Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Lời thề
Tiếp tục là quãng thời gian im lặng trong không gian, cho đến khi tôi phá vỡ nó bằng những lời cuối cùng.
Cuối cùng cũng xong! Quá trình tuy đơn giản nhưng đầy vất vả khi vừa thực hiện lại vừa tránh nhìn vào những nơi không được nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)
..
"Cậu luồn chân qua đây...đúng rồi.."
Có lẽ tôi nên đi lấy thêm về, hoặc nhờ Aiva đi lấy nhỉ?
Có hai tiêu chí để chọn trang phục, tiêu chí đầu tiên rằng trang phục phải sáng màu để có thể biết được tình trạng thân thể cô ấy. Tiêu chí thứ hai là trang phục phải tránh tiếp xúc với cơ thể càng nhiều càng tốt, tránh các loại bó hoặc siết bởi điều đó có thể gây tổn thương.
Tôi đưa tiễn Aiva ra ngoài như thường lệ. Mỗi lần cô ấy rời đi tôi đều căn dặn cẩn thận, nhắc cho cô ấy biết cần lượng sức bản thân, các địa điểm nguy hiểm, các nơi có thể dùng để trú ẩn tạm thời, chuẩn bị thức ăn dự phòng trong trường hợp không thể trở về...
Tôi tự chế diễu chính bản thân mình.
Yelena bất ngờ xuất hiện từ phía sau vòng ôm lấy cổ, cằm lên trên đầu tôi. Cô đưa tay vẫy vẫy với Aiva đang rời đi, thấy vậy Aiva cũng vẫy tay mỉm cười đáp lại.
Nhìn Yelena, tôi hít một hơi thật sâu và rồi đưa tay kéo lấy sợi dây vòng qua cổ thắt nút. Chiếc váy xòe liền thân trắng xóa chậm rãi rơi xuống dọc thân thể vì mất điểm níu giữ, từ đó để lộ ra thân thể Yelena với băng vải quấn khắp toàn bộ người từ hạ thân lên tới trên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Yelena " Tôi thật sự không kìm được mà nức nở: "Tôi b-biết lời mình sắp nói ra lúc này có phần giả t-tạo và cũng không chắc cậu có thực sự hiểu hay không, nhưng mà tôi muốn nói rằng tôi không xem cậu là người xa lạ chỉ vì chúng ta không cùng dòng máu"
Chợt ôm lấy Yelena, tôi vuốt mái tóc cô mà chẳng nói lời nào.
"Yelena... Tôi xin thề sẽ bảo vệ cậu. Đây sẽ là bí mật của riêng hai chúng ta được chứ?"
"Tôi đã nhiều lần muốn kết thúc tất cả, để bản thân không còn tiếp tục chịu sự dày vò của cơn đói hay áp lực sinh tồn mỗi ngày. Nhưng mà... nhưng mà nè... " Dòng nước mắt tôi tuôn trào.
Tôi vừa muốn biết lí do tại sao Yelena quấn băng, đồng thời lại vừa không muốn biết do có thể bản thân sẽ cuốn vào những cảm xúc tiêu cực. Nhưng một khi đã biết rồi sự thật, tôi không thể nào cứ xem như mình chưa từng thấy gì.
..
Nói là câu hỏi nhưng thật chất đó là câu khẳng định, bởi dù cô ấy có muốn hay không thì tôi đã nâng tay cô ấy lên và cùng nhau ngoắt ngón út vào nhau tuyên bố lời thề...
"Tay cậu..."
"Tôi cần tháo băng cho cậu được chứ?"
" Vì hai người đã cho tôi quá nhiều. Do vậy, hãy dựa vào tôi...dù rằng tôi cũng chẳng biết một kẻ vô dụng như mình có thể làm gì"
..
Tôi chợt lại lặng im.
Nhìn lại Yelena đang nghiêng đầu ngây thơ, tôi lựa chọn cho cô ấy bộ váy có áo tay dài tương đối thoáng mát và đặc biệt phải có màu sáng.
"Có chút ích kỉ, nhưng tôi xem cậu lẫn Aiva như...như... " Lời nói mắc lại cổ họng vì quá xúc động lẫn xấu hổ, có điều tôi tin rằng mình phải nói, ít nhất là nói cho Yelena, người có vẻ sẽ không nói với bất kì ai khác.
Có vẻ vì bị tôi nhắc nhở nhiều quá mà nhiều lúc Aiva tỏ ra khó chịu ra mặt, tuy vậy ngoài biểu cảm đấy thì cô ấy không hề lên tiếng phản bác.
"Xong rồi"
..
"Được rồi...Yelena"
..
C·hết tiệt, cảm xúc tôi đang dâng trào một cách nhanh chóng, bị cuốn vào nỗi đau mà tôi cảm nhận được đằng sau lớp băng quấn, bị cảm xúc tiêu cực của chính bản thân mình dần nhấn chìm trong sự kinh hoàng Yelena đã chịu.
