Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Mộng
Tôi ngay lập tức sững người và dừng lại khi Yelena lên tiếng, cô ấy vừa phát âm sao? Ngoài âm thanh vừa nãy ra thì cô ấy không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Tôi đến gần tấm kính, đặt tay mình lên trên.
Cô ấy vẫn đang nói gì đó, ánh mắt nhìn tôi như thể chúng tôi rất thân thiết nhau.
"Ha Ha!"
Nếu có thì cũng chỉ là mối bận tâm về kẻ săn đêm khi mặt trời lặn mà thôi.
Không có việc gì làm, tôi lại lôi chiếc đài kiểu cũ ra sử dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị tôi t·ấn c·ông, Yelena vừa co vừa uốn người, khuôn mặt bồn chồn không thể chịu được.
Đột nhiên Yelena hai tay ôm chặt lấy tôi từ sau, bỏ qua cảm giác đầy khoái cảm của cánh con trai nói chung khi cảm nhận được sự mềm mại của hai ngọn đồi đè nén trên da thịt, thì cô ấy nhe lớn hai hàm răng ngoạm thật lớn vào cổ tôi.
Trong sự trôi nổi và nghẹn nước, tôi vô tình nhận ra rằng cô ấy vẫn ở nguyên vị trí ấy, chỉ khác biệt ở chỗ trên cổ có chiếc vòng sắt với số...số mấy?
...
..
Tôi mơ thấy mình bị gì ấy nhỉ? Tôi có mơ à? Cảm giác như bản thân mình vừa quên mất điều gì đó cực kì quan trọng nhưng có cố cũng không tài nào nhớ lại được. Nhớ lại xem nào, tôi đưa Yelena đi ngủ rồi bản thân cũng trở về phòng của mình và chợp mắt.
Có điều gì đó không đúng...bàn tay mình nhỏ đến vậy sao?
Không hiểu sao khi nhìn cô ấy ngủ ngon khiến tôi cũng có phần buồn ngủ theo, tôi biết mình không nên lười biếng thế này nhưng sẽ không vấn đề gì nếu tôi chợp mắt chút ít.
À thôi nhỉ...dù sao có thấy thì cũng...có biết số mấy đâu...
Còn đang cân nhắc xem có nên tiếp tục để khiến cô ấy lên tiếng giống vậy nữa không? Thì bất chợt Yelena luồn người tránh thoát được khỏi đòn khóa, bản thân như một chú mèo giận dữ tiếp cận sau lưng tôi.
Kí ức của tôi về tuổi thơ thật sự khá mơ hồ, có thể nói rằng tôi chẳng có kí ức gì trước lúc vào tiểu học cả...
Backroom sao?
Bất ngờ ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, nước từ đâu ùa vào căn phòng tôi đang ở và dâng cao. Tôi hốt hoảng nhìn lại và phát hiện rằng lối vào đã biến mất, ba phía đều chỉ có bức tường trắng và một mặt kính lớn trước mặt.
Hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trên tấm kính lớn là hình ảnh đứa bé chỉ tầm 2 đến 3 tuổi. Là tôi lúc nhỏ sao? Tôi cũng không rõ...
Tỉnh dậy từ giấc ngủ, tôi cảm giác như bản thân mình sắp nghẹn thở mà c·hết vậy. Mở to mắt ra, giờ đã gần chiều tối với ánh sáng vàng nhạt đặc chưng.
Chương 22: Mộng
Tôi nhìn vào người trước mặt, một người với mái tóc ngắn...đen?...hay là bạch kim?...mặc trên người bộ trang phục đơn giản với viền đen như các bệnh nhân... bệnh nhân?... sao tôi lại thấy nó giống phòng nghiên cứu hơn nhỉ?
..
"Hộc Hộc!!!"
Dù cô ấy không nói bản thân đi đâu nhưng tôi có thể đoán được phần nào. Không rõ lí do nhưng Aiva đang cố gắng hết sức đã trở nên mạnh mẽ hơn, điều này không chỉ đơn giản là để sinh tồn tại thế giới khắc nghiệt hiện tại mà còn có nguyên nhân sâu xa nào đó.
