Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 1: Cõi Hậu kiếp
(Một ý tưởng từ giấc mơ Lucci Dream của tui, thế là tui dành 2 ngày qua để viết và hoàn thiện nó)
"Sau khi c·hết, tất cả đều tin rằng ánh sáng sẽ dẫn lối ta tới một nơi bình yên… nhưng sự thật thì không như vậy."
"Trong Cõi Hậu Kiếp, ánh sáng không dẫn lối mà chỉ là cái bẫy cho những linh hồn yếu đuối.”
“Nơi đây, sự tàn khốc không đến từ bóng tối, mà từ lưỡi dao của kẻ mà ngươi từng gọi là đồng minh. Đừng bao giờ quay lưng, bởi kẻ đâm sau lưng ngươi thường là người mà ngươi tin tưởng nhất."
…
Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Cô gái mơ màng mở mắt ra, cảm giác lạ lẫm bao trùm. Bầu trời trên cao là một màn đêm tím thẫm, nơi ánh trăng không tỏa sáng dịu dàng mà tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, tê tái.
Trước mặt cô là một ngôi đền cổ, xung quanh là vùng đất hoang vu, cằn cỗi và u ám, không một dấu hiệu của sự sống. Không có tiếng chim hót hay gió rít, chỉ có bóng tối bao trùm lên mọi thứ.
Cô gái đứng giữa bóng tối bao trùm, đôi mắt dao động vì hoang mang. Cô gọi lớn, hy vọng có ai đó đáp lại.
“Có ai không? Làm ơn, có ai không…”
Một khoảng lặng kéo dài, chỉ có tiếng thở gấp của cô vang lên trong không gian trống rỗng, cùng những suy nghĩ đầy hoang mang.
‘đây là đâu? Tại sao bản thân lại ở nơi này?’
Bất ngờ, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, tựa như vọng từ cõi xa xăm. Tiếng nói chậm rãi và quyền uy, vang dội vào trong tâm trí cô.
[Chào mừng đến với Cõi Hậu Kiếp, nơi mọi linh hồn sẽ đặt chân sau khi c·ái c·hết đến. Đừng mơ tưởng về thiên đường hay địa ngục, nơi đây không có gì ngoài sự tranh đấu. Ở đây, chỉ có một mục tiêu duy nhất “Cạnh tranh và tồn tại”.]
Giọng nói tiếp tục, như lưỡi dao sắc bén cứa vào tiềm thức của cô gái nhỏ.
[Ngươi không còn là người sống, nhưng ngươi cũng chưa phải là kẻ đ·ã c·hết.]
[Cõi Hậu Kiếp là nơi sẽ quyết định kiếp sau của ngươi là gì.]
[Ở đây có một loại khoáng thạch gọi là Linh Hồn Thạch, chỉ cần ngươi thu thâp đủ số lượng Linh Hồn Thạch thì sẽ được ban tặng cơ hội dầu thai ở kiếp sau.]
[Phần thưởng là quyền được chọn một cuộc sống mới, gia đình mới cùng những tài năng đặc biệt.]
[Càng nhiều Linh Hồn Thạch thì phần thưởng càng lớn.]
[Ngược lại, nếu thất bại, ngươi sẽ trở thành quái vật – những sinh vật lang thang, mãi mãi mất đi nhân tính ở thế giới này. Sau đó ở kiếp sau, ngươi sẽ trở thành s·ú·c· ·v·ậ·t, cả đời bị cầm tù trong thân xác thấp hèn.]
Cô lặng người, cảm giác bàng hoàng và sợ hãi dâng trào. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không dừng lại, cứa sâu hơn vào tâm trí.
[Mỗi người ở đây đều như ngươi, là những linh hồn đang chờ phán quyết.]
[Ngươi sẽ phải đối đầu với họ, không phải chỉ để sinh tồn, mà còn để dành lấy tài nguyên quý giá để phát triển sức mạnh.]
[Có những khu vực đặc biệt – hang động, hầm ngục – nơi chứa đựng những kho báu và sức mạnh ngươi không thể tưởng tượng. Chỉ kẻ xứng đáng mới có quyền bước vào.]
[Nhưng hãy nhớ, tranh giành ở nơi này là một quy luật, là nguyên tắc tuyệt đối.]
Trong tâm trí cô lúc này, hình ảnh thế giới an lành cô từng biết giờ đây chỉ còn là ký ức xa xăm, dần bị xóa nhòa.
Thậm chí cô đang dần quên rằng bản thân mình là ai.
Trước mặt cô hiện chỉ còn là một hành trình tăm tối, nơi mà mọi linh hồn đều không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu để sinh tồn, và để bảo vệ chút nhân tính còn sót lại.
Bỗng một âm thanh từ phía ngoài tế đàn vang lên khàn khàn và lạnh lẽo, như vọng lại từ một linh hồn đã cũ kỹ.
“Ngươi mới đến à? Lạ thật, đến giờ mà vẫn có người mới đến, vẫn chưa đến đợt mới mà.”
Cô giật mình, quay lại và thấy một người đàn ông mặc áo giáp bị bể nát trông như mới trải qua một cuộc chiến tàng khóc. Phía ngoài hắn khoác một lớp choàng tối màu, khuôn mặt nửa khuất trong bóng đêm.
“Vâng… Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Đây là nơi nào? Làm sao tôi có thể quay về nhà?” Cô nói, giọng run rẩy nhưng chứa đầy hy vọng.
Người đàn ông đứng phía ngoài nghe thấy vậy thì bật cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện. Đó là tiếng cười khinh khỉnh và cay đắng.
“Nhà? Ngươi nghĩ đây là một giấc mơ mà ngươi chỉ cần thức dậy là trở về được sao?”
“Đây là Cõi Hậu Kiếp không phải nơi mà ngươi có thể rời đi bất cứ khi nào ngươi muốn. Chỉ có hai cách để thoát khỏi đây.”
“Hoặc ngươi tích đủ Linh Hồn Thạch và dành quyền đầu thai, hoặc ngươi thất bại và biến thành quái.”
