Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 164: Trách Nhiệm

Chương 164: Trách Nhiệm


Chiếc xe ngựa lăn bánh đều đặn trên con đường dẫn đến học viện. Bên trong xe, Vương Cường ngồi yên vị, tay không ngừng lật giở các báo cáo mà trợ lý Maylor đã chuẩn bị từ trước.

Những tờ giấy được sắp xếp gọn gàng, trên đó ghi rõ các thông tin về tình hình học viện, tài chính, và những hoạt động của học viên gần đây.

Mặc dù thời gian di chuyển không dài, nhưng Vương Cường vẫn luôn tận dụng từng phút để theo dõi công việc một cách tỉ mỉ.

Hắn hiểu rằng, mỗi quyết định hắn đưa ra đều ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều người, nên hắn không bao giờ để bất kỳ thông tin quan trọng nào bị bỏ sót.

Maylor, trợ lý trẻ của Vương Cường, ngồi đối diện và quan sát hắn với ánh mắt có phần khó hiểu. Maylor luôn tự hỏi tại sao Vương Cường lại làm việc chăm chỉ đến vậy, đặc biệt khi hắn đã có được quyền lực và địa vị như hiện tại.

Trước mắt Maylor, những địa chủ hay quý tộc mà cậu từng gặp hầu như đều không phải lo nghĩ quá nhiều sau khi đã có quyền lực trong tay, họ thường chọn cách hưởng thụ và tích lũy của cải thay vì cặm cụi như Vương Cường.

Vương Cường, trong lúc đang đọc báo cáo, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trợ lý và nhận ra ánh mắt đầy băn khoăn của cậu.

Hắn cười nhẹ, hơi trêu đùa.

"Bản thân ta có gì lạ hay sao mà ngươi nhìn ta kỹ thế, Maylor?"

Maylor giật mình vì bị bắt gặp. Cậu hơi bối rối và ngay lập tức cúi đầu.

"Xin lỗi ngài, tôi không có ý thất lễ."

Vương Cường xua tay, nụ cười vẫn giữ trên môi.

"Không sao đâu, cứ thoải mái đi. Ta hiểu ngươi có điều muốn hỏi, cứ hỏi đi được thì ta sẽ trả lời."

Maylor ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chút băn khoăn nhưng hắn hiểu tính cách của Vương Cường, rằng ngài ấy không phải là người khó tính hay giữ khoảng cách với những người làm việc cho mình.

Sau một hồi ngập ngừng, Maylor lấy hết can đảm và nói.

"Thưa ngài, thật ra tôi có một điều thắc mắc đã lâu. Tôi không hiểu tại sao ngài lại làm việc cật lực như vậy để cải thiện và giúp đỡ dân chúng nơi đây.”

“Với những địa chủ, quý tộc và lãnh chúa mà tôi từng biết. Nếu được như ngài bây giờ, thì họ sẽ chọn cách kiếm thật nhiều tiền, tích trữ ở đó rồi bắt đầu hưởng thụ vinh hoa phú quý mà không cần làm lụng gì nhiều. Họ thậm chí còn nghĩ ra nhiều cách để bỏ ra ít công sức mà lại kiếm được thật nhiều. Vậy mà ngài... lại khác."

Vương Cường nghe xong, đôi mắt hắn trầm tư một chút, rồi cười nhẹ. Hắn đóng tệp báo cáo trên tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi khung cảnh thành phố vụt qua.

"Maylor, ngươi nói đúng, hầu hết những người có quyền lực, có tiền bạc đều chọn cách hưởng thụ và tìm kiếm sự thoải mái cho bản thân. Nhưng đối với ta, quyền lực không phải là để hưởng thụ, mà là để tạo ra sự thay đổi."

Maylor ngạc nhiên trước câu trả lời của Vương Cường, hắn không thể ngờ rằng hắn lại suy nghĩ như vậy. Vương Cường quay lại nhìn trợ lý của mình, hình ảnh này khiến hắn nhớ lại bản thân lúc ban đầu.

Chỉ tập trung kiếm thật nhiều tiền, để rồi đến cuối mới nhận ra mục đích thật sự của bản thân.

"Ta đã sống ở nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều người phải chịu cảnh khốn khổ chỉ vì những kẻ có quyền chỉ biết nghĩ cho bản thân. Ta không muốn điều đó lặp lại ở đây. Người có quyền lực phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn vì những quyết định của họ ảnh hưởng đến nhiều người khác."

“Đồng thời thứ mà gọi quyền lực hay tài sản ấy nó không phải là bất biến. Thử nghĩ đi, ngươi sẽ chọn ngồi trên ngai vàng của một đống đổ nát, hay là sống một cuộc sống có đầy đủ sự tiện nghi và hạnh phúc.”

“Tất nhiên không phải ai cũng hiểu hoặc thích lối đi này. Với ta thì một cuộc sống mà mọi người đều vui vẻ với nhau vẫn là tốt hơn cô đơn một mình trên đỉnh vinh quang.”

