Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: Nỗi Sợ
Rolios dừng lại trong chốc lát nhưng không quay đầu. Hắn im lặng, hít một hơi thật sâu, cố nén sự khó chịu trước những lời nói của Zeron. Hắn không muốn phản ứng trước sự khiêu khích này, nhưng trong lòng không khỏi gợn lên một nỗi bất an.
Mình sẽ không thu phí bộ này một phần là vì bộ này là bộ đầu tay để mình học hỏi viết truyện. Cũng như cảm ơn mọi người luôn ủng hộ và đồng hành cùng mình.
Khuôn mặt của Zeron từng có nét cuốn hút, nhưng qua nhiều trận chiến, những vết sẹo và sự méo mó trong tâm lý đã khiến hắn trở nên kinh dị hơn là quyến rũ.
Nhẹ nhàng, hắn hỏi.
Zeron ngồi đó, không mặc quần áo, tay cầm một ly thủy tinh có họa tiết vàng chứa đầy chất lỏng màu đỏ đậm—rượu hay máu thì khó mà biết được. Xung quanh hắn là những phụ nữ trẻ, trần truồng và nằm bất động, không biết sống c·h·ế·t.
Thực ra, đó chỉ lời kể từ hắn, cánh tay đó là của một tên nô lệ xấu số. Chuyện là hắn bị thương ở cuộc chiến tại hoang mạc Galuru và mất một bên tay. May nhờ huyết thuật mà hắn không phải làm Dương Quá.
Zeron là một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen bóng, ánh lên sắc đỏ như thể nhuốm máu. Đôi mắt của hắn mang màu đỏ sẫm, nhìn vào tựa như xoáy sâu vào linh hồn của người đối diện, luôn ẩn hiện một nụ cười đầy sự điên loạn.
Rolios bước lên xe, ánh mắt vô cảm nhưng trong lòng trĩu nặng. Hắn ngồi xuống, chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh rời khỏi biệt thự của Zeron, nơi mà sự điên cuồng và máu me vẫn ngự trị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng thế giới này thì khác. Ở đây, Thánh Điện trao cho hắn sức mạnh và danh dự để duy trì trật tự, nhưng cũng để hắn tự do lựa chọn con đường của riêng mình.
Trong không gian nhỏ bé của căn phòng ăn riêng, những lời nói của Vương Cường dường như đưa họ đến một thế giới khác.
Rolios im lặng. Hắn biết rằng không còn gì để nói với kẻ trước mặt. Zeron đã quá xa rời lẽ phải. Cuộc chiến không còn là vấn đề đúng sai mà là vấn đề thời gian trước khi sự điên loạn của Zeron nuốt chửng tất cả.
Hắn đến đây để tìm Zeron, đồng đội một thời, giờ đã trở thành một kẻ khiến Thánh Điện phải cảnh giác.
Đó chính là cảm giác mà Vương Cường đang trải qua. Hắn lo về những kẻ giống mình. Nỗi lo vô hình len lỏi, như một bóng tối chầm chậm bao phủ tâm trí hắn.
Căn cứ Sao Rơi…
"Cái mà ngươi gọi là tận hưởng," Rolios trầm giọng nói, từng từ đều chứa đựng sự cảnh cáo.
Những hiệp sĩ của Thánh Điện, trong trang phục giáp bạc, nhanh chóng mở cửa xe khi thấy hắn tiến lại gần.
"Điều đó lý giải sự xuất hiện đột ngột của bọn họ." Hắn nói, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng. Nếu có người khác cũng xuyên không đến đây, liệu họ có cùng mục đích với hắn? Và họ sẽ trở thành đồng minh hay kẻ thù? Hiện tại thì hẳn là kẻ thù.
…
“Đến từ thế giới khác?” Vương Cường lặp lại, giọng có chút ngạc nhiên, thậm chí hơi giật mình. Điều đó không nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn từng hỏi liệu ngoài bản thân có còn kẻ nào đến thế giới này không, nhưng khi nghe tới điều đó thì nó lại khiến hắn bối rối hơn hắn nghĩ.
“Ừ, đúng vậy.” Aurelia nhẹ nhàng đáp, đôi mắt cô thoáng nhìn vào ánh đèn.
