Chương 5: Kế hoạch kinh doanh.
Buổi chiều tại khu nhận thức ăn của doanh trại nằm sâu trong lòng sa mạc, không khí khô khốc và nóng bức như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Mặt trời bắt đầu lặn dần xuống phía chân trời, nhuộm bầu trời bằng một dải màu cam rực rỡ, pha lẫn chút đỏ tía và vàng óng.
Những cơn gió nhẹ, mang theo hơi nóng từ cát, thổi qua khu vực, làm các hạt cát bay lơ lửng trong không trung.
Khu nhận thức ăn nằm giữa doanh trại, một khu đất bằng phẳng, rộng lớn, được bao quanh bởi các lán trại nhỏ. Bàn ăn xếp thành hàng dài, được làm từ gỗ đơn sơ, với vài chiếc ghế cũ kỹ đặt dọc hai bên.
Một nhóm nhiều binh lính đang tụ tập tại một khu vực, họ bàn tán, nói chuyện sôi nổi.
“Ngươi có điên không, Dorig? Mấy chiếc bánh này mà cũng đáng một đồng bạc?” Một tên lính ngạc nhiên nói lớn.
“Đúng đấy, đừng kích động,” một tên khác xen vào, giọng điệu mềm mỏng nhưng không giấu được sự lo lắng. Hắn khẽ đặt tay lên vai Dorig, cố gắng khuyên hắn bình tĩnh.
“Nếu ngươi muốn, ta có thể bán phần cháo của mình với một đồng.”
Một tên khác nói ra với khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lóe lên chút tinh nghịch. Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Dorig.
“Một đồng cho một phần cháo? Ngươi đây là ăn c·ướp,” Đồng đội tên đó đứng kế bên, lông mày nhíu lại.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta không nói chuyện với ngươi.”
Âm thanh xì xào bàn tán khắp nơi, những lời xì xào, chỉ trỏ vang lên không ngớt.
Một bên thì khuyên ngăn, cố gắng giữ hòa khí, trong khi một bên khác lại tò mò, muốn biết diễn biến tiếp theo.
Tình trạng khá hỗn loạn khiến các tuần vệ bắt đầu để ý, ánh mắt họ lướt qua đám đông, tìm kiếm nguồn gốc của sự náo động.
Thấy vậy, lão Gelgaan buồn bực, nhíu mày, rồi nói với giọng trầm ngâm.
“Chúng ta đi nơi khác rồi nói chuyện tiếp.” Hắn liếc nhìn xung quanh, đánh giá tình hình.
“Đồng ý,” cả ba đồng thanh đáp, cùng nhau gật đầu. Vương Cường nhanh chóng thu dọn bàn, đôi tay hắn thoăn thoắt, rồi nhanh chóng len lỏi ra khỏi đám đông.
Sau một hồi cả đám tụ tập tại trụ sở bí mật của Erzin.
Nơi này trông như một nhà kho chứa rất nhiều loại thảo dược và dụng cụ chế tạo ma dược. Ánh đèn mờ ảo trong căn phòng tạo nên không khí vừa kỳ bí, vừa lạnh lẽo.
Những hũ thảo dược xếp ngăn nắp trên kệ, một số còn tỏa ra mùi hương nồng đậm, quấn quýt trong không khí.
Dorig đưa ánh mắt dò xét khắp căn phòng, rồi hoài nghi hỏi, giọng hắn đầy vẻ ngờ vực.
“Đây là phòng của ngươi?”
“Phải mà cũng không phải,” Erzin đáp, giọng hơi ngập ngừng, đôi mắt cô ánh lên vẻ lo lắng. Cô khẽ xoay người, như muốn che giấu điều gì đó.
“Là có ý gì?” Dorig nhướn mày, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Hắn tiến thêm một bước, khiến không gian giữa hai người thu hẹp lại.
Erzin hơi đắn đo, đôi môi cô mím chặt lại, như đang đấu tranh nội tâm. Nhưng rồi cô thở dài, quyết định giải thích cho cả đám nghe.
“Căn phòng này là của sư phụ ta. Vì người phải đi làm nhiệm vụ ở tiền tuyến, nên chỗ này tạm thời do ta quản lý.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng không giấu được sự tôn trọng trong lời nói khi nhắc đến sư phụ mình.