Maylor lắng nghe, ánh mắt cậu dần thay đổi, có vẻ như cậu bắt đầu hiểu ra những gì mà Vương Cường đang nói.

"Ngài cố vấn, nhưng điều này đòi hỏi rất nhiều công sức và đôi khi có thể khiến ngài gặp phải sự phản đối từ những kẻ có quyền lực khác. Ngài không lo lắng về việc đó sao?"

Vương Cường cười nhẹ, ánh mắt xa xăm nhìn ra phía chân trời.

"Lo lắng chứ, ai mà không lo lắng. Nhưng nếu vì lo sợ mà từ bỏ, thì ta đã không còn là chính mình. Ta luôn tin rằng, một khi ta làm điều đúng, thì rồi sẽ có nhiều người cùng chung tay với ta, và những kẻ cản trở cũng sẽ không thể ngăn được sự thay đổi."

"Ta muốn xây dựng một nơi mà tất cả mọi người đều có cơ hội để sống tốt, để có tương lai. Một thành phố mà trẻ con được học hành, người lớn có công việc ổn định, và ai cũng có quyền nói lên tiếng nói của mình. Ngươi nghĩ xem, một nơi như vậy liệu có đáng để chúng ta bỏ công sức ra không?"

Hắn quay sang nhìn thẳng vào Maylor, hơi mỉm cười nói ra cảm nhận của bản thân về một quy luật mà hắn thấy rất đúng.

“Nó như quy luật chọn lọc của tự nhiên vậy, nếu đủ tốt thì nó sẽ tồn tại và phát triển, còn nếu không thì nó sẽ bị diệt vong và bị thay thế bởi cái khác tốt hơn.”

Maylor nhìn Vương Cường, ánh mắt đầy khâm phục. Hắn như mở ra một góc nhìn mới.

"Ngài cố vấn, tôi thật sự ngưỡng mộ ngài. Tôi chưa từng nghĩ rằng quyền lực lại có thể được sử dụng theo cách này."

Vương Cường mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

"Ngươi còn rất trẻ, ngươi sẽ hiểu thêm khi trải qua nhiều điều hơn. Mỗi người chúng ta đều có ba trách nhiệm, một là với bản thân, hai là với gia đình và ba là trách nhiệm với xã hội mình sống.”

“Không phải ai cũng có thể đứng lên và thay đổi mọi thứ, nhưng ít nhất ta có thể làm tốt nhất những gì trong khả năng của bản thân là được."

Maylor cúi đầu, giọng nói chân thành.

"Tôi rất vinh dự khi được làm việc cho ngài, thưa cố vấn. Tôi sẽ cố gắng học hỏi từ ngài và giúp ngài đạt được những mục tiêu này."

Vương Cường đặt tay lên vai hắn, gật đầu hài lòng. "Ta tin ngươi, Maylor. Ngươi đang làm rất tốt, cứ tiếp tục cố gắng."

Khi xe ngựa của Vương Cường dừng lại trước cổng học viện Sao Rơi, hắn bước xuống với dáng vẻ tự tin, đôi mắt nhìn khắp khuôn viên rộng lớn của học viện.

Không gian ở đây thật sinh động, với những dãy nhà cổ kính, vườn cây xanh tươi và những học viên mặc đồng phục, đang di chuyển khắp nơi.

Tiếng trò chuyện râm ran của các học viên dần tắt khi thấy sự xuất hiện của Vương Cường, và thay vào đó là sự phấn khởi và vui mừng.

Các giáo viên trong học viện cũng nhanh chóng tiến ra tiếp đón hắn. Họ cúi chào với sự tôn trọng, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. Eldershade, bước lên trước tiên, giọng nói nhiệt tình.

"Chào mừng ngài cố vấn đến với học viện Sao Rơi. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn buổi giao lưu như ngài đã yêu cầu."

Vương Cường gật đầu, mỉm cười thân thiện.

"Cảm ơn ngài, Eldershade. Ta rất vui khi có dịp đến thăm học viện hôm nay. Ta mong muốn được gặp gỡ các học viên và khuyến khích họ tiếp tục con đường nghiên cứu, học tập của mình."

Sau lời giới thiệu, Vương Cường tiến vào khu vực hội trường chính, nơi các học viên đã tập trung đông đủ.

Hội trường rộng lớn, với ánh sáng ấm áp, từng hàng ghế được xếp ngay ngắn và một sân khấu trang trí giản dị nhưng trang trọng.

Khi Vương Cường bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, các học viên cười rạng rỡ và mắt sáng lên trước sự hiện diện của người mà họ rất kính trọng.

Vương Cường bước tới bục phát biểu, nhìn về phía những học viên trước mặt, ánh mắt hắn lấp lánh niềm tự hào. Hắn mở lời với giọng nói trầm ấm.

"Chào mọi người, ta rất vui khi được có mặt ở đây hôm nay. Học viện Sao Rơi không chỉ là nơi cung cấp tri thức mà còn là nơi tạo ra những thế hệ tương lai, những người sẽ góp phần xây dựng vùng đất này ngày càng tốt đẹp hơn."