“Ta chắc hẳn giọng thế giới đã nói rõ cho ngươi. Hay là do sợ quá mà quên mất?”
Cô gái lùi lại một bước, mắt mở to với nỗi sợ.
“Vậy.. vậy… có ai đã từng thoát khỏi đây chưa?” Cô hỏi, giọng nhỏ nhưng đầy hi vọng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt vô hồn như xoáy sâu vào tâm can cô.
“Có, nhiều nữa là đằng khác. Nhưng đó đều là những kẻ mạnh, đủ thông minh để hiểu quy tắc, và đủ tàn nhẫn để sống sót. Có thể nói những người thoát khỏi nơi này đều là những kẻ xứng đáng hoặc nhát gan.”
Tên đàn ông nhìn cô gái và nói như một bật tiền bối đang chỉ dẫn hậu bối.
“Ngươi có thể trở về nhà, nhưng không phải cách mà ngươi mong muốn.”
Cô cố gắng nuốt xuống cảm giác sợ hãi, đôi tay nắm chặt.
“Vậy tôi cần phải làm gì? Có cách nào… cách nào để tôi sống sót không?”
Người đàn ông suy ngẫm một hồi rồi nói.
“Học cách chiến đấu. Học cách sống sót. Và học cách tin rằng ở đây, lòng thương hại là điều cấm kỵ. Hoặc tìm một bang hội nào đó để nhờ cậy.”
“Ở đó bọn họ đã có một hệ thống xã hội hoàn chỉnh. Chỉ cần người sống và làm các nhiệm vụ bọn họ yêu cầu là sẽ được trả một khoản Linh Hồn Thạch.”
“Tích đủ thì ngươi có thể chọn đầu thai chuyển kiếp luôn, hoặc tiếp tục ở lại để tích nhiều hơn. Dù gì thì ai cũng muốn kiếp sau của mình được sung sướng một chút.”
Cô gái dần thả lỏng, cảm giác căng thẳng dịu xuống khi nghe người đàn ông nói về Bang Hội. Dù vẻ ngoài của hắn bây giờ đầy dấu vết của cuộc chiến, nhưng những lời hắn nói mang lại một tia hy vọng le lói trong tâm trí cô. Khi cô cất tiếng hỏi.
“Liệu có bang hội nào đang cần người không? Tôi muốn xin vào, làm gì cũng được, chỉ cần tôi có thể tồn tại.”
Người đàn ông lặng người, đôi mắt hắn chớp lên một tia sáng mờ nhạt. Sau một thoáng, hắn trả lời, giọng trầm trầm có chút mệt mỏi và thành thật.
“Lãnh thổ Bang Hội của ta vừa bị t·ấn c·ông bởi một đợt quái triều. Trong lúc cấp bách, ta đã sử dụng một cuộn dịch chuyển ngẫu nhiên, nhưng không ngờ lại bị đưa đến nơi này.”
“Bên phía Bang Hội ta vừa nhắn lại mọi thứ cũng đã ổn rồi. Bây giờ họ chắc chắn đang cần người để tái thiết, và nếu ngươi tin ta, ta có thể dẫn ngươi về đó. Ngươi sẽ có cơ hội...”
Cô gái ngần ngại nhìn người đàn ông, sự do dự vẫn lẩn khuất trong ánh mắt. Nhưng giữa bóng đêm đầy hiểm nguy và cảm giác cô độc xâm chiếm, cô không thể cưỡng lại ý nghĩ có được một chỗ dựa. Sự sợ hãi thôi thúc cô gật đầu, đánh cược niềm tin cuối cùng của mình.
“Được, tôi đồng ý.” cô đáp, giọng nói run rẩy nhưng cũng đầy quyết tâm.
Người đàn ông mỉm cười, một nụ cười mang vẻ thấu hiểu và thân thiện.
“Tốt. Hãy theo ta.”
Cô bắt đầu bước ra ngoài, rời xa khu đền cổ đầy u tối. Khi chân cô vừa bước qua ranh giới của khu tế đàn.
Cơ thể cô từ dạng linh hồn dần chuyển thành cơ thể có máu và thịt, chưa kịp cảm nhận cơ thể mới một tiếng cạch nhẹ vang lên, và cô cảm nhận được không gian sau lưng bị chặn lại bởi một bức tường vô hình.
Cô giật mình quay lại, đôi mắt mở to trong hoảng hốt khi nhận ra mình đã không thể quay lại tế đàn.
Sắc mặt người đàn ông cũng thay đổi khi thấy cô gái bước ra ngoài, từ vẻ hiền từ biến thành sự ranh mãnh với nụ cười hiểm độc kéo dài trên gương mặt.
Hắn từ từ tiến đến gần cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
“Ngươi thật ngây thơ.”
Hắn nói, giọng trầm vang lên như tiếng chuông tử thần. “Ta sẽ dạy ngươi bài học cuối cùng trong Cõi Hậu Kiếp này.”
“Đừng bao giờ tin tưởng bất kỳ ai.”
Cô gái nhận ngay ra có điều không ổn, tuyệt vọng cố gắng tiến vào bên trong.
Nhưng mọi nỗ lực của cô trở nên vô ích khi bàn tay người đàn ông vung tới bóp lấy cổ cô, siết chặt với sức mạnh khủng kh·iếp. Sức lực cô cạn dần, đôi mắt mở to trong sự đau đớn và hoảng sợ.
Từng dong máu đỏ thẫm tuôn ra từ cơ thể cô, biến hóa len lỏi vào v·ết t·hương trên cơ thể người đàn ông, làm liền lại từng vết nứt rách.
Hắn cảm nhận sự sống quay trở lại, đôi mắt đầy thỏa mãn.
Cuối cùng, khi bàn tay hắn buông ra, cô gái chỉ còn lại là một xác khô trống rỗng, đôi mắt mở lớn vô hồn, không còn chút sinh khí.
Từ trong cơ thể cạn kiệt ấy, 15 viên Linh Hồn Thạch rơi ra, lăn lóc trên mặt đất lạnh lẽo.
