Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Tên tôi
Một cô gái tầm 20 tuổi có kích thước cơ thể còn lớn hơn cả tôi nằm đè thẳng lên ngực chưa bao giờ là một điều thoải mái, những thước phim ảnh hai người giống vậy ngủ ngon lành đều thật sự giả tạo.
Aiva mỉm cười cảm kích.
Yelena ánh mắt nhìn tôi trong chớp nhoáng rồi lại quay về trọng tâm quả mọng trên tay cắn dở, dường như không để tâm điều tôi làm.
"Nói đi, tôi vẫn đang nghe đây?"
Điều này làm tôi nhớ đến con mèo của cô bạn thân lúc trước, con mèo cô ấy cũng hành động tương tự vậy, cứ đến đêm lại ngủ cùng cô ấy theo lời kể.
Aiva và Yelena sống chung trong căn hộ đối diện với tôi, tuy nhiên thông thường chúng tôi sẽ nấu ăn và ăn uống cùng nhau trong căn hộ của tôi vì nơi đây có nhiều vật dụng cần thiết.
"À, ý cậu là những kẻ săn đêm?" Tôi uống ngụm nước cho trôi thức ăn trong miệng nói tiếp: "Đừng lo về chúng, chỉ cần mọi lối ra vào đều được bịt kín và không để chúng phát hiện ra chúng ta thì mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Đưa tay kéo nhẹ lên tấm chăn, không có gì đáng ngạc nhiên khi Yelena đang nằm rúc người trong lòng tôi ngủ say mê.
Tôi không biết, thật sự không biết... Nhìn vào khung cảnh hài hòa mọi người ngồi ăn cùng nhau mà so với khoảng thời gian trước kia cô đơn lạnh lẽo...tôi nghĩ nó đáng giá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cánh cửa mở ra phía sau lưng tôi, Aiva bước ra từ căn hộ đối diện. Cô lúc này mặc trên người bộ trang phục có phần thoải mái và mát mẻ hơn, khác hẳn bộ trang phục kín toàn thân lúc trước.
"Vườn cây cậu trồng trên sân thượng hình như có thể thu hoạch được rồi đấy?"
Bị gọi thẳng tên khiến tôi có hơi giật mình.
"Ưưưư...khó thở quá..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi hiện tại đang rất vui vì có người sẽ chia cùng giữa trốn trần gian đáng sợ, tôi thật sự không muốn quay về những tháng ngày một mình lần nào nữa!
Phải! Chính nó! Cái cảm giác này! Từ lâu tôi đã luôn muốn có một đứa em gái.
Aiva ánh mắt xa săm nhìn vào bức tường ván gỗ đóng kín khung cửa kính nói: "Đêm nào cũng như vậy sao? ".
"..."
Aiva lần này mang về một số loại thức ăn đóng hộp tại nơi siêu thị mà tôi chỉ, nhờ vậy tôi có thể dùng nó chế biến các món ăn đơn giản. Không ngờ được rằng một Aiva tưởng chừng toàn năng khi cô vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy nhưng điều đó chỉ đúng nếu ngoại trừ lĩnh vực nấu ăn.
Cách ăn của Yelena khá vụng về dẫn đến hai tay áo trắng dính đầy nước cà chua. Giờ tôi mới để ý kĩ càng nhưng bộ đồ này có vẻ khá bất tiện cho cô ấy, nó rất dễ bám bẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 21: Tên tôi
Thời gian ngắn ngủi sống chung đã bắt đầu hình thành các mối quan hệ. Đối với Aiva thì chúng tôi thuộc mối quan hệ cận thân thiết, tôi tin rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì cô ấy sẽ chịu mở lòng mà thôi.
Lúc đầu Aiva còn khá ngại ngùng khi tôi nói rằng bản thân sẵn lòng chia sẽ mọi nguồn thực phẩm lẫn thứ bản thân có. Còn hiện tại cô đã thoải mái hơn, có thể ra vào căn hộ của tôi đầy tự nhiên và lấy thứ mình muốn.