“Sư phụ ngươi là Foras Marthreth?” giọng Dorig có chút thắc mắc xen lẫn không thể tin được. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang cố gắng kiểm tra lại lời nói của mình.
Erzin cũng bất ngờ khi nghe điều đó, cô vội hỏi ngược lại, đôi mắt mở to, đầy ngạc nhiên.
“Sao ngươi biết?”
“Vì sao ư? Bức tranh ngài Foras trên tường to như thế thì sao mà ta không nhận ra được?” Dorig chỉ tay về phía bức tranh lớn treo trên tường, giọng hắn đầy vẻ châm biếm.
“C·hết! Ta quên mất phủ tấm màng.” Erzin hốt hoảng, hai má cô đỏ ửng lên. Cô nhanh chóng lấy chiếc khăn, leo lên ghế, rồi loay hoay phủ tấm tranh lại.
Đôi tay cô run rẩy, cố gắng kéo tấm khăn lên cao.
Nhìn cô nàng hậu đậu đang loay hoay làm việc, Dorig không thể nhịn được mà buồn mồm trêu ghẹo.
“Thật không ngờ ngươi là học trò của Foras Marthreth, nhìn không ra luôn ấy.” Hắn nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự thích thú khi thấy Erzin lúng túng.
Nghe một tên không khác gì nhân vật phụ nghi ngờ mình, Erzin cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Cô tức giận phản bác, giọng cô cao lên một quãng.
“Này, ngươi nói vậy là ý gì? Ta là một ma dược sư 2 sao đấy.” Erzin nắm chặt tay, mắt long lên, như thể sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.
“Lại còn 2 sao, chậc chậc, khó tin.” Dorig nhún vai, tay hắn khoanh trước ngực, miệng cười mỉa mai.
Ánh mắt hắn không hề che giấu sự khinh thường, nhìn Erzin từ đầu đến chân như thể cô chỉ là một kẻ khoác lác.
“Ngươi nói nữa ta đ·ánh c·hết ngươi.” Erzin hét lên, hai tay cô đã sẵn sàng giơ lên, như chỉ chờ một cái cớ để ra tay. Đôi mắt cô như tóe lửa, hàm răng nghiến lại, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Bạo lực như vậy mà là ma dược sư, có đ·ánh c·hết ta cũng không tin.”
Dorig chọc tức thêm, giọng hắn cợt nhả, không có chút sợ hãi nào. Hắn cười khẩy, đôi mắt liếc nhìn Erzin đầy thách thức.
“Ngươi…” Erzin tức đến mức không thốt nên lời, cô tiến thêm một bước về phía Dorig, tay cô đã nắm chặt, chỉ chực vung lên. Nhưng rồi cô khựng lại khi nhìn thấy Gelgaan.
Nhìn vào Erzin, Gelgaan cũng không khỏi bất ngờ. Hắn vuốt cằm, đôi mắt đầy vẻ tò mò.
“Thật không ngờ cô bé này là học trò của Foras Marthreth.” Lời nói của hắn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự ngạc nhiên không giấu được.
“Lão biết Foras Marthreth?” Vương Cường lên tiếng hỏi, sự ngạc nhiên hiện rõ trong giọng nói. Hắn nhướn mày, không tin vào tai mình.
“Từng gặp qua, thiên tài nổi tiếng của nhà Foras, ma dược sư cấp 7.”
Gelgaan trả lời, ánh mắt mơ màng như đang hồi tưởng lại quá khứ.
‘Không thể tin nổi là mình vô tình gặp học trò của một ma dược sư cấp 7 ở đây.’ Lão thầm nghĩ trong lòng, trong khi đôi mắt vẫn dán vào Erzin với sự ngưỡng mộ.
Bỗng, một mùi thảo dược trong phòng thu hút sự chú ý của Vương Cường. Hắn hít một hơi sâu, như cố gắng nhận ra điều gì đó quen thuộc.
Đôi mắt hắn mở to, như nhớ ra điều gì đó.
“A, cái mùi này, hình như là cái mùi trong cuốn sách ma thuật căn bản, bảo sao khi vào đây ta cứ thấy cái gì đó quen quen.”
Hắn nói, giọng đầy sự ngạc nhiên, xen lẫn thích thú.
Nghe đến những từ này, đôi tai của Erzin dựng lên, cô quay sang hỏi Vương Cường với vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt sáng lên.