Người đàn ông nhìn xuống, đôi môi mấp máy một nụ cười tán thưởng.
“Hiếm thấy kẻ nào vừa đến đây đã có được 15 viên Linh Hồn Thạch. Ngươi hẳn đã làm nhiều điều tốt ở kiếp trước.”
Hắn thu nhặt những viên đá sáng lấp lánh, rồi quay lưng bỏ đi. Vừa đi hắn vừa như đang tìm kiếm thứ gì đó trong túi vật phẩm.
Sau một hồi, hắn như tức tối vì tìm không thấy được đồ vật. Khung cảnh hoang vu giờ đây chỉ còn là tiếng chửi rủa cùng sự tức giận của người đàn ông này.
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Cuộc chiến thanh trừng Huyết Phong Bang vừa kết thúc, không khí trong đại sảnh của Bang Hội Atlantis nặng nề như bao phủ bởi một làn sương đen.
Thần Phong, một trong những thành viên cấp cao của Bang Hội, đưa tay lên xoa trán, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào những người đồng đội của mình, những chiến binh kiên cường vừa trở về sau trận thanh trừng Huyết Phong Hội.
Họ ai cũng mệt mỏi, v·ết t·hương chằng chịt trên áo giáp và những nét căng thẳng in hằn trên từng gương mặt.
“Lại thêm một trận chiến không đáng.” Một thành viên thở dài, khó chịu chửi vào khoảng không.”
“Phần thưởng chẳng đáng là bao, chỉ vài hòm Linh Hồn Thạch lẻ tẻ. Chẳng bù vào chút nào cho những gì chúng ta đã mất.”
Vài người khác cũng đồng tình rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Một người phụ nữ với ánh mắt sắc sảo lên tiếng, giọng đầy giận dữ.
“Thật nực cười! Chúng ta phải tiêu tốn hàng tỷ tài nguyên, để rồi đổi lại là cái gì? Tất cả chỉ vì Thiên Vương Minh muốn ‘thanh trừng cái ác’?”
“Nhảm nhí.”
Tiếng cười khinh bỉ của những người khác vang lên, từng câu chửi rủa tức tối. Rồi một giọng nói trầm ổn vang lên, cắt ngang cơn giận dữ trong căn phòng.
“Ta biết lý do vì sao chúng ta lại bị lôi vào cuộc chiến này.”
Thần Phong có chút lưỡng lự khi nói ra, ánh mắt sắc bén đảo qua từng gương mặt trong phòng.
Không gian bỗng yên lặng đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở, từng tiếng động nhỏ.
Sau một vài khoảnh khắc do dự, hắn cũng quyết định nói tiếp. Vì ở đây chỉ toàn là những đồng đội mà Thần Phong có thể đặt trọn niềm tin, là những người đã từng cùng hắn trải qua vô số trận sinh tử.
Thần Phong chậm rãi mở cuộn bản đồ trên tay ra, một tấm bản đồ được ghi lại bằng những ký hiệu cổ xưa, dẫn đến nơi cất giấu thứ mà không ai ngờ tới “Vũ khí của Thần Chronos”.
[Vật phẩm: Bản đồ của Eldric Thorne] [Phẩm cấp:Không xác định]
[Mô tả: Eldric là một nhà thám hiểm và học giả lỗi lạc, chuyên nghiên cứu các di tích cổ đại về thời gian. Ông dành cả đời để tìm kiếm và giải mã những bí ẩn về thần Choronus, tin rằng Vũ Khí của vị Thần này sẽ ban cho ông sức mạnh kiểm soát thời gian để có thể hồi sinh người ông yêu.]
[Kết cục Eldric biến mất một cách bí ẩn ngay khi tiến gần đến Ngôi Đền Thời Gian. Người ta cho rằng ông đã thất bại trong việc giải mã các thử thách, và có thể vẫn đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian vĩnh cửu, như một lời cảnh báo cho những ai muốn sở hữu tấm bản đồ này.]
[Cách sử dụng: Khi người sử dụng kích hoạt tấm bản đồ và đi đúng hướng, bản đồ sẽ xuất hiện các chỉ dẫn tiếp theo, giống như một “Tinh Linh chỉ đường.”]
[Cảnh báo thời gian: Bản đồ chỉ phát huy hiệu lực trong một khoảng thời gian nhất định, thường là từ lúc bình minh hoặc hoàng hôn, yêu cầu người tìm kiếm phải hoàn thành nhanh chóng trước khi mất dấu.]
Mọi người lặng đi, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc khi quan sát thông tin hiển thị từ vật phẩm.
Một thành viên cấp cao khác, là một chiến binh với dáng vẻ lầm lì lên tiếng, giọng khẽ run vì kinh ngạc.
“Th…Thứ này thật sự là bản đồ dẫn đến nơi cất giữ v·ũ k·hí Thần thoại của Chronos thật sao? Thứ v·ũ k·hí mà nhiều người cho rằng nó có thể thay đổi cả Cõi Hậu Kiếp này!”
Một thành viên khác cũng nuốt nước bọt rồi nói. “Thật khó tin, ta tưởng nó chỉ là lời đồn thôi chứ.”
Thần Phong gật đầu, ánh mắt kiên định.
“Chính xác là nó có thật. Đây có thể là lý do thật sự mà bang hội Thiên Vương Minh muốn tiêu diệt Huyết Phong Hội. Có lẽ bọn họ sợ rằng Huyết Phong sẽ tìm ra thứ v·ũ k·hí này.”
“Hèn chi, bảo sao đang yên đang lành lại bắt ép chúng ta đi thanh trừng bọn Huyết Phong.” Một thành viên khác ngộ ra nói.
Dù việc giữ tấm bản đồ này mang ý nghĩa đang giữ một quả boom nổ chậm, Thần Phong vẫn có ý nghĩ khác.
“Nhưng ta không có ý định giao bản đồ này lại cho bọn chúng. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta thoát khỏi sự áp bức của Thiên Vương Minh.”