Những món tôi nấu ra tương đối bình thường và đơn giản, chỉ xào nấu đơn giản và thêm chút gia vị. Vậy mà cả hai người đều khen rất ngon, Yelena khen bằng cách ăn hết sạch. Không rõ là khen thật hay khen theo phép xã giao nữa...
"Nhớ lần chúng ta gặp nhau lần đầu chứ? Đống thuốc từ đó mà ra."
"...Yelena...phải cậu đó không...?"
Đêm nào cũng như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc sống với hai người chỉ mới đây thôi còn lạ lẫm nhất thời khiến tôi quên mất kho báu phía trên sân thượng, tính toán thời gian đâu đấy thì cũng đến lúc thu hoạch được rồi.
"Cho cậu này"
"A?"
"Mà này ... Mika"
Dù bình thường Yelena khá hiền lành và ngây thơ, nhưng cô ấy sẽ đặc biệt hung dữ khi b·ị đ·ánh thức bất tự nhiên, cho đến nay vết răng cắn trên tay tôi vẫn còn nguyên dấu vết. Bảo sao Aiva lại để cho cô ấy ngủ thoải mái gần nửa ngày trời lúc họ ở cùng nhau.
Sau khi trả lời thì tôi tiếp tục ăn, nhưng hình như trong khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi ánh mắt Aiva trở nên phức tạp như có điều muốn nói, thấy vậy tôi bèn hỏi lại.
Yelena bình thường khá kì lạ, cho đến nay tôi chưa từng nghe cô nói bất kì âm thanh nào. Hành động và tư duy như đứa trẻ đầy ngây thơ tò mò với mọi thứ xung quanh.
Ngày 20 tháng 5 năm 2025.
Đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh trước món ăn ấy.
Tôi khi còn trên trường lớp có bạn đa phần là nữ, hiển nhiên do đó dẫn đến tôi thường hay để ý và dễ dàng đọc cảm xúc nữ giới nói chung...
Nếu nói về trang phục thì tôi thật sự có nhiều lắm, cả năm lẫn nữ và đủ mọi kích cỡ. Đơn giản vì toàn bộ di sản có trong tòa chung cư này về cơ bản thuộc sỡ hữu của tôi.
"Được rồi theo tôi nào, cùng lên sân thương thôi"
Đến lúc này Yelena mới vui vẻ nhận lấy và ăn ngon lành.
"Sao thế?"
Kết thúc bữa ăn, Aiva yêu cầu muốn được rửa chén nên tôi gật đầu đồng ý, còn bản thân thì lên sân thượng theo đường thang bộ. Đi được đâu đó nửa đoạn đường thì Yelena ở đâu xuất hiện theo sau tôi, trên trang phục và tóc còn dính đấy vài sợi lông trắng muốt.
Thấy điều đó nên tôi giải thích.
Ngắt lấy quả mọng trên cây, tôi đưa nó sang cô ấy.
Aiva gật đầu, mang theo băng vải và dắt tay Yelena về căn hộ. Hình như lúc cô ấy quay mặt đi có phần ửng đỏ thì phải. Cô ấy vẫn áy náy về lần đó sao?
"Aiva?"
Nếu mối quan hệ giữa chúng tôi mỗi lúc một tốt hơn thì cái ngày cô ấy tự mở lời hẳn sẽ không còn xa...
Tôi tự hỏi mình phải làm sao bây giờ.
Yelena vẻ thèm thuồng ngồi xổm cạnh bên nhìn chằm chằm quả cà chua chín mọng, cảm giác như có thể chớp nhoáng lấy bỏ vào bụng. Có điều dù vậy Yelena vẫn cố kìm nén ngăn cản bản thân mình.
Cho đến nay tôi vẫn hoàn toàn mù lòa về thông tin cá nhân của Aiva và Yelena. Yelena hành xử như vậy thì tôi tạm thời không nói, nhưng Aiva cô ấy cho đến nay chưa từng đề cập chút nào đến bản thân hay thông tin về Yelena.
...Cũng như ánh mắt kì lạ và phức tạp mà Aiva thỉnh thoảng hướng về tôi như có điều muốn nói nhưng lại đồng thời không muốn nói ra...
"..."
...