..
"Yelena, tôi không biết cậu đã chịu những gì trong quá khứ. Dù bản thân cũng rất muốn biết nhưng có lẽ Aiva cũng sẽ không nói ra cho tôi nghe."
..
" Dù có là gì thì mọi thứ cũng đã qua rồi! Hãy sống vì tương lai...cứ tiếp tục vui vẻ như ngày tháng vừa qua..."
Tạm bỏ qua những điểm bất thường thì Yelena có dáng người khá hoàn mĩ kết hợp với bộ trang phục mỏng manh tạo ra sự gợi cảm mang tính tầm vóc.
"Yelena, thay băng thôi, băng của cậu bẩn cả rồi" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi sợ hãi, thật sự sợ hãi! "
Tôi vuốt mái tóc cô, giọng nói có chút run.
Đưa tay lau đi nước mắt, tôi cười gượng.
"Hãy nói...à không, hãy ra hiệu cho tôi dừng lại ngay lập tức nếu cậu cảm thấy đau".
"Tí ...tách"
Chương 24: Lời thề
Cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt ngây thơ với nụ cười trên môi, nhưng mà trái ngược với điều đó, có dòng nước chạy dọc theo khóe mắt cô thành dòng đi qua hai bên má để xuống cằm...
Dẫn theo Yelena trở về phòng, tôi mang hộp thiết bị y tế đem ra phòng khách. Trong hộp có vài cuộn băng vải, với tốc độ này hẳn chỉ đủ để sử dụng thêm khoảng một tuần nữa thôi.
"Bất quá... "
Vì thế mà tôi biết được...một vài bí mật.
"Cố đứng im, tôi sẽ lau người cho cậu..."
"..."
"Ha...tự nhiên tôi tự cảm thấy bản thân mình sến súa quá nhỉ...ha..."
Vì chiều cao tôi thấp nhất ở đây nên khi đứng thẳng bằng nhau thì tôi chỉ đứng đến cằm cô ấy. Do vậy mà thỉnh thoảng Yelena không rõ học từ đâu lại đi làm cái trò này, cứ như đang nhấn mạnh rằng sao tôi thấp đến thế?
"Chỉ cần có người trò chuyện, chỉ cần những sự tiếp xúc mơ hồ, chỉ cần những lời quan tâm, những hành động tốt đẹp hướng về nhau đối với tôi là quá đủ rồi, tôi thật sự không dám đòi hỏi gì thêm đâu."
Vậy là cô ấy thật sự hiểu...Cảm ơn trời...cô ấy thật sự HIỂU...
"...Cảm ơn"
Tôi dẫn theo Yelena sang căn hộ đối diện, nơi sinh hoạt riêng tư của hai cô gái. Tránh không soi mói bất kì thứ gì trong nơi riêng tư của người khác, tôi chỉ tập trung đi thẳng vào phòng ngủ và mở tủ quần áo.
" Cứ mỗi khi đứng trên rìa sân thượng tòa nhà, hai chân tôi lại trở nên run rẩy bất chấp nỗ lực tiếp đến, tôi vẫn lùi về sau. Tôi hận không thể kết liễu bản thân ngay lập tức, đồng thời tôi cũng chế diễu bản thân vì chỉ đang lấy cớ để chứng minh cho chính bản thân mình thấy rằng cũng có chút phần dũng cảm đâu đó tồn tại "
"Tôi hằng đêm vẫn thầm mong rằng hai người các cậu cũng nghĩ thế, dù cho không phải...xin rằng đừng nói ra...hãy cứ để tôi giữ nguyên mộng tưởng ấy trong tâm trí..."
Tôi mím môi cắn răng.
Sau cơn mưa là những ngày nắng kéo dài, nước vốn ngập cả thành phố cũng dần rút đi. Dù hiện thực có trở nên tàn khốc thế nào đi chăng nữa với con người thì dưới góc nhìn của thiên nhiên cũng chẳng thể nào ngăn cản sự phát triển và sinh sôi của vạn vật.
"Chân cậu..."
..
"Và rồi một ngày như bao ngày...hai người xuất hiện phá vỡ vòng lặp luẩn quẩn không lối thoát mà tôi đang mắc kẹt bên trong. Cậu không biết được tôi đã hạnh phúc đến nhường nào đâu, thật sự...hạnh phúc lắm"
Không gian cứ thế im lặng nghe được cả tiếng kim rơi, không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu... Thứ còn lại trong không gian chỉ là âm thanh mưa rào tạt vào khung cửa sổ tí tách.
"Cậu đi cẩn thận"
Những lúc Aiva rời đi, ngoại trừ những công việc thường ngày thì tôi cũng đảm nhiệm luôn việc chăm sóc Yelena.
"Nhưng mà...tôi muốn sống...thật sự muốn sống..."
