Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Trở về
"Vậy nếu hai người tạm thời không biết đi đâu thì sao không đến nhà tôi nhỉ?"
Trong lúc tôi đang cố nghĩ biện pháp giải quyết thì Aiva đã bước lên phía trước, mình cô trơ trọi giữa đường.
Vào lúc này có động tĩnh từ phía thang lầu, Yelena vẫn còn ngái ngủ với khuôn mặt mơ màng dù hiện tại đã gần giờ trưa.
Câu trả lời này chợt khiến tôi nhớ đến cái ngày tôi lái chiếc máy bay rời đi, khi đó Aiva vừa trở về, trên tay dính đầy bùn đất cùng nắm rau dại.
Ngay lập tức, từ trạng thái đờ đẫn chuyển biến đột ngột sang trạng thái điên cuồng dữ tợn, chúng chạy cực tốc bằng hai chân như những vận động viên chuyên nghiệp, dùng tốc độ khoảng ngang tầm tốc độ xe máy chạy bình thường.
"Này...hai người...có muốn dùng bữa với tôi không?"
"Cậu ổn chứ?" Aiva hỏi.
"Tạm thời trước mắt thì không, đối với tôi Yelena ở đâu thì nơi đó chính là nhà"
Chị em này điên rồi...
Đá thẳng vào bụng với sức mạnh cực lớn khiến tên kia ngã ra bên đất, cô đưa thanh đao chặn lại cái miệng thối rữa của tên còn lại. Người phụ nữ nhiễm bệnh hành động rất nhanh chóng, cấp tốc sắp đứng dậy chỉ cần 2 giây.
Khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ chán ghét, Aiva gạt chân tên mập nhiễm bệnh khiến cho hắn ngã đè lên người phụ nữ thối rữa chỉ vừa mới đứng dậy còn chưa vững.
"Một số loại rau dại, thức ăn có thể dùng được tìm thấy ngẫu nhiên?"
"Này! Cô làm gì đấy, vào đây ngay đi!" Tôi nhỏ giọng gọi.
Đồ ăn vẫn như cũ vẫn là các loại thực phẩm dạng khô như bánh quy, ngoài ra có thêm chút hạt ngẫu nhiên. Nhìn xem hai người ăn có vẻ rất ngon, tôi thắc mắc.
Cắn nốt miếng bánh quy, Aiva trả lời:
"Hiện tại hai người có dự định gì cho tương lai?"
Nhìn thấy cô ấy có biểu cảm khoa trương như thế nhất thời khiến tôi bối rối.
Tôi gật đầu.
"...Không tệ đến thế..."
Tối hôm qua ngay khi vừa nhắc đến Yelena, Aiva suýt chút nữa đã g·iết c·hết tôi ngay tại chỗ. Tốt nhất tôi nên im lặng về vấn đề này, cũng như tại sao họ lại xuất hiện tại đây.
Aiva vẻ mặt ngạc nhiên thốt ra: "Không thể nào".
Bước qua những cái xác bằng vẻ mặt không thể tin được, ba người chúng tôi lên chiếc bè gỗ rời đi. Chiếc bè gỗ tuy có vẻ tạm bợ nhưng sức nổi lại chịu được cả ba người ở trên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy không rõ ràng nhưng hình như cô ấy bảo rằng tôi là một người kì lạ và cũng như nhắc gì đến hành động khó hiểu của tôi vào cái ngày hôm đó.
Việc đó ở đây tôi nghĩ là Aiva đang ám chỉ đến ấn tượng bất hảo ngay lần đầu gặp nhau. Cái khoảnh khắc cô mũi tên chĩa thẳng vào người tôi, có vẻ cô ấy vẫn còn cảm thấy áy náy...
Aiva chưa kịp dứt lời liền nghe thấy âm thanh khiến cô ngượng đỏ cả mặt, Yelena nhìn lên Aiva đang quay mặt đi, trong khi tôi bất giác nghĩ đến gì đó.
Tôi muốn hỏi mối quan hệ giữa hai người họ là gì, hay tạo sao Yelena lại băng bó kín thân thể như thế. Tuy nhiên tôi không phải kẻ ngốc, đặc biệt khi mà Aiva có vẻ phản ứng cực kì mãnh liệt.
