Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5 : Nội tâm dưới cơn mưa - sống sót qua tai nạn
Xét đến việc tôi đã sống sót được hai năm...hẳn cũng không quá tệ.
Trong bóng đêm bao phủ, điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là co ro hạ thấp tối đa sự tồn tại của mình. Tôi đã chẳng còn có thể biết nó ở đâu, dấu vết lần nữa hoàn toàn m·ất t·ích.
Từ khi nghe được động tĩnh gây ra bởi cánh cửa tôi không còn cảm nhận được gì nữa, nó cứ như bốc hơi vậy. Kẻ săn đêm ở hành lang vẫn còn nhưng còn tên kia đã đi đâu?
Tính cách tôi vốn không mạnh mẽ như những người đồng trang lứa khác, mọi thứ đã vượt quá khả năng, tôi chỉ muốn kết thúc tất cả.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi lần nữa có lại ý thức thì căn phòng đã trở nên sáng sủa với tia nắng len qua khe ván gỗ tại cửa sổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ấy vậy nhưng bất chấp tất cả điều đó cho đến nay tôi vẫn còn sống.
Cánh cửa căn hộ kế bên chính bị kẻ săn đêm cắt ra thành vài mảnh lớn như cắt một tấm giấy.
[ Nguyên tắc sinh tồn thứ 8: Đảm bảo tất cả lối vào không gian sinh sống phải được đóng kín, bạn có thể bỏ qua nguyên tắc này với phần thưởng là kẻ săn đêm + 1 ]
Cái quái gì thế? Âm thanh nó đến từ đâu? Phòng tắm?!
..
Tôi ngồi trên ghế đệm phòng khách, tay ôm chặt con gấu bông lớn, ánh mắt quầng thâm vô định nhìn vào hình ảnh của chính tôi phản chiếu qua mặt gương tivi.
Cứ đúng vào thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm, một chiếc máy bay thương mại sẽ v·út qua bầu trời trên những tầng mây xanh.
Ai sẽ trả lời những câu hỏi của tôi? Không ai cả!
Tôi thật vô dụng...
"Ô-ôi trời"
Tôi thậm chí không dám mở mắt, biết đâu qua khe tấm màn sẽ thấy cặp mắt đỏ tơ máu nhìn lại.
Trong cái tình huống ngặt nghèo khắc nghiệt này, ngay cả những người trưởng thành với kinh nghiệm sống đầy mình còn không thể chịu nổi thì làm sao một người chỉ mới 19 tuổi như tôi có thể chịu đựng được?
Cha mẹ tôi thế nào, họ có ổn không?
Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra dường như bản thân vẫn chưa hề đóng lại cửa sổ phòng tắm thì phải. Vì trời hiếm khi mưa nên tôi muốn tận dụng cơ hội này tích trữ thật nhiều nước để sau này vấn đề tôi cần bận tâm chỉ còn có thức ăn mà thôi.
Ánh mắt vẫn không rời kim giây, tôi chợt nhận ra lí do mình vẫn kiên trì cho tới tận bây giờ.
Thứ âm thanh này như thể được tạo ra bởi sinh vật nào đó dùng móng vuốt di chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 5 : Nội tâm dưới cơn mưa - sống sót qua tai nạn
Đặc biệt hơn khi phía ngoài trời vẫn đang mưa dù có phần nhẹ hạt hơn lúc ban đầu, điều đó có nghĩa việc tôi có thể nghe được tiếng động di chuyển của nó tương đương với nó đã ở đủ gần!
Trong cơn mê say giấc ngủ, tôi b·ị đ·ánh thức bởi thứ âm thanh đặc trưng mà tâm trí tôi đang gào thét sợ hãi. Áp lực sinh tồn khiến tôi trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, nghe rõ thứ âm thanh là tiếng bước chân kì dị.
Một rung động phản hồi của sinh vật đó di chuyển trong hành lang bên ngoài. Rung động còn lại đến từ phía ngoài... tường nhà!
Tôi đã từng định kết thúc sinh mệnh mình, nhưng tất nhiên tôi không thể. Tôi quá hèn nhát, quá yếu đuối, tôi muốn c·hết nhưng lại đồng thời s·ợ c·hết.
Cứ như cả thế giới này còn mỗi tôi, sống vất vưởng từng ngày trong vô vọng, không mục đích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ vì khóc quá nhiều mà giờ đây tôi có phần đau họng, tay với lấy chai nước mặt bàn cạnh bên. Có điều trước khi chạm vào chai nước, tôi lại lấy về chiếc đồng hồ cầm tay hình quả lắc dây cót.
Hai mắt ướt đẫm và vẫn đang không ngừng tuôn rơi, âm thanh nước nở hòa tan dưới tiếng mưa rào. Có lẽ vì tôi biết tiếng mưa sẽ lấn át đi tất cả âm thanh khác, vô hiệu hóa hoàn toàn thính giác người nhiễm bệnh, cũng có lẽ vì giấc mơ chỉ mới vừa nãy đã mở rộng rào chặn tâm lí vốn khóa chặt từ lâu.
Che miệng và cố nén hơi thở dồn dập, sự căng thẳng khiến tim tôi nhảy loạn xạ lên.
...
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có ánh đèn, cả thành phố tối đen một màu chỉ có ánh sáng mờ mờ.
Tôi không ngừng dụi mắt, nước vẫn cứ tiếp tục tuôn ra đến mức cả tay áo trở nên ẩm ướt mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
.