Một người đàn ông trung niên, cũng là thành viên cấp cao của Atlantis, trầm giọng hỏi.
“Ý ngươi là sao, Thần Phong? Đừng nói với ta rằng ngươi định tự mình tìm đến nơi đó?”
“Không phải ta, mà là chúng ta.” Thần Phong nở một nụ cười kiên quyết.
“Chúng ta có hai con đường. Một là giao tấm bản đồ này cho Thiên Vương Minh, chấp nhận làm con c·h·ó cho chúng đến hết đời hết kiếp.”
“Hai là tự mình truy tìm Đền Thời Gian và khiến v·ũ k·hí huyền thoại này nhận chủ.”
“Các ngươi cũng biết mà, khi vật phẩm thần thoại có những yêu cầu sử dụng rất khác khe, ví dụ như đã nhận chủ thì có g·iết chủ nhân trước cũng không thể sử dụng nó.”
“Với lại chỉ cần sở hữu sức mạnh của v·ũ k·hí đó, chúng ta sẽ không còn phải khuất phục trước bất kỳ ai.”
Không gian căn phòng chìm trong sự căng thẳng. Mỗi người đều nhìn nhau với ánh mắt trầm ngâm, ý thức rõ quyết định của hôm nay sẽ thay đổi không chỉ số phận của từng người, mà còn của hàng vạn sinh mạng thuộc Bang Hội Atlantis.
Một nữ chiến binh mạnh mẽ, với đôi mắt sáng lên ngọn lửa quyết tâm, nói.
“Ta chấp nhận đánh cược. Dù có hơi mạo hiểm, nhưng nếu thành công, chúng ta sẽ có thể thoát khỏi sự khống chế của chúng, giành lại tự do cho chính mình.”
Những lời đó như một ngọn lửa lan ra khắp căn phòng, thức tỉnh lòng quyết tâm của mọi người. Một thành viên khác gật đầu hưởng ứng.
“Đúng, chúng ta không thể cứ mãi mãi bị đè nén được. Thần Phong, ta sẽ theo ngươi!”
Những tiếng hưởng ứng dần dần lan tỏa, từng thành viên đều nhìn nhau, ánh mắt kiên định và quyết liệt. Một người đàn ông là người đứng đầu của bang hội này với giọng nói trầm vang lên, cắt ngang sự náo động.
“Vậy là tất cả đều đồng ý?”
Mọi người cùng gật đầu, không ai phản đối.
Tất cả đều đã sẵn sàng cho cuộc hành trình mới, nơi mà nguy hiểm có thể rình rập sau từng bước chân, nhưng cũng mang lại hy vọng để giải thoát khỏi sự kiềm hãm đã kéo dài hàng trăm năm.
Thần Phong nhìn những đồng đội của mình, ánh mắt lấp lánh sự tự hào.
“Được rồi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm Đền Thời Gian và lấy v·ũ k·hí của Chronos. Hành trình này không dễ dàng, nhưng chỉ cần một trong chúng ta giành được nó, mọi thứ sẽ thay đổi.”
“Chuẩn bị đi mọi người, ta sẽ phải nhanh chóng lên đường trước khi Thiên Vương Minh nhận ra có gì không đúng.”
Một lần nữa, bầu không khí căng thẳng trở lại trong phòng, nhưng lần này, đó là sự hừng hực của lòng quyết tâm và khát vọng tự do.
…
Cánh rừng tăm tối ẩn hiện trong màn sương dày đặc, phủ lấy đoàn người của Liên Minh Atlantis khi họ lặng lẽ tiến đến ngôi đền cổ.
Thần Phong, Ji-hoo và Thú Vương, những chiến lực hàng đầu của bang hội, dẫn đầu đội quân đi theo tinh linh dẫn đường để tiến vào khu vực [Rừng Mê Vụ - Cấp 5].
[Rừng Mê Vụ] nằm sâu trong dãy núi âm u, phủ quanh bởi tầng sương mù dày đặc như màn chắn bí ẩn.
Bên trong, những bộ xương người cùng v·ũ k·hí rỉ sét rải rác, dấu tích của những kẻ bất hạnh từng lạc vào. Cây cối đan xen thành mạng lưới, dây leo và rêu xanh phủ kín, biến mọi lối đi thành mê cung bất tận.
Âm thanh xào xạc và những bóng hình ẩn hiện khiến khu rừng như có linh hồn, đầy hiểm nguy chờ đợi kẻ xâm nhập. Đây là nơi mà một khi đã vào, gần như không thể tìm lối ra kể cả là những nhân vật với sức mạnh đỉnh cao cũng không dám vào nơi này.
Vì ngoài trạng thái [Lạc Lối] khu rừng này còn có trạng thái [Nhiễu Loạn] khiến những vật phẩm dịch chuyển thông thường khó thể sử dụng ở nơi này.
Nhờ có tinh linh dẫn đường từ tấm bản đồ mà nhóm thành viên của Bang Hội Atlantis mới có thể bình yên đến được [Đền Thời Gian].
Nơi lưu giữ sức mạnh huyền thoại của thần Chronos.
Nhưng khi đến nơi bọn họ lại phát hiện cần có đủ năm mảnh của [Chìa Khóa Thời Gian] thứ chìa khóa tối thượng để phá giải kết giới bất khả x·âm p·hạm của thần Chronos.
Elio Ricci, chủ bang hội, đứng lặng lẽ phía sau Thần Phong. Với vẻ điềm tĩnh cùng ánh mắt sắc sảo.
Hắn đưa tay vào hư không và gọi ra một vật phẩm đặc biệt.
[Chìa Khóa của Vua Solomon] [Phẩm chất: Truyền thuyết]
[Mô tả] :Chìa Khóa của Vua Solomon là một món bảo vật cổ xưa, được làm từ một loại kim loại bí ẩn mà không thể bị mài mòn theo thời gian. Truyền thuyết kể rằng chiếc chìa khóa này đã được vua Solomon sử dụng để khám phá những nơi bị cấm kỵ và mở ra những bí mật của thế giới.
