Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4 : Cơn mưa
Một bộ trang phục màu đen được làm bởi loại vải lạnh cao cấp, được làm riêng theo số do thân thể tôi 2 năm trước. Nếu tôi vẫn phát triển như bình thường thì chắc chắn tôi đã chẳng thể bận vừa.
Tôi có thể ngửi thấy mùi đó khi đi ngang qua gã...
Tôi nhìn qua cửa sổ kính, thấy được cánh cổng trường mở dần lên cho đoàn xe khoảng 4 chiếc bọc thép quân sự tiến vào trong. Dây đ·ạ·n đồng thau ánh kim gắn sẵn trên ổ trục sẵn sàng khai hỏa.
Cơn ác mộng rất nhanh ập đến khi mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, chuông điện thoại reo không dứt giữa lớp học. Giáo viên với tâm trạng lo lắng rời khỏi lớp giữa tiết dạy khi mà nghe được loa thông báo của hiệu trưởng.
Lặng lẽ nhìn trước gương, thứ hình ảnh phản chiếu trong đó là một người đàn ông có mái tóc rậm rạp dài hơn vai như con gái, có râu nhưng không nhiều, trước ngực lộ ra hình bóng mờ nhạt hỏm xương sườn do thiếu dinh dưỡng, chiều cao chỉ tầm 1m6 là cùng.
Đặt kéo xuống, tôi chứng kiến tác phẩm của mình.
Cô bạn nữ sinh với mái tóc ngắn ngang cằm có tính cách nổi loạn và chàng trai nam sinh cao ráo.
Không rõ bao lâu cho đến khi cơ thể không chịu đựng được nữa do quá lạnh tôi mới chịu dừng lại việc tắm rửa. Cảm giác của tôi vào lúc này vô cùng thỏa mãn...
Về rồi đây...
Cảm giác ấm áp trở về, vào lúc này tôi quá mệt mỏi và muốn có một giấc ngủ thật ngon ngay lập tức. Bất quá trong khi tôi đang rất sạch sẽ thì môi trường sống xung quanh lại không được vậy, tôi không thể nằm lên chiếc ga giường ố màu vào lúc này được!
" T-tạm biệtt lũ boọ " (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên góc tường trong nhà tắm có một dụng cụ được thiết kế đơn giản là sự kết hợp giữa chiếc ô to và đường ống nước cắt rời.
Tình hình rất nhanh được cập nhập nhờ phương tiện thông tin đại chúng.
Hình ảnh trong gương không tính đẹp nhưng cũng không xấu, đạt ở mức chấp nhận được.
Bên trong chứa đầy những bộ trang phục được bố mẹ tôi mua khi đến thăm nhà, có thể nói tình hình tài chính gia đình tương đối thấm khá.
Trường chúng tôi có tổng cộng 7 chiếc xe buýt cỡ lớn chuyên đưa đón học viên, ba người chúng tôi bị chia tách nhau ra ở hai cỗ xe khác biệt, hai người họ và một mình tôi.
Cửa phòng không hề khóa bởi nó liên quan đến một nguyên tắc khác.
Rất nhanh hạt mưa bắt đầu rơi tí tách.
Trải tấm ga giường mới có sẵn trong tủ và nằm lên đó, cảm giác buồn ngủ mãnh liệt t·ấn c·ông tâm trí khiến mắt tôi mờ dần...mờ dần...
Giọng nói đứt quãng khó nghe, tôi cầm dao cạo bắt đầu tân trang toàn diện lại thân thể mình. Kết thúc phần việc của dao cạo tôi lại cầm lên chiếc kéo mới tinh xử lí phần khó nhất không gì khác ngoài mái tóc rập rạp.
Ném bộ đồ bẩn thỉu rách rưới sang bên cạnh, tôi ngồi rạp dưới nền nhà tắm mặc cho dòng nước lạnh lẽo xối lên cơ thể. Dòng nước lúc đầu chảy qua cơ thể tôi có một màu đen xám bẩn thỉu, nhưng theo thời gian dần rồi cũng chuyển sang màu trong suốt.
Giữa tiếng mưa rời xào xạc có âm thanh của tiếng kéo hòa quyện cùng nhau.
Tôi đưa tay đóng lại cửa kính, nhất thời không biết làm gì? Cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình rồi nhớ lại đống đồ lấy được, một quyết tâm lóe lên.
Chiếc xe của tôi xuất phát vào cuối của đoàn, cũng là chiếc xe duy nhất g·ặp n·ạn do tài xế vẫn còn trong tình trạng say rượu lúc được triệu tập. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoan đã, làm sao bà ấy biết số đo và kiểu loại đồ lót của tôi?
Vì không am hiểu các kiểu tóc nên tôi quyết định cắt theo kiểu tóc của tự nhiên, tỉa dần từng chút một cho tóc ngắn dần lại, đủ cao để không che khuất tai và mắt.
A...đã bao lâu rồi tôi chưa tắm? Không thể nào nhớ được. Dường như việc tóc bết lại với nhau và lũ bọ sống nhơn nhởn đã trở thành thường thức.
Cởi toàn bộ hành trang, tôi ra phía ngoài phòng khách nơi có cửa kính bao quát một phần thành phố theo góc nhìn. Ánh sáng mặt trời dịu dần cho đến khi biến mất sau đám mây đen kịt, những cơn gió lạnh mang hơi ẩm thổi qua khe những ván gỗ đóng trên khung cửa.
Phía trên có tấm giấy ghi nhỏ do mẹ tôi viết, nội dung cơ bản là quà tặng dịp sinh nhật.