Cách duy nhất để sống sót hiện tại là tôi phải trốn! Trốn chui trốn lủi như cách tôi vẫn làm như bao ngày để sống sót.
"17 giờ 28 phút"
Cơn mưa ngoài kia vẫn đen kịt trời, tiếp tục xối nước không ngừng xuống mảnh đất tĩnh lặng.
Hơi chút suy nghĩ xa săm, sự uất nghẹn thổn thức lại khiến khóe mi ẩm ướt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ổn rồi, tôi chẳng thể dừng nó lại được. Hàng rào tâm lí của tôi giống như một con đập thủy điện ngăn lại phía bên kia hàng tấn nước với áp lực vốn đã khủng kh·iếp. Nay vết nứt xuất hiện và con đập đã vỡ, không có cách nào có thể ngăn cản cơn s·óng t·hần ập đến.
Căn hộ rộng rãi sáng sủa với đầy đủ tiện nghi mà bao người mơ ước giờ đây trở thành nhà tù của chính tôi, và điều đáng phẫn nộ là tôi lại không hề muốn rời đi, bởi lẽ nó giam cầm, nhưng đồng thời cũng là bảo vệ.
Từ một cuộc sống không cần lo nay mai, các mối bận tâm chỉ là các vấn đề trên trường lớp, giờ đây biến thành cuộc chiến sinh tồn khốc liệt mỗi ngày, chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.
Không chút do dự tôi lăn người từ trên ghế sofa thẳng xuống phía dưới gầm bạn, tai áp vào mặt đất cảm nhận từng rung động nhỏ nhất.
Tôi bị kẹt tại cái vùng đất c·hết này, kẹt tại cái nơi mà những người đó khi nhìn thấy tôi chỉ muốn xơi tái. Bản thân tôi là miếng thịt bò nướng béo ngậy lang thang giữa cánh đồng cỏ, nơi đàn sói đói khát chực chờ.
Hai người bạn thân của tôi thì sao? Liệu đoàn xe có an toàn đến cuối hành trình?
Nó...đang ở trên trần nhà...
Thật ra mà nói c·ái c·hết này không quá nhục nhã vì kẻ săn đêm thứ đáng sợ nhất mà tôi biết giữa thế giới điên loạn này. Nếu những người bị nhiễm bệnh là lực lượng chính càn quét con người thì kẻ săn đêm là người đọn dẹp vào buổi tối.
Hai mắt tôi trợn trừng, thông qua khe hở nhỏ của tấm màn bao phủ chiếc bàn mà tôi đang trốn, có thứ chất lỏng nhầy tựa như nước dãi nhỏ lên mặt đất ngay gần bên, đủ để tôi thấy được nhờ sự thích nghi ánh sáng trong bóng tối.
"Tí... Tách"
Thẫn thờ ngồi lên ghế, vậy là tôi đã ngủ quên... Ngủ quên trong tình trạng có tử thần đoạt mạng ở cạnh bên...
Nó vào trong chưa?
Tôi cảm nhận được gì? Có đến hai kẻ săn đêm đang ở đây!
"Cách..."
...
Vậy là nó đã vào phòng, một trong những điều tồi tệ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra. Vậy ra đây là ngày tôi c·hết sao? C·hết bởi kẻ săn đêm?
Tôi thậm chí còn chưa từng cầm dao g·iết một con gà, thấy máu liền rủn cả người ra thì đừng nói đến việc hóa thân thành quan vũ một đao đoạt mạng hay chiến binh rambo xả đ·ạ·n dân chủ.
Tôi sai sao? Không, tôi không sai, nhưng tôi đã quá bất cẩn, mọi sự sai lầm sẽ phải trả cái giá tương xứng.
Tôi...khóc ư?
Đã quá đủ, đã quá đủ rồi.
Kẻ săn đêm!
" N-nhục... nhã... "
Bao nhiêu tấn nước bị giữ lại bởi con đập đã tuôn trào toàn bộ vào cái khoảnh khắc nó tan vỡ, giờ đây thứ đọng lại còn gì ngoài đáy hồ khô cạn. Tôi chẳng thể suy nghĩ điều gì, chẳng muốn suy nghĩ điều gì, cứ để đầu óc trống rỗng vô định.
Dù biết rằng cái lũ này vốn giống như nhện có thể leo lên các mặt tường mà không cần điểm bám, nhưng mà trong suốt hai năm nay tôi rất ít khi thấy chúng làm điều đó.
Mặc dù nơi đây tương đối an toàn người nhiễm bệnh thông thường, nó lại không hề an toàn đối với kẻ săn đêm. Chúng sở hữu khả năng di chuyển cực kì đáng sợ và bộ móng vuốt sắc bén chẳng khác nào dao cạo.
"A-ai đó làm ơnnn..."
Sự tồn tại của nó chỉ trong phút chốc, chỉ thế là đủ để tôi biết rằng đâu đó trên thế giới rộng lớn loài người vẫn bình yên, chỉ thế là đủ để một kẻ hèn nhát yếu đuối như tôi có lí do để sống.
Tôi đã từng hết lòng cầu nguyện từng ngày rằng sẽ có người đến giải cứu, q·uân đ·ội, chính phủ, hay bất cứ gì cũng được. Có điều lời cầu nguyện thường không bao giờ được đáp ứng, vĩnh viễn chỉ là trăng trong gương mãi mãi không chạm đến.
Vậy là cả ngày hôm nay từ lúc tỉnh dậy từ sáng tôi đã chẳng làm gì khác ngoài việc bung tỏa trạng thái cảm xúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.