Đây là báu vật vô giá của bang hội, một chìa khóa có khả năng mở mọi cánh cửa, ngay cả những nơi được canh giữ chặt nhất.
Nhưng có một vấn đề lớn [Chìa Khóa của Vua Solomom] dù là vật phẩm cấp truyền thuyết, nhưng nó là vật phẩm tiêu hao chỉ còn có thể sử dụng [2/4] lần nữa.
Họ cần dùng nó cẩn thận, vì cánh cổng này có thể không phải là cánh cổng cuối cùng của hành trình này.
“Được rồi, để tránh mất thời gian, chúng ta sẽ dùng nó ở đây.” Elio trầm giọng nói, kích hoạt chìa khóa và đưa lên cánh cửa sừng sững trước mặt.
Chìa Khóa phát ra một luồng sáng rực rỡ, hòa lẫn vào không gian đầy u tối của ngôi đền. Cánh cổng khổng lồ rung lên từng đợt, từ từ mở ra, phô bày một con đường dài dẫn vào bóng tối thăm thẳm bên trong. Elio hít một hơi dài, trấn tĩnh lòng mình, rồi quay sang đội ngũ.
“Xong rồi, mọi người hãy chuẩn bị đi. Thú Vương, triệu hồi thú dẫn đường đi.”
“Được, không thành vấn đề.”
…
Bên trong đền thờ là một chuỗi mê cung ngoằn ngoèo đầy những cạm bẫy tinh vi, nơi mà bóng tối dường như sống động, len lỏi vào tâm trí từng người, khơi dậy nỗi sợ thầm kín.
Ánh đuốc của họ hắt lên những hình thù quái dị, ánh mắt hoang dại của các sinh vật bóng tối ẩn hiện ở mọi góc khuất, khiến từng bước đi đều là một sự cân nhắc cẩn trọng.
Thần Phong dẫn đầu, từng động tác của anh nhanh nhẹn và sắc bén, đầy kinh nghiệm đối phó với những hiểm nguy rình rập. Nhưng ngôi đền dường như là một thực thể sống, khao khát thử thách lòng can đảm và quyết tâm của từng người.
Những chiếc bẫy c·hết chóc có cấp độ cao liên tục xuất hiện, từ các hố sâu hun hút bất ngờ mở ra dưới chân, đến những cỗ máy g·iết chóc với lưỡi dao sắc bén lao đến từ mọi hướng.
Đoàn người tiêu tốn không ít tài nguyên và binh lính triệu hồi để vượt qua các cửa ải, nhưng ý chí của họ không hề suy giảm. Mỗi chướng ngại chỉ khiến lòng quyết tâm của họ càng thêm vững chắc.
Tuy nhiên, càng tiến sâu vào ngôi đền, một bóng tối khác dần dần len lỏi vào trong đội ngũ. Từng ánh mắt lấm lét bắt đầu xuất hiện, vài cử chỉ lạ lùng ngày càng rõ rệt.
Thần Phong cảm nhận được không khí căng thẳng, những lời thì thầm bí ẩn vang lên sau lưng. Một số thành viên trong đội, trước đây luôn hết lòng vì Atlantis, giờ lại tỏ vẻ thèm khát sức mạnh của thần Chronos một cách đáng ngờ.
Sự cám dỗ từ v·ũ k·hí thần thoại đã dần chiếm lấy tâm trí của họ, như thể ngọn lửa tham vọng đang âm ỉ cháy bên trong. Vì ai cũng biết v·ũ k·hí thần thoại cả đời cũng chỉ nhận một chủ.
Thần Phong nhìn xung quanh, ánh mắt cảnh giác nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn biết rằng trong tình thế này, chỉ cần một chút nghi ngờ thôi cũng có thể làm tan rã sự đoàn kết vốn là chìa khóa sinh tồn của họ.
Hắn lên tiếng, giọng nói kiên định có phần cảnh cáo.
“Đây là thời khắc quan trọng nhất. Chúng ta đã tiến xa đến mức này, đừng để lòng tham hủy hoại tất cả.”
“...”
Sau hành trình dài đầy hiểm nguy và cạm bẫy, đoàn của Liên Minh Atlantis cuối cùng cũng đã đến được cánh cửa chính, nơi được cho là cất giấu sức mạnh huyền thoại của thần Chronos.
Elio Ricci tiến lên, chậm rãi nâng [Chìa Khóa của Vua Solomon] với một sự trang trọng hiếm thấy.
Hắn biết rằng đây là lần sử dụng cuối cùng của chìa khóa này.
Với một tia sáng lóe lên trong bóng tối, cánh cửa sừng sững bật mở, phô bày căn phòng trung tâm lạnh lẽo nhưng lấp lánh bí ẩn.
Nhưng không ai ngờ rằng, khi cánh cổng mở ra, ánh sáng của vật phẩm thần thoại xuất hiện cũng là lúc bóng tối của sự phản bội xâm chiếm.
Ngay lập tức, một vài thành viên trong liên minh lặng lẽ tách khỏi đội hình và rời khỏi bang hội.
[Thành viên… đã rồi bang hội]
Những ánh mắt đầy ngờ vực và lo sợ dần chuyển sang phẫn nộ. Những người còn trung thành ngay lập tức nhận ra nguy cơ, v·ũ k·hí được rút ra, binh lính triệu hồi đứng sẵn sàng, tạo thành hàng phòng thủ chặt chẽ xung quanh Elio.
Cả đoàn người lặng đi.
Một tên thành viên nói với giọng điệu sắc bén và cay nghiệt. “Sức mạnh của Chronos… nên là của riêng ta.”
Hắn ta không phải là người duy nhất. Từ trong bóng tối, vài người khác lặng lẽ tách ra khỏi đội, ánh mắt lộ rõ ý đồ phản bội.
[Thành viên… đã rồi bang hội]
[Thành viên… đã rồi bang hội]
[Thành viên… đã rồi bang hội]
[…]
Bang hội Atlantis, những người đồng đội tưởng như kề vai sát cánh, giờ đây bị phân tán và chia rẽ bởi cám dỗ vô tận của quyền lực.