"Cậu có nghĩ rằng tôi kì lạ không? Ý tôi là nhận hai người mới đây thôi còn là người xa lạ không quen biết làm gia đình? Ha... Tôi tự mãn nhỉ? Ý tôi là tôi dựa vào cái gì cơ chứ? Dựa vào việc tôi trước đó đã trợ giúp hai người thoát khỏi sự vây hãm hay dựa vào việc cho mọi người một nơi ở và sống cùng nhau được khoảng thời gian ngắn thôi sao..."
Sự tổn thương đó nghiêm trọng đến mức ngay cả thứ đồ căn bản như đồ lót cô ấy còn không được phép mặc thì đừng nói đến các loại đồ có dây thun siết chặt hông thông thường.
Cô ấy gật đầu đáp lại.
"Cậu biết không? Trong suốt hai năm qua kể từ khi thế giới trở nên điên loạn, tôi đã bị cô lập ở đây, trong cái thành phố cơ đơn ảm đạm chẳng có gì ngoài c·ái c·hết này!"
Tôi chạm vào dòng nước mắt đó, cảm nhận nó.
Sau cái đêm hôm ấy, dù cả hai không ai nói ra và vẫn cư xử như thường ngày, nhưng tôi có thể cảm nhận được mối liên hệ giữa chúng tôi trở nên gắn bó hơn phần nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
..
Tôi siết chặt tay, ánh mắt căm hờn.
Tôi siết chặt Yelena vào lòng mình chặt hơn, tầm nhìn đã chẳng thấy gì ngoài nước mắt ướt đẫm.
Cây cối phát triển mạnh chiếm lấy cả mặt đường, có những đoạn cỏ lau cao đến mức vượt qua tầng 1 phổ thông.
Nhìn băng vải đã có dấu hiệu chuyển màu ố vàng cùng thêm nhiều vết bẩn, tôi tính toán đâu đấy hẳn cũng đã đến lúc.
Tôi cầm trên tay tấm khăn ấm bắt đầu lau người cho Yelena.
"...GIA ĐÌNH..."
Thân thể Yelena được quấn lên người lớp băng mới trắng tinh từ đầu đến chân. May rằng tôi có học qua lớp sơ cứu cơ bản nên cũng biết đôi chút việc cần làm.
Từng sợi băng vải kéo dài dần rơi trên đất, cuộn tròn và cuộn tròn, cứ vậy cho đến khi điểm cuối sợi dây xuất hiện.
Trong tủ có rất nhiều trang phục khác nhau của nữ giới được mang về từ các căn hộ khác.
Càng nhìn tôi lại càng cau mày khi nhìn thấy nhiều vùng băng vải ố vàng trong khi rõ ràng Yelena chỉ mới thay băng cách đây không lâu.
Cũng là tiếng rơi của giọt nước, nhưng, nó lại không có nguồn gốc từ bầu trời.
Nhớ lại những căn phòng ngập tràn người nhiễm bệnh đáng sợ bên trong, tôi tự vỗ mặt mình khi nghĩ rằng bản thân lại kêu Aiva đến nơi nguy hiểm như vậy.
Yelena mỉm cười rồi đứng dậy từ ghế sofa đi đến trước mặt tôi.
Bầu trời lại buông xuống những hạt mưa...thời tiết thật kì lạ.
"Đâu cứ nhất thiết phải chọn cách thức đầy đau đớn đó?Tôi biết chứ, rằng bản thân mình thật giả tạo. Thật sự...tôi chỉ cần uống hết lọ thuốc ngủ... việc thuốc quá liều sẽ giúp tôi kết thúc tất cả...một cách êm đềm" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không phải mặt đó, nút cũng bị cài sai chỗ rồi?"
"Tí tách...tí tách"
"Vậy nên, Yelena này...dù có thế nào...cậu cũng phải sống. Sống một cuộc sống thật tốt, đừng lo nghĩ bất cứ điều gì, hãy cứ tiếp tục hồn nhiên..."
"Được rồi, cậu không cần cố đâu, cứ để tôi mặc cho cậu..."
Rốt cuộc! Yelena đã chịu những gì để mà bị hủy hoại đến mức này? Cứ nghĩ đến điều đó là tôi lại cảm thấy đau nhói. Tôi có nhược điểm là một người tương đối đa cảm, tôi biết điều đó chứ.
Tôi sững người, hai mắt chỉ vừa mới khô cạn lại lần nữa dâng trào nguồn nước không thể kiểm soát. Nhưng mà điều này lại không phải do tôi khởi đầu, mà nó chỉ xuất hiện khi tôi tách ra khỏi cái ôm của Yelena và tận mắt chứng kiến cảnh tượng...Yelena đang khóc.
Yelena có chút bất ngờ trước hành vi đột ngột của tôi, nhanh chóng vui vẻ nở nụ cười cũng ôm lấy tôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.