Aiva lắc đầu, vẻ mặt bình thường tiếp tục bữa ăn. Rốt cuộc là do tôi suy nghĩ nhiều sao?
Lúc đầu mọi chuyện chỉ kì lạ ở việc Yelena thỉnh thoảng lại ngửi mùi tôi, nhưng rồi khi thời gian trôi qua, Yelena cô ấy càng lúc càng trở nên quấn người đến mức dù Aiva đã cố ngăn cản nhưng bằng cách nào đó cô ấy vẫn có thể mò vào phòng tôi vào mỗi đêm.
Tôi tuyệt đối ngăn cấm Aiva nấu ăn dù cho cô khó chịu ra mặt, vì cái dạ dày! Còn Yelena thì chắc chắn không thể rồi, vậy nên việc nấu ăn do tôi đảm nhận hoàn toàn.
Tại sao tôi lại chia sẽ tất cả mọi thứ mình có? Điều này có phải quá ngốc nghếch không?
"Trang phục và băng vải của cô ấy bẩn rồi"
"Ưmmm..."
"Cậu lại vừa xé tung chiếc gối nào nữa sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến gần giữa trưa Aiva quay về sau chuyến đi ra ngoài, chỉ còn chậm chút nữa nếu Aiva không can thiệp thì chắc tôi đ·ã c·hết vì không thở được mất.
Yelena mỉm cười nghiêng đầu.
Họ đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện ở đây, người đàn ông đã hi sinh đó là ai, tại sao ông ta sẵn sàng làm vậy, tại sao Yelena hành xử như một đứa trẻ ngây thơ và không thể nói chuyện?
Tôi cực kì mong chờ cảm giác cắn vào quả mọng nước đó.
Nhìn biểu cảm đáng yêu này, tôi lén lút nhìn quanh xác nhận Aiva không ở gần. Nuốt nước bọt, tôi chậm rãi đưa tay chạm vào mái tóc Yelena vuốt nhẹ.
"...Cảm ơn"
Aiva nhìn về phía Yelena rồi gật đầu.
Tôi hiểu ra mặc dù bình thường Yelena cực kì ngây thơ nhưng cô phần nào vẫn nhận biết được những điều gì quan trọng, giống như việc thức ăn trước mặt mình hiện tại rất quý giá vậy.
Trong quá trình đó Aiva có chút ngạc nhiên trước số lượng vật dụng y tế và số lượng thuốc men để chật kín tủ.
Trong lúc còn đang mơ màng giấc ngủ, tay tôi bất chợt sờ vào thứ gì đó mềm mại đàn hồi. Điều này khiến tâm trí còn đang mông lung ngay tức thì tỉnh táo.
"Ừm, để lát nữa tôi lên xem thử!"
Tôi không dám tưởng tượng ra khuôn mặt của tôi lúc này đang có biểu cảm kì quái như thế nào, cũng may rằng Yelena ngây thơ sẽ không để tâm điều đó.
Hái số lượng vừa đủ cho buổi tối, tôi dẫn Yelena trở về.
"Tất nhiên là được, tôi nói trước rồi mà, cậu cùng Yelena có thể hoàn toàn tự nhiên như ở nhà. Miễn rằng hợp lí thì cậu cứ lấy mà sử dụng, không cần hỏi ý kiến tôi đâu?"
Yelena lúc này cũng đã tỉnh giấc, nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ vô tội. Điều đó khiến tôi chỉ đành cười gượng đáp lại.
Nặng quá...
"Đúng thật vậy,...ừm...cậu có thể cho tôi mấy cuộn băng vải y tế được không?"
Để cô ấy không còn ngại khi sử dụng đồ của tôi, tôi hướng dẫn Aiva đến nhà tắm để đồ dự trữ y tế và để cô ấy tự tay lấy chúng.
Phải chăng cô ấy chịu khiếm khuyết gì đó chăng?
Vô số câu hỏi tôi thật sự muốn biết câu trả lời. Dù vậy nếu Aiva không muốn đề cập đến thì tôi cũng không nên mở lời, bằng không thì có thể sẽ khiến mối quan hệ mong manh giữa cả hai sẽ rạn nứt.
"He he"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.