Thần Phong, với ánh mắt bùng lên sự giận dữ và đau đớn, nắm chặt v·ũ k·hí của mình. Cảm giác bị phản bội khiến lòng hắn lạnh buốt, nhưng hắn biết rằng đây là lúc không thể chùn bước.
Hắn nhìn sang Elio và những người đồngđội còn trung thành bên cạnh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ hiểu rõ rằng những gì xảy ra sau đây sẽ không chỉ là một trận chiến, mà là cuộc chiến quyết định cho sự tồn tại của cả bang hội.
"Tiến lên!" Thần Phong hét lớn, dẫn đầu cuộc t·ấn c·ông vào những kẻ phản bội. Ánh kiếm lóe lên trong bóng tối, máu nhuộm đỏ nền đá của ngôi đền cổ.
Tiếng gào thét và tiếng v·a c·hạm vang vọng, như một khúc bi tráng về lòng trung thành và sự phản bội.
Dù chiến thắng hay thất bại, Thần Phong biết rằng khi đặt chân vào Đền Thời Gian, không ai còn là con người như trước.
Jiro Nakamura, biệt danh “Thú Vương,” chỉ huy đội quân tiên phong, không hề do dự. Với khả năng đặc biệt [Quyền Uy Thú Vương] hắn triệu hồi hàng loạt linh thú từ những chiều không gian khác.
Những linh thú của Jiro không chỉ bảo vệ binh lính mà còn trở thành lá chắn di động cho cả đội, giữ chân kẻ thù và tạo sự phòng thủ kiên cố. Đối mặt với hiểm nguy, Jiro đứng ở tiền tuyến như một pháo đài vững chắc, đầy mạnh mẽ.
Thần Phong, với khả năng [Sát Khí Lôi Vân] nhanh chóng lao lên đối đầu với kẻ địch.
Cơ thể hắn, bọc trong bộ giáp tối màu, phát ra những tia điện bắn ra xung quanh.
Thanh kiếm dài phát sáng của Thần Phong mang sức mạnh của sấm sét, mỗi cú vung tay của hắn đều khiến không gian xung quanh rung chuyển, đòn đánh của anh mạnh mẽ như tiếng sét rạch ngang bầu trời, đầy uy lực và sát khí.
Tuy nhiên, giữa trận chiến khốc liệt, một bóng dáng quen thuộc đột ngột lao về phía kẻ địch.
Đó là Yoon Ji-Hoon - biệt danh "Hắc Kiếm" - kiếm sĩ tinh nhuệ, người đồng đội thân cận và cũng là bạn tri kỷ của Thần Phong và Evelina.
Với khả năng "Kiếm Ảnh Hắc Vũ" Ji-Hoon từng là một kiếm sĩ tài năng trong bang hội cho đến khi có sự xuất hiện của Thần Phòng.
Kỹ năng của hắn giúp hắn có thể thao túng bóng tối để biến thành những thanh kiếm đen sắc bén, ảo diệu và khó lường.
Nhưng giờ đây, những thanh kiếm đen của anh không còn nhắm vào những kẻ phản bội, mà lại đang hướng về phía đồng đội.
[Thành viên Yoon Ji-Hoo đã rồi bang hội]
Thần Phong sững sờ trước cảnh tượng này, mắt anh không thể tin vào sự thật. Evelina, một thành viên khác của Atlantis, chất vấn Ji-Hoon về sự phản bội này.
“Ji-Hoon! Ngươi làm gì vậy? Tại sao lại phản bội bang hội?”
Evelina, người đứng bên cạnh, ánh mắt đầy đau đớn nhưng cũng chất chứa cả sự giận dữ, cất giọng.
“Ji-Hoon, ngươi bị điên sao? Uổng công chúng ta đã luôn tin tưởng ngươi, xem ngươi là bạn.”
Ji-Hoon nhìn Evelina với ánh mắt sắc lạnh, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt đó vẫn lộ ra một tia đớn đau, cay đắng. hắn hít một hơi thật sâu rồi nhếch mép cười khinh.
“Tin tưởng ư? Bạn ư? Đúng rồi, đúng rồi. Ta chỉ được xem là bạn với ngươi mà thôi.”
Hắn nhìn Thần Phong, giọng đầy phẫn nộ và oán trách.
“Từ khi nào cái bang hội này chỉ còn là Thần Phong. Tài năng của ta, lòng trung thành của ta... tất cả đều vô nghĩa khi hắn ở đây. Dù ta có làm cái quái gì cũng mãi mãi chỉ là cái bóng mờ, trong khi hắn được tôn sùng như một anh hùng!”
“Kể cả ngươi Evelina, hắn có gì tốt hơn ta!?”
Thần Phong cố gắng kìm nén cảm xúc không nói ra, vì với cảm xúc bất ổn lúc bấy giờ của Ji-Hoon việc hắn nói ra chỉ càng làm sự việc thêm trầm trọng.
Evelina tiến lên một bước, ánh mắt tràn ngập sự thương xót.
“Ji-Hoon, ta biết ngươi đã trải qua nhiều nỗi đau. Nhưng nếu ngươi cảm thấy vậy, sao không chia sẻ với chúng ta? Chúng ta đã luôn ở bên ngươi…”
Nghe vậy, Ji-Hoon bật cười khinh khỉnh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Chia sẻ ư? Evelina, em không hiểu gì cả. Em không bao giờ nhìn về phía ta. Ta đã yêu em từ lâu, nhưng trái tim em chỉ dành cho Thần Phong. Cả danh vọng, cả quyền lực và cả em… tất cả đều đã rời xa ta. Thế nên, ta đã quyết định… ta sẽ không sống dưới cái bóng của bất kỳ ai nữa.”
Evelina lùi lại, kinh ngạc và đau khổ, giọng cô run run.
“Ji-Hoon…em… em không biết…”
Ji-Hoon không để cô nói hết câu.