Khoảng cách giữa cả hai thu hẹp nhanh chóng chỉ tính bằng giây.
Người nhiễm bệnh không chỉ có khả năng thính giác cao, khả năng thị giác cũng đáng sợ không kém. Khoảng cách hai bên chí ít còn hơn trăm mét, vậy nhưng những người nhiễm bệnh đã phát hiện ra Aiva.
Tôi không dám nhìn cô ấy vào lúc này, chỉ sợ mình bị phát hiện.
"Cậu biết việc lũ zombie có thể ngửi thấy mùi nhân loại chứ?"
Bộ điều đó có vấn đề gì sao? Mặc dù số người nhiễm bệnh quả thật rất đông nhưng nếu cẩn thận thì mọi chuyện sẽ ổn, bằng chứng ư? chẳng phải tôi vẫn đang sống rất tốt đây sao?
Tôi đồng cảm gật đầu, chỉ có người trải qua cảm giác đói mới hiểu nỗi đau của nhau.
"Vậy điều gì khiến cậu làm thế? Ý tôi là sau việc...đó"
Tôi tự hào dẫn đầu.
Bỗng nhiên tôi chợt nhớ ra ngày hôm đó trước lúc rời đi mình còn làm động tác... A, xấu hổ quá đi mất! Da mặt tôi đang b·ốc c·háy!
Aiva thì tôi còn hiểu nhưng Yelena tại sao cũng thế?
Ôi không, không xong rồi!
"Tôi biết? À, nếu nói về vấn đề đó thì đừng lo, tôi có một chiếc áo choàng bốc mùi khinh khủng đủ để bọn chúng không phát hiện ra được tôi đâu! Ngoài ra nơi tôi sống cực kì kín đáo nên rất an toàn!"
Cơ hội đây rồi.
"..."
"Tại sao à..." Tôi vẻ mặt suy tư: "Thật sự mà nói không có lí do nguyên nhân gì đặc biệt, chẳng qua cô chưa thực sự t·ấn c·ông tôi và ấn tượng về lần đầu gặp mặt cũng không tệ đến thế?"
"Đừng lo về điều đó, tôi đã sống ở đây được hai năm và mọi thứ vẫn ổn. Ngoài ra chỉ mới gần đây thôi, cả tòa nhà đã không còn bóng dáng người nhiễm bệnh nào nên còn an toàn hơn nữa, đường lên tầng trên cũng đã bị phong kín"
Vừa nói cô vừa vuốt ve một Yelena đang nũng nịu rúc vào ngực mình. Không rõ vì lí do gì mà càng nhìn tôi lại càng cảm thấy Yelena giống chú mèo con trong thân xác con người.
Ném cung xuống đất, Aiva rút thanh đao chuyên dụng thuộc về những thợ săn lành nghề. Lách người sang ngang, cô vung thanh đao dài khiến thủ cấp đẫm máu quay tròn trên không trước khi chạm đất.
Aiva cảnh giác nhìn quanh con đường hành lang, tôi biết cô ấy lo lắng điều gì.
Aiva dương cao nỏ, nhắm chuẩn và bóp cò. Mũi tên bay v·út trong không khí chỉ để lại vệt tàn ảnh mờ đâm xuyên đầu một người nhiễm bệnh.
Aiva thể hiện vẻ mặt cố gắng tiêu hóa đống lời lẽ bất hợp lí do tôi thốt ra, có chút buồn cười. Cuối cùng cô thở dài, miệng lẩm bẩm nhưng vì tôi cực kì n·hạy c·ảm với âm thanh nên nó vẫn đủ lớn để tôi nghe thấy.
"Không, điều đó, việc ngụy trang mùi căn bản... "
"Tôi ổn!"
Mà khoan đã, hành động khó hiểu?
"Cậu nói gì cơ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Động tác thành thạo thuần thục rút tên từ bao đựng rồi nạp vào nỏ, rất nhanh mũi tên thứ hai rời khỏi cung và giải quyết thêm một người nhiễm bệnh với v·ết t·hương xuyên não quen thuộc.
"Tất nhiên là ở trong thành phố rồi!" Tôi đầy tự hào nói.
...