"Róc rách..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần bò dưới đám xe t·ai n·ạn, may mắn đã mỉm cười với tôi khi tiếng sấm trời vừa nãy đã thành công dẫn dụ bầy lũ người nhiễm bệnh di động ra xa nơi này. Khi đến địa điểm chiếc ô tô vừa nãy tôi không quên chào nhẹ anh bạn xác khô ngồi bên trong rồi mới đi tiếp.
Như góp thêm lửa vào đ·ám c·háy, hàng phi đội máy bay trực thăng lướt qua đỉnh bầu trời trường chúng tôi và đi về phía cuối bầu trời.
Tôi đã có một giấc mơ, tôi mơ thấy mình đang ở giữa lớp học tận hưởng không khí thanh xuân tuổi trẻ. Đó là một ngày cũng như bao ngày khác... hoặc ít nhất tôi đã nghĩ vậy.
Khóa kín cửa, bước vào căn phòng có phần tối tăm và ẩm thấp nhưng lại có cảm giác dễ chịu khó tả.
Mọi người ai cũng trong tâm thái hoang mang.
Bộ trang phục chính xác hơn là một set đồ toàn diện từ đầu đến chân, có cả giầy, áo khoác, găng tay, khẩu trang và... cả đồ lót?
Mọi chuyện sau đó diễn ra như những gì tôi nhớ...và đó cũng là lúc tôi tỉnh giấc.
...
Đi dọc theo con mương, cúi thấp đầu qua hàng rào thép phủ kín dây leo. Tôi trực tiếp bỏ qua trạm trung gian mà đi thẳng về nhà.
Quá màu mè... loại, quá sáng màu... loại, bộ này... ?
Quay trở lại cái balo tôi đặt tạm bên góc tường và lấy ra các vật dụng cần thiết di chuyển vào nhà tắm. Nơi đây hoàn toàn khô ráo đến mức đóng bụi cho thấy từ lâu đã chẳng có giọt nước nào từng chảy, nhưng hôm nay sẽ khác.
Chương 4 : Cơn mưa
Lau mình bằng khăn tắm, tôi trầm ngâm nhìn vào bộ đồ hôi hám ở góc tường mà thở dài. Mở cửa nhà tắm rồi đi thẳng vào phòng ngủ trong tình trạng k·hỏa t·hân, tôi quỳ gối kéo ra ngăn tủ đóng lại từ lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Mở các chai dầu gội sữa tắm mang về, tôi dùng chúng tẩy từng chút một khắp cơ thể, loại bỏ từng thứ dơ bẩn dù là nhỏ nhất, lần nữa quay lại cuộc sống của người hiện đại.
Dù sao tôi cũng có gu thẩm mĩ nhất định. Tôi chưa từng cắt tóc cho ai bao giờ, bất quá có lẽ nó cũng không khác việc cắt tỉa cây cảnh trong các lớp học nghệ thuật là mấy ?
Mất gần một giờ đồng hồ chỉ để giặt sạch mọi thứ vải vóc dơ bẩn có trong nhà nhờ nguồn nước từ bầu trời, tôi tiếp tục mất thêm một giờ nữa tổng dọn dẹp tất cả, loại bỏ hoàn toàn bụi bặm và tình trạng mùi hôi.
Đứng bên dưới thảm cỏ nhìn lên chiếc thang sắt cao 10 tầng, tôi trầm ngâm khóc thầm trong lòng rồi cắn răng leo dần đi lên. Khi đến tầng 10 thì cũng là lúc thân thể tôi như muốn rã rời, lặng lẽ quan sát hành lang không có người nhiễm bệnh, tôi bước qua khung cửa, không quên đóng lại vì trời sắp mưa rồi đi thẳng về phòng.
Ba chúng tôi đã quen biết và chơi với nhau từ khi còn nhỏ.
" K-không tệ... "
"M-mẹ..."
Mở chiếc bọc ra, bao nỗi niềm nhất thời câm lặng.
Vác thiết bị đưa qua khung cửa sổ nhỏ phía trên tường, cố định nó.
[ Nguyên tắc sinh tồn thứ 8 : Đừng bao giờ khóa cửa nơi an toàn trừ khi bạn thật sự đi xa, vì nếu bị người nhiễm bệnh truy đuổi thì việc cánh cửa bị khóa chính là án tử cho bạn ! ]
Cảm nhận thấy thân thể mình bắt đầu hơi run, tôi lấy ngay trang phục mặc lên người. Tất nhiên là mặc đồ lót và trang phục chính, những phụ kiện kèm theo được tôi để bên cạnh chờ lúc cần thiết sau.
Tôi cũng cảm thấy mình đã trở nên khá điên, chẳng qua nếu có ai rơi vào tình huống giống tôi thì liệu họ có thể còn đủ lí trí không thôi?
Một lần nữa hiệu trưởng phát ra thông báo qua loa trường, các học viên nuối đuôi theo đi xuống bãi đỗ xe. Trong tình huống đó tôi gần như bị chen chúc đến nghẹt thở nếu không phải nhờ hai người bạn thân nhất giúp đỡ.
Mưa bên ngoài lớn dần, nước vào thiết bị tự chế ngày một nhiều cho đến khi đủ lớn để tạo thành dòng nước nhỏ.
Tôi rút ra kết luận này khi chứng kiến anh bạn hàng xóm bị xơi tái trong lúc còn đang bận tìm chìa khóa cửa. Đến nay v·ết m·áu đỏ ngoài thảm vẫn còn nguyên đấy...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.