Máu này đặc quánh, âm u, mang theo sự bất an. Những vũng máu trên sàn nhà loang lổ, cùng với xác những người phụ nữ nằm vất vưởng khắp hành lang. Mỗi bước đi, hắn lại phải lách qua một cái xác, cố nén cảm giác ghê tởm và sự căm phẫn đang dâng trào.
"Thần?" Zeron nhún vai, nụ cười méo mó.
Mọi thứ đều đã được quyết định từ trước. Một thế giới nơi công lý là sự bó buộc, nơi tự do không tồn tại.
Aurelia chăm chú lắng nghe, ánh mắt cô không rời khỏi Vương Cường, tựa như hiểu rõ hơn về con người phức tạp trước mặt mình.
╰ (* ´︶` *)
Quyền lực của bọn họ đến từ đâu? Và họ, những kẻ được chọn, đang thực sự chiến đấu cho điều gì?
Sáng sớm, Rolios, trong bộ giáp trắng tinh viền vàng mang biểu tượng Thánh Điện của Asladar, bước đến trước cánh cổng sắt đen của một biệt thự sang trọng. Bầu trời vẫn còn u ám, và không khí mát lạnh buổi sáng không xua đi được cảm giác nặng nề trong lòng hắn.
"Chào mừng, Rolios." Zeron cất giọng, nụ cười điên dại vẫn chưa tắt. "Lâu rồi không gặp."
Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt như trở nên sắc bén hơn.
(*  ̄ ▽  ̄) b một đoạn ngắn cho bộ truyện mới của mình, mà nói chung chắc tầm năm nữa mới ra, hiện tại chỉ đang xây bố cục, rút kinh nghiệm từ bộ này phải xây dựng kế hoạch rõ ràng từ ban đầu. Kkkk
Vương Cường nhớ lại những đêm thức trắng, tự hỏi liệu mình có phải là kẻ duy nhất bị cuốn vào thế giới này không. Sự cô độc và cảm giác lạc lõng giờ đây lại càng trở nên rõ ràng. Aurelia đã khiến hắn đặt câu hỏi về sự tồn tại của chính mình, và của những kẻ khác như hắn.
Aurelia gật đầu, giọng nói của cô chuyển sang nghiêm túc.
Ánh sáng ấm áp tươi mới từ cửa sổ hắt lên bàn ăn gỗ sồi, nhưng dường như không làm giảm bớt được sự lo lắng trong lòng Vương Cường. Hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu được lời mà Aurelia vừa nói ra.
Khung cảnh khiến cả những kẻ cứng rắn như Rolios cũng không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Vương Cường nở nụ cười nhẹ, đầy ý thức, rồi bắt đầu kể cho Aurelia về đội đặc công ở thế giới cũ của hắn, về những nhiệm vụ mà hắn từng thấy qua báo đài, về cách họ hoạt động và lý do họ tồn tại.
"Tên vua già đó đã ban tặng cho chúng ta lãnh thổ, Rolios. Ta chỉ đang tận hưởng những gì ta xứng đáng có thôi."
Chúng gợi lên những ký ức từ nơi hắn bắt đầu—một thế giới khác, một nơi mà luật pháp và trật tự là thứ duy nhất tồn tại. Một nơi mà tất cả mọi người phải phục tùng quyền lực, còn hắn thì… chỉ là một công cụ.
Cảm ơn bạn DeathTNB, Lương Hiếu 321, Quốc Phương và bạn aPHkf54388 đã đề cử và ủng hộ ạ.
Trong phòng ăn riêng, nơi Vương Cường và Aurelia thường dùng bữa, bầu không khí yên tĩnh nhưng lại có điều gì đó lặng lẽ căng thẳng.
Nghe đến đây, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí Vương Cường—Đội đặc công.
Khi đến cửa phòng chính, cánh cửa tự động mở ra trước mặt hắn. Trong căn phòng rộng lớn, Zeron ngồi trên một chiếc ghế dài, với một nụ cười lạnh lẽo và đôi mắt đỏ sẫm phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn trên tường.
"Đội đặc công?" Hắn nhắc lại, trong lòng gợi lên những ký ức về thế giới cũ—nơi hắn từng thấy những đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất.
"Thực ra, để xác minh chuyện này và thực hiện kế hoạch tiếp theo, bộ tham mưu đã đưa ra một dự án. Họ muốn tập hợp một đội đặc biệt để xâm nhập vào Berimars."