Cơn gió thổi ngang quá khiến mái tóc cô hơi động dù đã cắt ngắn, Aiva lặng lẽ quay đầu nhìn vào tôi đang nấp bên bụi cỏ.
Aiva hoàn toàn phất lờ lời nói của tôi, từng bước tiến đến gần với chiếc nỏ săn bắn và thanh đao chuyên dụng.
Leo lên bằng đường thang sắt thoát hiểm khẩn cấp mà tôi vẫn thường dùng, thẳng tiến tầng 10. Vẫn như mọi khi việc leo 10 tầng lầu khiến tôi thở dốc mất sức, trái ngược với thế thì Aiva và Yelena không có chút biểu cảm nào.
"Thông thường hai người ăn gì?"
Tôi ôm đầu không biết phải làm gì, mắt bất giác nhìn về chiếc balo với khẩu s·ú·n·g bên trong. Đứng cạnh bên tôi, Yelena khuôn mặt ngây thơ mỉm cười nhìn tôi với mẩu bánh quy vẫn còn đang gặm dở trên miệng.
Chương 20: Trở về
Giẫm lên người gã mập, Aiva đâm thẳng thanh đao sắc bén đâm xuyên đầu một lúc cả hai.
Ngơ ngác trước cảnh này, tôi tự hỏi phải chăng Aiva thuộc gia đình thợ săn học bắn cung từ nhỏ hay sao? Phải biết mục tiêu còn chẳng phải bia tập bắn chỉ đứng im tại chỗ!
Thời gian trôi qua, mất thời gian phải đi đường vòng vì không muốn hứng chịu cơn mưa người nhiễm bệnh lao ra từ các tầng lầu cao, tôi cuối cùng cũng thấy căn chung cư quen thuộc.
Aiva không rõ tìm đâu được cây lược và dùng nó trải tóc cho cô nàng Yelena vừa thức dậy, Aiva nói:
"Tôi cần tiêu thụ lượng thực phẩm khá nhiều để duy trì thể trạng nên hầu hết thời gian đều dùng cho việc tìm kiếm thức ăn" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi không khỏi cẩn thận nhắc nhở họ rằng bên dưới mặt nước nguy hiểm đến nhường nào và có vẻ Aiva cũng biết điều đó, đó là lí do tại sao từ khi lên chiếc bè cô không hề buông tay Yelena.
Giá nhà đất trong thành phố không hề rẻ, gia đình tôi sắm luôn căn hộ tại trong thành phố để cho tôi tiện trong việc sinh sống và học tập.
"..."
"Nhà cậu...?" Aiva chợt cau mày, cô nói tiếp: "Nhà cậu ở đâu?".
Tất nhiên điều đó sẽ thật tuyệt nếu tôi không vô tình thấy thứ gì đó có hình người di chuyển cực chậm bên dưới đáy nhờ ánh sáng chiếu vào...
Mỗi lần ra ngoài tôi đều mang theo đầy đủ nhu yếu phẩm cần thiết phòng trường hợp bất trắc không thể trở về.
Sau bữa ăn, hai người bọn hai theo tôi di chuyển dọc theo tuyến đường trở về. Lặng lẽ núp bên bụi câp lớn quan sát bên ngoài, chiếc bè neo đậu vẫn còn đó, chỉ là người nhiễm bệnh tuy phần lớn đã di chuyển đi nhưng vẫn còn năm con rải rác ở lại.
( Từ đoạn này Aiva nhận thức được sự sai lầm trong nhận thức tuổi tác nên thay đổi xưng hô từ "Nhóc" sang "Cậu")
Khi thấy tôi mang đồ ăn ra khỏi balo, mắt của cả Aiva và Yelena sáng lên. Khác với Aiva còn giữ ý tứ thì Yelena trực tiếp lao lên và chìa tay muốn thức ăn.
Aiva vẻ mặt nghiêm trọng hỏi tôi.
"Hai năm! Vậy là cậu đã ở đó kể từ khi đại dịch bắt đầu sao?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cầm trên tay tấm ván gỗ nhẹ rẽ dòng nước, chúng tôi lênh đênh qua những con đường ngập, cúi người tránh những cây cột điện ngã đổ và những sợi dây leo. Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước tạo nên khung cảnh lung linh rực rỡ mộng mơ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"H-hai năm?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.