Tiếng vỗ tay lại vang lên. Vương Cường tiếp tục.

"Trước hết, ta muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả các học viên, vì sự nỗ lực và đam mê trong học tập. Hôm nay, ta đặc biệt muốn tuyên dương một số học viên đã có những đóng góp tích cực trong việc nghiên cứu và phát minh."

Vương Cường liếc mắt về phía danh sách tên học viên mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Hắn cầm tờ giấy, chậm rãi đọc tên từng người, trong số đó có một học viên tên là Karis.

Khi nghe đến tên mình, Karis, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu nâu, cô thuộc tộc 『Deer feet demon』với đôi chân nai.

Cô không khỏi xúc động khi biết mình được tuyên dương vì sáng tạo ra một loại thuốc diệt côn trùng giúp bảo vệ mùa màng. Điều đặc biệt ở loại thuốc này là nó chỉ ảnh hưởng đến côn trùng mà không gây hại cho môi trường và các loài sinh vật khác.

Karis không thể tin vào tai mình, cô gần như muốn khóc vì hạnh phúc và tự hào.

Vương Cường nhìn thấy cảm xúc của Karis, hắn mỉm cười nhẹ nhàng và tiếp tục gọi tên một học viên khác.

"Zareal, xin mời học viên lên sân khấu." hắn nói. Zareal, một học viên đang làm việc tại phòng thí nghiệm của căn cứ, hắn không cảm xúc lắm khi bước lên và có phần mệt mỏi.

Nhìn dáng vẻ của tên này, khiến Vương Cường không khỏi cười bất lực, rồi trao phần thưởng và nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

"Zareal, cảm ơn những đóng góp trong nghiên cứu của ngươi, và ta rất tự hào về điều đó. Hãy tiếp tục cố gắng."

Zareal cúi đầu cảm ơn, giọng nói nhỏ nhẹ không giấu được một tia vui vẻ trong đó.

"Cảm ơn ngài cố vấn, tôi sẽ cố gắng hơn nữa."

Tiếp tục buổi lễ, Vương Cường cũng đọc tên một số học viên có thành tích xuất sắc trong nghiên cứu toán học.

Một học viên trẻ tên là Elric, người vừa tìm ra một công thức toán học mới, không thể kìm nén được nước mắt khi biết rằng công trình của mình được công nhận.

Hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là đam mê của bản thân, không ngờ rằng lại được tôn vinh như vậy.

Vương Cường nhìn thấy, hắn mỉm cười khích lệ, hiểu rằng những người trẻ như Elric cần những động viên này để tiếp tục theo đuổi đam mê của mình.

Sau buổi trao giải, không khí hội trường trở nên nồng nhiệt và đầy cảm hứng. Các học viên đều cảm thấy tự hào và phấn khích, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.

Vương Cường từ từ rời khỏi sân khấu, những lời cảm ơn từ các học viên vang lên phía sau hắn, và hắn chỉ đơn giản quay lại mỉm cười, gật đầu đáp lại.

Tiếp đến, Vương Cường ghé thăm nhà ăn của học viện. Nhà ăn nằm ở trung tâm khuôn viên, rất lớn và sạch sẽ, với không gian mở để đón ánh sáng tự nhiên. Những bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, và không khí nơi đây thật thoải mái.

Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi, kích thích vị giác của mọi người. Mặc dù chất lượng đồ ăn rất tốt, nhưng giá tiền cho mỗi bữa ăn lại vô cùng phải chăng, thậm chí rẻ hơn nhiều so với giá thị trường bên ngoài.

Vương Cường quan niệm rằng dù học viên có xuất thân như thế nào, khi đã bước vào học viện thì tất cả đều được đối xử bình đẳng.

Hắn muốn tạo ra một môi trường mà mọi người đều có cơ hội học tập và phát triển mà không bị rào cản về tài chính hay địa vị xã hội.

Trên tường nhà ăn, một câu khẩu hiệu được treo khá to và rõ.

"Có thực mới vực được đạo." Câu nói này như một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của việc chăm lo sức khỏe để có thể tiếp tục học tập và nghiên cứu.

Vương Cường cùng các giáo viên ngồi vào bàn và bắt đầu dùng bữa. Hắn thưởng thức từng món ăn, vừa ăn vừa trò chuyện cùng các giáo viên về tình hình học viên, những khó khăn mà họ gặp phải và cách để cải thiện.

Hắn cũng đưa ra một số đề xuất về việc thêm các môn học mới liên quan đến ngành y, nhằm đào tạo thêm nhiều nhân lực y tế cho căn cứ và thị trấn. Các giáo viên lắng nghe và đồng ý với đề xuất của hắn, họ hiểu rằng đó là điều cần thiết trong bối cảnh hiện tại.

Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ và cởi mở.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Vương Cường đứng dậy, cảm ơn các giáo viên đã dành thời gian trò chuyện cùng hắn.

___

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯

Chương 164: Trách Nhiệm