Vương Cường cảm thấy nhẹ nhõm phần nào trước lời giải thích của cô. Aurelia luôn biết cách làm hắn an lòng, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng cách cô hiểu hắn, hiểu những gánh nặng mà hắn đang mang.
Những con người được huấn luyện để thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm, bí mật, và chiến đấu ở những nơi không một ai biết đến.
Aurelia mỉm cười, khuôn mặt cô vẫn dịu dàng như thường lệ.
Bước ra khỏi biệt thự, ánh sáng buổi sớm chiếu xuống sân, phản chiếu lên lớp giáp trắng tinh của Rolios. Chiếc xe ngựa của Thánh Điện, với lớp vỏ trắng ngà và hoa văn vàng trang nhã, đợi sẵn ngoài cổng.
Rolios nhìn quanh, khẽ cau mày. "Mặc đồ vào."
(Thiên địa rộng lớn, vạn vật sinh diệt trong hỗn loạn. Vô tận kiếp nạn nối tiếp nhau, liệu có ai giữ được mình trước dòng chảy của số phận?
Zeron đã từng là một đồng đội mạnh mẽ, một chiến hữu đáng tin cậy, nhưng giờ đây hắn chỉ còn lại sự điên loạn và sa đoạ.
Rolios bước đến gần hơn, ánh mắt nghiêm nghị. "Dạo gần đây, Thánh Điện nhận được nhiều báo cáo về anh hùng 'Huyết Thẩm' đang đồ sát dân chúng và b·ắ·t· ·c·ó·c phụ nữ trẻ ở khắp nơi. Ta đến đây để cảnh báo."
Nhưng tận hưởng cái gì? Quyền lực? Danh vọng? Máu và sự sợ hãi? Hay đó chỉ là một lời biện minh cho sự sa ngã mà Zeron đã chọn? Rolios không muốn tin rằng mình giống Zeron. Hắn khác. Hắn chiến đấu vì công lý. Vì sự bình an.
"Chúng ta là kẻ được chọn, Rolios. Chúng ta là đại diện của thần trong thế giới này. Quyền lực là của ta, và ta sẽ tận hưởng nó theo cách của mình."
“Cái nào tệ hơn? Một con sói khóc trước khi ăn thịt cừu, hay là con sói không khóc?”
Zeron khịt mũi đầy khinh thường, nụ cười điên dại của hắn càng đậm hơn khi nhìn bóng lưng Rolios. "Ngươi thì biết cái gì chứ, Rolios?" Hắn buông một câu, giọng nói ngập tràn sự chế nhạo.
Rolios không đáp, chỉ im lặng với ánh mắt lạnh lùng, ngột ngạt nhìn Zeron. Sự khác biệt giữa hai người giờ đã quá rõ ràng. Rolios là hiện thân của kỷ luật và danh dự, trong khi Zeron đã bị biến chất bởi quyền lực và cơn điên loạn.
Con người là loài duy nhất cảm thấy tội lỗi vì hành động của mình, còn sói thì không. Con sói nếu biết khóc, nó sẽ giống con người, và điều gì giống con người thì đều khiến con người bất an hoặc sợ hãi.
"Có việc gì mà đến tận đây, hửm?" Zeron hỏi, lười biếng nhấp một ngụm từ ly rượu trong tay.
Những lời của Zeron vẫn vang vọng trong đầu hắn. "Giả chính nghĩa." Hắn cố gắng gạt bỏ những lời đó ra khỏi tâm trí, nhưng vô ích.
"Thế nào, ổn hơn chưa?"
"Hãy tận hưởng đi." Lời nói của Zeron một lần nữa vang lên trong đầu Rolios.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
Có lời đồn rằng hắn đã cướp đi cánh tay của một kẻ thù và dùng huyết thuật để hợp nhất nó với cơ thể mình, khiến nó hoạt động dưới sự điều khiển của hắn. Tuy nhiên, cánh tay này đôi khi hành động trái ý Zeron, như thể nó vẫn mang chút linh hồn của chủ nhân cũ.
Thế nhưng, liệu hắn đã thật sự tự do? Hay hắn vẫn chỉ là một công cụ của một thế lực khác, như những ngày trước đây?
Aurelia vừa ăn vừa nói, giọng cô dịu dàng như thường lệ, nhưng những gì cô nói ra lại nặng nề.