“Ngươi có quyển sách đó?”
“Ừm, đó là cuốn sách mà Dorig bán cho ta. Cô có chuyện gì cần tới nó sao?”
Vương Cường trả lời, giọng vẫn còn chút nghi ngờ. Hắn liếc nhìn Erzin, cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của cô.
“Hắn bán cho ngươi! Với giá bao nhiêu?” Erzin hỏi dồn, đôi mắt cô nheo lại đầy nghi hoặc. Cô cảm nhận có điều gì đó không đúng, một cảm giác bất an lướt qua trong lòng.
Nghe giọng điệu này, Vương Cường cũng chú ý trả lời, giọng hắn chậm rãi.
“1 đồng vàng 8 đồng bạc.” Hắn trả lời với sự cẩn trọng, mắt hắn không rời khỏi Dorig.
“Cái gì? Ta biết ngay mà, ta bán cho hắn chỉ với giá một đồng vàng!”
Erzin ngạc nhiên, đôi mắt cô mở to, phẫn nộ thốt lên. Cô siết chặt tay, như thể muốn đập nát thứ gì đó.
Nghe tới đây, khuôn mặt Dorig đã trở nên tái xanh, hắn bắt đầu nói năng lắp bắp, hai tay xoa xoa với nhau như tìm cách biện hộ.
“Thực ra là! Thực ra là… ha ha.” Hắn cười gượng gạo, cố gắng lảng tránh ánh mắt đầy sát khí của Erzin và Vương Cường.
“Đừng cản ta, cái tên gian thương này ta muốn đánh hắn.” Erzin hét lên, sự tức giận đã vượt qua mọi giới hạn. Cô lao vào tẩn Dorig, tay vung lên không chút do dự.
“Thêm vào ta.” Vương Cường cũng bực bội không kém, hắn lao vào theo sau Erzin, không hề nương tay.
"Đừng đánh vào mặt, đừng vào mặt!"
Dorig kêu lên hoảng hốt, hai tay cố gắng che chắn mặt mình, nhưng đã quá trễ để hối hận. Tiếng đấm đá vang lên liên tiếp, hòa lẫn với những tiếng rên rỉ đau đớn của Dorig.
Sau một trận cuồng hoang, Dorig nằm sóng soài trên sàn, thở hổn hển, cơ thể đầy vết bầm. Hắn ngộ ra được nhiều triết lý nhân sinh, khuôn mặt méo mó vì đau đớn nhưng trong đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng của sự tỉnh ngộ.
Đúng là trái đất này thật tròn, đi đêm nhiều ắt có ngày gặp ma còn hậu quả không phải không có mà là nó chỉ đến nhanh hay đến chậm thôi.
Đặc biệt nếu có lừa ai thì nên lừa người qua đường chứ đừng lừa hàng xóm.
Xử lý xong công việc, cả bốn cùng ngồi xuống, mặt đối mặt, ở giữa bàn là giỏ bánh có năm chiếc bánh trong đó.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, mặt mày nghiêm túc canh phòng lẫn nhau, tất nhiên trừ khuôn mặt của Dorig ra, vẫn còn sưng vù và méo mó sau cú đánh. Hắn cố gắng nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại làm lộ rõ hơn vết sưng tấy, trông chẳng khác nào một gã hề xui xẻo.
“Ehem, vào việc thôi, năm chiếc bánh này tôi sẽ mua với giá 5 đồng,”
Erzin mở lời trước, giọng nói cứng cáp, nhưng ánh mắt vẫn dán vào những chiếc bánh như thể chúng là báu vật.
“6 đồng,” Gelgaan điềm đạm nói, ánh mắt của hắn vẫn giữ vẻ lãnh đạm, như thể việc trả giá này là một trò tiêu khiển nhỏ nhặt.
“1 ngồng bợc,” Dorig chen vào, giọng nói lắp bắp vì miệng hắn vẫn còn đau, nhưng ý chí kiên định không từ bỏ việc trả giá.
Khuôn mặt hắn cố gắng biểu đạt sự nghiêm túc, nhưng mỗi lần mở miệng là một lần đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt.
Erzin quắc mắt nhìn Dorig, tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Lại muốn ăn đòn!” Giọng cô đầy tức giận, đôi mắt tóe lửa như muốn t·hiêu r·ụi Dorig ngay lập tức.