Lần nữa mở mắt tôi thấy mình đang trong một nơi kì lạ với rất nhiều căn phòng và máng trượt nước.
Ngồi vặn núm xoáy chỉnh tần số, vẫn như cũ chẳng bắt được bất kì tần số nào hữu dụng có âm thanh ngoài tiếng rè rè quen thuộc đến chán nản.
Nước ngập kín căn phòng, tôi lửng lơ trong nước và không thể thở. Cảm giác vùng vẫy trong tuyệt vọng và c·ái c·hết tới gần.
Tôi tự hỏi bản thân mình biết cô ấy sao? Kh...hay có? Tôi đã thử muốn phủ nhận nhưng lời nói giữa chừng lại nuốt trở vào, dường như là có thì phải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc đang tiêu diệt bọn họ bằng cách bắn vỡ các bong bóng thì bất ngờ godzilla xuất hiện và nháy mắt với tôi. Nó ngẩng đầu lên trời gầm lên âm thanh rền vang và phun ra tia plasma hủy diệt bầy giơi chú hề đông đúc.
"Được thôi"
Hửm?
..
Tốc độ căn nhà đổ xuống không hề nhanh nhưng không rõ lí do gì tôi lại di chuyển rất rất chậm, để rồi hoàn toàn bị căn nhà đó đè lên người.
Yelena ngồi cạnh tôi chán nản ngáp dài, nếu cô ấy có đuôi thì tôi tin chắc rằng nó đang rủ xuống.
Cất chiếc đài sang một bên, tôi tự hỏi mình sẽ làm gì tiếp theo trong ngày? Thật sự trong tình thế hiện tại, điều duy nhất cần bận tâm là thức ăn-nước uống và sự an toàn. Tôi đã hoàn thành cả hai yếu tố này với nguồn thức ăn nước uống đủ sống và căn hộ an toàn không có người nhiễm bệnh ở gần.
Cô ấy...đang nói gì đó...tôi thật sự không nghe được bất kì âm thanh nào... (đọc tại Qidian-VP.com)
Người nhiễm bệnh ở đây cũng không hề đáng sợ điên dại hay máu me mà chỉ là những người đeo lên mình những chiếc mặt nạ chú hề, tay cầm bong bóng máu đỏ.
Sự xuất hiện bất ngờ của cô gái lại không khiến tôi giật mình chút nào, cứ như tôi đã quá quen thuộc với điều đó vậy.
Lúc này Aiva đứng ngoài cửa nhưng không bước vào, trang phục lại thay đổi về lúc trước rồi nhìn tôi mà nói.
Tôi còn từng bị các bạn nữ kéo vào phòng thay đồ nữ của trường nữa cơ mà!
...
Ánh mắt đờ đẫn sờ tay lên cổ mình. Quả thật nơi đấy cũng có chiếc vòng và kí tự số nào đó được khắc bên trên, nhưng tôi không đời nào có thể tự nhìn thấy số của mình được...
Tôi có học chữ số chưa nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Như đã nói từ trước thì mức độ gia cố hiện tại đã thuộc phạm vi tối đa tôi có thể làm, nên thành ra dù có muốn cũng không có cách nào gia cố căn hộ thêm được nữa.
Hiện tại có lẽ cô ấy đang tìm kiếm người nhiễm bệnh để rèn luyện khả năng chiến đấu. Tôi đoán vậy vì thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ định kì ra ngoài thu thập vật tư, những lần ra ngoài gần nhất tôi phát hiện ra khá nhiều xác c·hết người nhiễm bệnh b·ị c·hém hoặc c·hết do trúng tên.
Tôi tự hỏi thật sự Yelena buồn ngủ đến vậy sao? Ý tôi là cô ấy thực sự đã dành hơn 12 tiếng đồng hồ thay vì 8 tiếng như người bình thường.
"YELENA!"
Trong giấc mơ đầy điên rồ, tôi thấy mình trở thành siêu nhân có thể bay được lên không, tay cầm hai khẩu s·ú·n·g với băng đ·ạ·n vô hạn tiêu diệt những người nhiễm bệnh.
"Cậu buồn ngủ sao?"