“Quá muộn rồi, Evelina. Giờ đây ta đã chọn con đường của mình. Thiên Vương Minh đã cho ta mọi thứ ta mong muốn, quyền lực, danh tiếng, và một cơ hội để đè bẹp cái tên Thần Phong kia.”
“Ta sẽ chứng minh cho em thấy, rằng em đã sai.”
Lời nói vừa dứt, âm thanh của các truyền tống trận vang lên. Ji-Hoon liếc về phía các trận pháp truyền tống nơi thành viên Thiên Vương Minh đang tiến đến. Hắn bật cười mỉa mai.
“Ta đã gửi tọa độ cho bọn họ rồi. Chỉ một chút nữa thôi, tất cả các ngươi sẽ bị nhấn chìm trong bóng tối.”
Thần Phong siết chặt nắm tay, ánh mắt khó có thể tin tưởng nhìn vào người bạn từng xem là tri kỷ của mình nói.
“Ngươi bị điên rồi Ji-Hoon!”
Ji-Hoon nhếch môi cười đầy chế giễu.
“Còn ngươi thì sắp c·hết rồi, Thần Phong. Chuẩn bị để chứng kiến sự sụp đổ của tất cả những gì ngươi yêu thương đi!”
Trận chiến bắt đầu khi Thần Phong và mọi người lao tới phá hủy các truyền tống trận còn Ji-Hoon ra sức điều khiển hắc kiếm và bóng tối để bảo vệ.
Những thành viên phản bội khác cũng ra sức hỗ trợ Ji-Hoon.
Trước đó không, Thiên Vương minh cũng bắt được tàn dư của Huyết Phong Hội. Từ đó biết được tấm bản đồ rơi vào tay của Atlantis.
Sau đó một thành viên của Thiên Vương Minh biệt hiệu là Thần Mưu, đã hiến ra kế “Hái quả ngọt”.
Bọn họ muốn lợi dụng Atlantis như một con c·h·ó dò đường, sau đó chỉ cần mua chuộc các thành viên của Atlantis để bọn hắn gửi tọa độ rồi trực tiếp dịch chuyển đến là được.
Chính vì thế bọn hắn đã tiếp cận và dụ dỗ Ji-Hoo cùng những thành viên khác với lời hứa về quyền lực, sức mạnh và cả Evelina điều mà Ji-Hoon hằng khát khao nhưng không bao giờ đạt được khi sống dưới cái bóng của Thần Phong.
Trong khoảnh khắc đau đớn, một tiếng cười lạnh lùng vang lên, và Thiên Hoàng - bang chủ của Thiên Vương Minh bước ra khỏi truyền tống trận. Đội quân tinh nhuệ của hắn đi theo, sẵn sàng tiêu diệt bất kỳ ai cản đường.
Ngay lập tức, hàng loạt các hiệu ứng chống dịch chuyển cùng vô hiệu hóa vật phẩm được thi triển nhằm để tránh có kẻ trốn đi.
Thiên Hoàng đứng trước mặt các thành viên Atlantis, ánh mắt đầy kiêu ngạo và khinh thường. Hắn đưa mắt nhìn quanh rồi cất giọng, trầm thấp nhưng đầy quyền uy.
“Quỳ xuống, các ngươi sẽ được sống. Chống lại, các ngươi sẽ c·hết dưới chân ta.”
Wei Shen một thành viên cấp cao khác của Atlantis bước lên trước, ánh mắt kiên định đáp trả.
“Ngươi nghĩ vài lời đe dọa có thể làm chúng ta run sợ sao? Atlantis từ không bao giờ khuất phục trước bất kỳ ai!”
Andrés Herrera gầm lên, đôi mắt hắn bừng lên ánh lửa.
“Nếu phải c·hết, chúng ta sẽ c·hết như những chiến binh!”
Bất chấp sự đe dọa của Thiên Hoàng, không ai trong số họ lùi bước. Wei Shen lao lên với tốc độ đáng kinh ngạc, thanh kiếm trên tay hắn rực sáng. Thiên Hoàng chỉ nhếch mép cười.
“Thật là ngu ngốc.”
Trận chiến bùng nổ khi đội quân của Thiên Vương Minh đụng độ các chiến binh trung thành còn lại của Atlantis.
Wei Shen chiến đấu dũng mãnh, không ngừng chém g·iết kẻ thù xung quanh. Nhưng quân số đối phương quá áp đảo, và từng người trong số họ bắt đầu gục ngã.
Andrés Herrera, với sức mạnh vượt trội, gầm lên một tiếng vang rền trước khi anh cũng bị quật ngã.
Anaya Patel, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh giữa hỗn loạn, đến phút cuối cùng cô vẫn cố hồi máu cho đồng đội dù đã tắc thở.
Trong khi đó Thú Vương Jiro một mình cản hàng loạt kẻ địch đến khi kiệt sức. Máu của họ nhuộm đỏ nền đá lạnh lẽo của Đền Thời Gian, và từng người trung thành với Atlantis đã nằm xuống bên cạnh Thần Phong, để lại một bãi chiến trường đầy đau thương.
Giữa chiến trường bây giờ chỉ còn lại Elio Ricci, Thần Phong, Evilina đứng giữa tàn cục, thở nặng nhọc.
Elio biết rằng đây là hồi kết, nhưng cũng là cơ hội để cứu những người còn lại.Hắn nhìn Thần Phong và Evelina với ánh mắt dứt khoát, Elio mỉm cười cay đắng.
“Ta sắp không xong rồi, nhưng hai người các ngươi thì còn có cơ hội. Cầm lấy thứ này rồi đi đi, để ta bọc hậu.”
[Lưỡi Hái Của Thần Choronus] [Phẩm cấp: Siêu Việt Thần Thoại]
[Điều kiện kích hoạt:???]
Không biết từ khi nào mà Elio đã lấy được vật phẩm rồi cất vào trong kỹ năng của hắn.
Bỏ qua sự bất ngờ, Thần Phong cố nén lại đau đớn, máu không ngừng chảy từ các v·ết t·hương trên khắp cơ thể hắn.