Nhưng hắn đã không để cảm xúc lấn át. Hắn biết Zeron. Một kẻ điên loạn, không còn là chiến hữu ngày xưa nữa, mà là một bóng ma của quá khứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rolios nhìn ra cửa sổ, thấy cảnh vật xung quanh dần thay đổi. Bóng cây lướt qua, từng cánh đồng xanh mướt trải dài. Nhưng trong lòng hắn, những mâu thuẫn vẫn xoáy sâu, không dễ gì biến mất.
"Đừng cứng nhắc quá, Rolios!" Zeron hét lên phía sau. "Hãy tận hưởng đi. Chúng ta là những kẻ được thần chọn cơ mà!"
Khi Rolios quay lưng rời khỏi căn phòng, Zeron vẫn đứng đó, cười lớn.
Xe ngựa lăn bánh đều đều trên con đường dài, nhưng tâm trí Rolios đã cuốn vào những suy nghĩ mông lung. Zeron có thể đã điên loạn, nhưng hắn ta không hoàn toàn sai.
Nhưng sự bình an đó, có thật sự tồn tại không?
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.
Cánh cửa lớn mở ra một cách dễ dàng. Nhưng ngay khi vừa bước vào, Rolios đã nhíu mày. Một mùi máu tanh tưởi đập vào khứu giác hắn, khác hẳn với mùi máu hắn từng ngửi thấy trên chiến trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Zeron cười nhếch mép, rồi chỉ với một cái phất tay, hắn rút lấy máu từ một người phụ nữ gần đó, biến nó thành một bộ áo choàng đỏ thẫm quấn quanh cơ thể hắn.
Zeron bật cười, một âm thanh lạnh lẽo vang lên trong căn phòng. "Vậy ra ngươi đến đây để lên lớp ta?" Hắn nhìn chằm chằm vào Rolios với đôi mắt đỏ rực, ánh lên sự điên loạn.
"Phải, bọn họ không xuất hiện tình cờ. Sự hiện diện của họ đã khiến mọi thứ phức tạp hơn."
"Là tàn sát và đọa đày. Thần không cho phép những việc đó."
"Tại sao em không nói điều này hôm qua?"
Rolios không đáp lại. Lòng hắn nặng trĩu, bước chân chậm rãi rời khỏi biệt thự, nơi giờ đây chỉ còn lại sự điên loạn của Zeron cùng mùi máu tanh tưởi len lỏi trong không khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Cường trầm ngâm, tay nắm chặt ly rượu trước mặt, không uống, chỉ cảm nhận được sự mát lạnh từ nó.
Chương 153: Nỗi Sợ
"Aurelia." hắn khẽ gọi. "Dù sao cũng cảm ơn em. Chỉ là… những điều này khiến anh phải suy nghĩ lại những kế hoạch ban đầu."
Một câu nói của Lev Tolstoy bất chợt vang lên trong tâm trí hắn.
Rolios nhớ lại những ngày tháng ấy, khi hắn còn trẻ và chiến đấu vì một mục đích duy nhất: giữ gìn sự ổn định và an toàn cho một quốc gia ở cái thế giới đó. Tại nơi đó, hắn không có lựa chọn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một vết sẹo dài từ vai trái của hắn cắt ngang qua cánh tay, tạo ra một sự tương phản kỳ quái giữa hai phần da. Cánh tay trái của Zeron có màu xanh tái, gân guốc, không tương xứng với phần còn lại của cơ thể, như thể là tay của một kẻ khác đã được ghép vào.
“Trong trận chiến ở Glauru, bà em đã nhìn thấy linh hồn của một tên anh hùng. Linh hồn đó cực hỗn loạn và kỳ lạ, giống như anh vậy. Em đoán rằng, họ có nguồn gốc giống anh."
“Nhân sinh tại thế, như cỏ hoang dưới gió. May thì nở hoa, rủi thì thành tro. Kẻ phàm tục, có khi lại sống sót qua bão tố, mà anh hùng, đôi lúc lại gục ngã trong tầm tay vận mệnh.”)
"Ngươi cũng chỉ là một tên giả chính nghĩa. Cứ trốn sau lớp giáp sáng bóng và những quy tắc vô nghĩa của Thánh Điện. Để làm gì? Để che giấu con người thật của ngươi sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.