rào sắt. Cẩn thận vượt qua lớp hàng rào, bên trong sân vườn mọc um tùm cỏ dại cao v·út đến ngang hông, mặt đất lầy lội có phần khá khó di chuyển.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ngập nước