“Haizz,” Vương Cường thở dài, giọng đầy mệt mỏi, như thể phải can thiệp vào những cuộc cãi vã này đã trở thành thói quen.
“Vậy đi, mỗi người một chiếc bánh, riêng lão Gelgaan 2 cái do tôi nợ lão, như vậy có được không?” Hắn đề xuất, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Gelgaan lắc đầu, cười nhạt.
“Không, ngươi 2 cái, ta một cái.” Lão bác bỏ lời đề nghị, ánh mắt hắn không đổi, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường trực.
Vương Cường ngẩng đầu nhìn Gelgaan, rồi gật đầu đồng ý.
“Cũng được, những người còn lại thì sao?” Hắn quay sang hỏi Erzin và Dorig, ánh mắt đầy kỳ vọng.
“Không vấn đề gì,” Erzin trả lời, giọng nói nhẹ nhõm như vừa gỡ bỏ được gánh nặng.
Dorig cũng cố gắng lên tiếng, nhưng giọng hắn méo mó vì đau đớn.
“Nhôi cũng khung vón đề, nhưng s!@# !@#!@##….. vời choéc.”
Hắn muốn nói gì đó, nhưng khuôn mặt sưng vù không cho phép hắn nói rõ ràng một câu hoàn chỉnh. Mỗi từ hắn thốt ra đều như bị cắn nát giữa chừng.
Việc Dorig cứ lí nhí nói những điều khó hiểu khiến Gelgaan không khỏi cau mày. Lão quay sang Erzin, giọng nói có chút phiền muộn.
“Erzin, phiền cô cho tên này một lọ thuốc trị liệu.”
Nghe vậy, Erzin nhếch môi cười nham hiểm, đôi mắt cô lóe lên tia sáng gian xảo.
Cô lục lọi trong ngăn kéo và lấy ra một lọ dược màu tím đậm, nhìn kỹ thì thấy chất lỏng bên trong sánh đặc và phát ra một ánh sáng lấp lánh nguy hiểm.
Dorig nhìn thấy lọ dược, mặt hắn tái nhợt như giấy, hắn vùng vẫy muốn trốn chạy, nhưng Vương Cường đã nhanh tay giữ hắn lại, hai tay siết chặt như thể Dorig là con mồi không thể thoát.
Khi những giọt ma dược bắt đầu nhỏ lên mặt Dorig, âm thanh xèo xèo bốc lên, như đang rán một miếng da trên chảo nóng.
Hắn la lên đau đớn, thân mình co rút, vùng vẫy, lăn qua lộn lại như một con giun bị châm vào lửa.
“Aaaaaa!” Tiếng hét xé toạc không gian, đôi mắt hắn nhắm chặt lại, nước mắt tuôn trào, mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn cực độ.
Chỉ chưa đầy năm phút sau, Dorig nằm bẹp trên sàn, cả người ướt đẫm mồ hôi, môi hắn run rẩy, miệng mở ra nhưng không thành tiếng.
Vương Cường nhìn cảnh tượng này, không khỏi rùng mình, hắn nhẹ nhàng hỏi Erzin, giọng đầy lo lắng: “Không x·ảy r·a á·n m·ạng chứ?”
Trái ngược với sự hoảng sợ của Vương Cường, Erzin thản nhiên đáp lại, giọng nói lạnh lùng.
“Không sao, thứ thuốc này chỉ có một ít thành phần là nước thánh, mà dù có sao thì chỉ cần dùng chút dung dịch hủy thi là xong việc ngay ấy mà.”
Cô nhún vai, không tỏ vẻ quan tâm, ánh mắt cô vẫn lạnh lẽo như lúc bắt đầu.
Nghe đến "dung dịch hủy thi" và thấy phong cách thản nhiên của Erzin, cơ thể Vương Cường không khỏi nổi da gà, sống lưng hắn lạnh toát, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Dù quá trình diễn ra thảm khốc nhưng khuôn mặt của Dorig thực sự đã được chữa lành. Những vết sưng tấy biến mất, chỉ còn lại làn da trắng nhợt nhạt nhưng không có dấu vết nào của v·ết t·hương trước đó.
Thấy Dorig vẫn không chịu dậy, Erzin cất giọng đe dọa, đôi mắt cô ánh lên sự độc ác.