Ừm, chắc có lẽ tôi đã nghĩ quá lên mà thôi. Nhưng trước hết!
Các xác c·hết thường khá riêng lẻ hoặc không quá nhiều, điều đó chứng tỏ cô ấy cực kì thành thoại trong chiến đấu, luôn hạn chế số kẻ thù trong phạm vi bản thân có thể đối phó.
Tôi cứ thế dạo quanh, đi qua hết căn phòng này đến căn phòng nọ, dường như kiến trúc ở đây không có điểm dừng.
Vậy nên tôi dẫn cô ấy về phòng căn hộ đối diện, ngay khi vừa nằm lên giường, đôi mắt cô lập tức rủ dần kín và nhắm chặt.
Hóa ra tôi mơ thấy mình bị... là do Yelena mà ra.
Ngẩng đầu, tôi bất ngờ phát hiện có một người đang đứng đối diện mình, đó là một cô gái cũng ngang tuổi bản thân, tay cô đồng dạng đặt lên tấm kính vô tình trùng khớp với vị trí bàn tay tôi, trùng khớp đến từng ngón tay một.
Còn đang vui vẻ vì có đồng bạn trợ giúp, nào ngờ dư âm từ đòn t·ấn c·ông khiến ngôi nhà cao tầng gần đó đổ hướng về phía tôi.
"Ừm, hợp với cậu lắm!"
..
"A, Yelena! Nhả ra mau!"
Mọi thứ chỉ thật sự có điểm khác biệt khi tôi bất ngờ đi vào một căn phòng cụt không có lối đi tiếp, phía bên phải căn phòng lại là một căn phòng khác bị ngăn cách bởi một tấm kính khổng lồ chắn hết toàn bộ, tạo thành vách tường kính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Aiva rời đi, mang theo cây cung và thanh đao quen thuộc.
Hả?
Chợp mắt...tỉnh dậy và thấy Yelena?
Chỉ một chút thôi...
Phía trên tôi, Yelena như một chú mèo tinh nghịch đang liếm lông không chút bận tâm rằng bản thân mình suýt chút nữa liền khiến tôi c·hết ngạt. Cô ấy đã tỉnh giấc từ lúc nào và đi thẳng vào căn hộ của tôi, leo lên thẳng người tôi mà ngồi.
Càng vùng vẫy Yelena lại càng siết chặt hơn...
Cảnh tượng tư thế này kết hợp với việc chúng tôi đang ở trên giường có thể sẽ khiến người ta liên tưởng ngay đến những điều đen tối. Có điều đừng quên mất rằng tôi là một kẻ có bạn đa phần là nữ giới, những chuyện mà một đứa con trai khác không dám nghĩ đến thì chưa chắc tôi đã không dám làm.
Ngay khi vừa thay mới trang phục, Yelena liền xông thẳng vào phòng khoe với tôi. Cô hiện tại mặc trên người một chiếc váy trắng sữa liền thân, mỗi bước di chuyển đều bất giác khiến vạt váy xòe ra trông như hoa nở rất đẹp.
Hai tay như những con sâu, tôi đè lên người Yelena không cho cô ấy trốn chạy, t·ấn c·ông ngay vào những vị trí khiến người ta cực kì nhột và bồn chồn.
Tôi cũng muốn đáp lại, để rồi tôi mới nhận ra chính bản thân mình cũng không hề nói được. Không phải, không đúng, không phải là tôi không nói được mà chính xác hơn là không gian giờ đây trở nên yên tĩnh lạ thường, bất cứ mọi âm thanh nào đều cứ như không được phép tồn tại.
Tôi cứ đi và cứ đi, mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn vô tận...
Bất ngờ thay qua việc nhìn vào cô ấy, tôi bất ngờ nhận ra bản thân hình như cũng mặc trang phục tương tự.
Tôi tức giận vùng dậy khiến Yelena đang trên người tôi trao đảo và ngã ngược ra sau, trong khi tôi vùng lên thay đổi ngược thành tôi trên người cô ấy, hai tay trống cạnh bên đầu.
"Cậu giúp tôi trông nom Yelena, tôi sẽ quay về trước khi trời tối"
Yelena nhìn tôi gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.