“Elio! Đừng, ta còn một viên đá rune, chỉ cần thoát khỏi phạm vi của vô hiệu hóa vật phẩm là ta có thể thoát.”
Elio chỉ lắc đầu, hắn vén tấm áo choàng ra và để lộ phần v·ết t·hương màu tím đang dần lan ra, đây là [Hư Không Kỳ Độc] từ Thiên Độc một thành viên khác của Thiên Vương Minh.
Dính loại độc này trừ khi là Thiên Độc tự tay xử lý, còn không là vô phương cứu chữa.
Hắn khó khăn nói.
“Đây đã là thời khắc cuối cùng của ta rồi. Hãy sống… và làm lại từ đầu.”
Dứt lời, Elio giải phóng toàn bộ sức mạnh. Một luồng ánh sáng rực rỡ như mặt trời bùng nổ từ anh, bao phủ toàn bộ khu vực.
Đội quân của Thiên Vương Minh sững sờ trước sức mạnh quá khủng kh·iếp, kể cả Thiên Hoàng cũng bị luồng năng lượng đó đẩy lùi. Trước khi biến mất, Elio quay đầu lại nhìn về phía Thần Phong và Evelina lần cuối với một nụ cười.
Ánh sáng chói lòa bao trùm mọi thứ, và trong tiếng gầm cuối cùng đầy căm hận, Elio hét lên.
“C·hết đi, bọn khốn nạn!”
Tiếng thét của Elio dội khắp Đền Thời Gian, như tiếng oán hờn của tất cả những chiến binh Atlantis ngã xuống.
Trong ánh sáng ấy, Thần Phong và Evelina nắm lấy cơ hội cuối cùng, cố gắng chạy thoát.
Tim Thần Phong quặn thắt trong đau đớn, từng lời cuối cùng của Elio như khắc sâu vào tâm trí hắn. Evelina nắm chặt tay, nước mắt rơi khi cả hai cố gắng chạy đi.
“Chúng ta sẽ tiếp tục sống, Thần Phong.” Cô nói, giọng nghẹn ngào. “Chúng ta sẽ không để mọi sự hy sinh trở nên vô nghĩa.”
Thần Phong chỉ gật đầu không nói gì và cố gắng chạy khỏi phạm vi của vô hiệu hóa vật phẩm.
Thần Phong và Evelina lao nhanh giữa những hành lang Đền Thời Gian. Mỗi bước chân đều bị kéo chậm dần lại bởi những v·ết t·hương chồng chất và nỗi đau tinh thần khi chứng kiến từng người đồng đội ngã xuống.
Nhưng Thiên Vương Minh không dễ dàng buông tha. Lôi Kiếm, một trong những sát thủ tàn nhẫn nhất của hộ, đã đuổi sát phía sau.
Lôi Kiếm bất ngờ tung ra một đòn t·ấn c·ông chí tử, nhắm thẳng vào Thần Phong kẻ đang giữ lấy vật phẩm thần thoại [Lưỡi Hái Của Thần Choronus].
Lưỡi kiếm mang theo tia sấm sét sắc bén xé toạc màn đêm, chỉ cách Thần Phong vài tích tắc. Nhưng ngay lúc đó, Evelina không chút chần chừ, lao mình ra đỡ đòn thay cho hắn. Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể cô, tạo nên một vệt máu đỏ tươi giữa đêm đen.
“C·hết! Lỡ g·iết vật trao đổi rồi, hy vọng hội trưởng không trách mình. Ai bảo cô ta lao ra như đi tìm c·hết.” Lôi Kiếm nói với giọng đầy sự cợt nhã, không hề xem Evelina là con người.
Evelina khi cô từ từ ngã xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn một lần cuối. "Thần Phong..." giọng cô yếu ớt.
"Chạy đi.” Nụ cười mờ nhạt thoáng trên môi cô trước khi đôi ánh sáng trong ánh mắt dần tắt. Evelina đã ra đi.
Chứng kiến t·hi t·hể Evelina ngã xuống, lòng hắn đau đớn và ngập tràn phẫn nộ. Mỗi giọt máu chảy xuống là một lời thề thầm trong tim.
Trước khi Lôi Kiếm xuất chiêu tiếp theo hắn nhanh chóng đặt tay lên [Lưỡi Hái Của Thần Chronos] - vật phẩm thần thoại chứa đựng sức mạnh mà mọi kẻ thống trị đều khao khát.
Dù vẫn chưa biết công dụng của thứ này, nhưng giờ không phải là lúc để suy nghĩ nữa.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn sử dụng vật phảm, lại một sự phản bội bất ngờ nữa xảy ra.
Lưỡi hái phát sáng, nhưng thay vì ban phát sức sức mạnh hay quyền năng, thì nó xoáy ngược và xiên vào chính cơ thể Thần Phong, như thể chính nó cũng không muốn có chủ nhân là kẻ thất bại này.
Cơn đau đớn bùng lên, xuyên thấu từ tim đến tận từng thớ thịt, khiến hắn khuỵu xuống, cả cơ thể t·ê l·iệt dưới sức mạnh không thể kháng cự.
Hắn nhận ra, Lưỡi Hái Chronos không phải là v·ũ k·hí được trao cho bất kỳ ai, mà là thử thách cho những ai dám chạm vào quyền năng của thời gian.
Trong cơn đau tột cùng, những ký ức về đồng đội, về lời trăn trối của Evelina, lần lượt hiện ra.
Thần Phong cười nhạt trong sự cay đắng, tự hỏi liệu mọi hy sinh của những người thân yêu có đáng hay không.
Cảm giác hối hận và vô vọng dâng tràn khi ý thức hắn dần tan biến vào bóng tối..
Lời dặn dò của Evelina vẫn vang vọng trong tâm trí, nhưng không còn ai bên cạnh để kéo Thần Phong trở lại từ vực thẳm của nỗi đau và sự mất mát.
Hắn đã mất tất cả, để rồi chính mình cũng bị khuất phục dưới sức mạnh của thời gian, rơi vào bóng tối lạnh lẽo.
[####]