“Còn nằm nữa là ta cho ngươi thêm một bình vào… chỗ khác đấy.”
Nghe vậy, Dorig bật người đứng dậy như một chiếc lò xo, hắn nhanh chóng nghiêm túc ngồi vào ghế, hai tay đặt lên bàn, run rẩy nói.
“Dậy rồi, dậy rồi!”
Erzin chỉ hừ một tiếng, lườm hắn một cái sắc lẹm.
Gelgaan vẫn bình tĩnh, nhìn Dorig bằng ánh mắt đầy uy quyền. “Rồi, nói lại những gì ngươi vừa nói nãy đi.”
Nhận ra mình là kẻ yếu nhất trong căn phòng, Dorig cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, giọng hắn nhỏ nhẹ.
“Vâng, ý tôi muốn nói là tại sao chúng ta không làm thêm mấy chiếc bánh nữa? Theo tôi biết thì phí nguyên liệu cũng không tốn mấy, thậm chí ta có thể bán nó để kiếm thêm tiền!”
Gelgaan nhíu mày, đôi mắt không biểu lộ sự quan tâm.
“Ta không quan tâm tiền bạc,” lão ngay lập tức nói lên quan điểm của mình, giọng nói lạnh nhạt.
Không như Gelgaan, Erzin và Vương Cường thì có. Họ cùng quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đã hiện rõ ý tưởng kinh doanh. Vương Cường hít một hơi sâu, rồi nở một nụ cười đầy tham vọng.
Nhìn những chiếc bánh trên bàn, hắn cảm nhận được một mùi hương khác lạ. Chúng tỏa ra một mùi thơm quyến rũ, kích thích mọi giác quan, làm người ta phải khao khát, phải thèm thuồng, thậm chí trở nên điên cuồng.
Đúng! Chính là nó, mùi vị của tiền bạc. Là một kẻ từng đứng trên đỉnh cao, hắn đã đánh hơi được hương vị của giàu sang.
“Ý kiến này hay,” Vương Cường nói, giọng hắn tràn đầy phấn khích.
Trước đây, hắn cũng đã có dự tính này, nhưng việc khởi nghiệp buôn bán không bao giờ là dễ dàng với một cá nhân nhỏ lẻ, nên hắn đành bỏ qua. Nhưng giờ đây, với sự đồng thuận của cả nhóm, mọi thứ đã khác.
Erzin cũng đồng tình, cô mỉm cười vui vẻ. “Được, ta đồng ý.” Đối với cô, tiền bạc luôn là một vấn đề.
Là một ma dược sư, cô cần những khoản tiền khổng lồ để học tập và thực hành điều chế ma dược.
Cả ba nhất trí rồi cùng hứng khởi nhìn về phía Gelgaan. Thấy ánh mắt của mọi người đầy mong đợi, lão Gelgaan chỉ đành thở dài, lắc đầu và nói.
“Được rồi.”
Nghe vậy, Dorig hứng khởi reo lên, giọng hắn đã trở lại vẻ nhanh nhảu thường ngày: “Vậy từ bây giờ tổ đội bánh Dungeness xin được thành lập.”
Erzin không tán thành cái tên đó, cô lắc đầu phản đối, đôi mắt cô nghiêm túc: “Không, tổ đội sẽ tên là ‘Những Chiếc Bánh Kỳ Diệu’.”
Cả Dorig, Gelgaan, và Vương Cường đều im lặng, chỉ biết nhìn Erzin với ánh mắt khó hiểu. Không ai biết phải nói gì.
Thấy ánh nhìn của mọi người cô không khỏi thắc mắc.
“Hả? Sao lại nhìn tôi như vậy? Cái tên này hay mà.”
“ Không, cái tên này nghe thấy rất không uy tín.”
"Lấy tên khác." Lão Gelgaan cũng cảm thấy đặt tên như vậy trông thật ngu ngốc.
Trong lúc mọi người đang còn thảo luận cái tên thì Vương Cường đã bắt tay luôn vào việc.
Hắn muốn có một hoạch định rõ ràng cho việc buôn bán.
Thường thì để kinh doanh một thứ gì đó cần rất nhiều bước và phải có am hiểu nhất định về thị trường.
“Erzin cô có bút và giấy không, cho tôi mượn một chút tôi muốn ghi kế hoạch kinh doanh.”
“Có, nhưng kế hoạch kinh doanh là gì?”
Vương Cường chỉ mỉm cười bí ẩn, rồi điểm tĩnh nói.
“Lát nữa tôi sẽ giải thích với mọi người”
Nghe thấy vậy không chỉ Erzin mà lão Gelgaan cùng Dorig đều lấy làm hiếu kỳ.
Xoẹt xoẹt. Rất nhanh từng hàng chữ, hình vẽ biểu đồ nhanh chóng được hình thành.
Chỉ mất mười lăm phút tất cả đã hoàn thành, một kế hoạch đầy đủ và chỉnh chu.
Trên đó có ghi rõ những thông tin cơ bản như số lượng quỷ có trong doanh trại, thu nhập hằng năm của họ cùng những nhu cầu cơ bản của đa số con quỷ.
Sau đó là đến sự phân bố các khu vực hoạt động, giờ giấc, thói quen v.v
Nhìn những thông tin trên bàn cả ba không khỏi run sợ lo lắng. Bọn hắn lo rằng Vương Cường là một tên gián điệp và đang cố làm gì đó.
Việc bọn hắn ngồi ở đây thì không khác là đồng phạm, nếu ai đó đi qua mà thấy cảnh này thì trăm phần trăm c·ái c·hết đang chờ bọn họ.
Dorig ánh mắt lo sợ hướng Vương Cường hỏi.
“Brian, chúng ta không phải là đang tạo phản chứ?”
“Tạo phản, ngươi nghĩ gì vậy?” Vương Cường thấy hơi bất ngờ khi Dorig hỏi hắn như vậy.
“Ngươi không tạo phản vậy chứ những thứ này là gì?” Gelgaan không chịu được nữa mà hỏi thẳng.
Không như mọi người, hắn lại vô cùng bình tĩnh giải thích, vì hắn biết những khái niệm như nắm bắt thị trường hay nghiên cứu khách hàng là hoàn toàn mới đối với thế giới này.
Nghe giải thích xong, lão Gelgaan không khỏi trầm trồ trước những kiến thức mới lạ này.
“Thật không ngờ việc buôn bán nó lại thâm sâu như vậy, không khác gì ma thuật .”
Cảm thấy mọi người đang bị choáng ngợp Vương Cường liền bồi thêm một câu chốt.
“Đúng vậy, từng có một người nói rằng thương trường cũng như chiến trường và việc lập kế hoạch cho một cuộc chiến là điều nhất định phải làm nếu bạn muốn chiến thắng.”
Erzin không nói gì, cô chỉ ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ.
Khác với Erzin và lão Gelgaan, Dorig rùng mình khi nghe câu “Thương trường cũng như chiến trường”.
Đùng! Chiếc ghế ngả ra sau, mọi người giật mình nhìn sang.
Thoắt cái Dorig đã như điên như dại ôm lấy chân của Vương Cường.
“Brian, à không đại ca, theo tiểu đệ thấy trên chân của ngài còn thiếu một món trang sức, không biết ngài thấy tấm thân bé nhỏ này như thế nào.”
“Cầu ngài, hãy thu lưu tôi, dẫn tôi đến với đại hải của kinh doanh.”
Hắn thở hổn hển, chảy dải ra như bị dại khiến Vương Cường không khỏi hoảng sợ.
Là người đã trải qua một cuộc đời hắn tự nhận mình là đã thấy đủ loại người nhưng đây là lần đầu Vương Cường thấy cái dạng này.
"Đừng, đừng như vậy, ngươi bình tĩnh ta không muốn bị dạ... à ta không muốn tiểu đệ gì cả."
"Không sao, là người hầu cũng được, còn không thì nô lệ cũng được ạ."
"Ây, việc đó tính sau đi, giờ ta nên bắt đầu phân công công việc cho ngày mai, tranh thủ thôi đã khá trễ rồi."
Tuy tốn một ít thời gian để xử lý Dorig, nhưng mọi việc vẫn xong đâu vào đấy, từng người đều đã có nhiệm vụ cho riêng mình.
...
Mở cửa hàng bán thức ăn ở một nơi cấm bán thức ăn, chà chà có vẻ khó xơi à nha, mọi người đoán xem anh Cường làm sao xử lý được vấn đề này đây.
(〃 ̄ω ̄〃 ゞ
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