Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Huyền Tam Thiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: "Hoa Hoa! Sắp mưa rồi, về nhà mau!" (6)
Giờ đâu còn quan tâm tới chuyện trốn mưa dưới gốc cây nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy gấu nhắm mắt thưởng thức, cô cười đưa mép lược cọ cọ mũi nó.
Nghĩ tưởng tượng cảnh mưa như trút nước, vừa mới trốn trong chỗ trú thì nó sập, chui vào gầm đá thì đá lở.
Hàng Tư Tư: [Chị Du à, chị có biết trên núi còn hang động nào khác không?]
"Két két!"
[!!!]
"Được rồi, là một chú gấu nhỏ mi nhon."
[Ánh mắt của báo hoa trong veo quá, nhìn không giống con mèo hung dữ.]
"Tôi nói về thú nuôi nhà, còn gặp thú hoang ngoài tự nhiên thì chạy trước đã."
Thật đau đầu.
Lâm Thiên Du: [Hay là tới đây tạm ở với chị?]
Lâm Thiên Du giơ tay ra: "Tới đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
[Khốn kiếp, tôi đã mua vé máy bay để đi rừng nhiệt đới rồi cơ mà.]
"Ú!"
Cô giơ bàn tay ra đặt lên đệm chân gấu.
"Bàn chân gấu cũng cần chỉnh sửa lông."
Xong xuôi, Lâm Thiên Du bỏ lông cắt và lông chải riêng ra.
Phía đó là lãnh thổ của báo hoa. Lúc phát hiện ra nó, cô đã quyết định ở lại nên chỉ tập trung theo dõi nó chứ không để ý cảnh vật.
Cảm giác sắp tạnh.
[Đừng khen nữa đừng khen nữa, bất kỳ khách mời nào bước vào bây giờ, nó sẽ đuổi theo ngoạm c·h·ế·t luôn chứ đừng nói gì tới hiền. ]
[Cố ý nhấn mạnh sự ưu ái dành riêng cho Lâm Thiên Du thôi à? Hu hu... Công nghệ thật sự tiến bộ, ngồi nhà vẫn bị tức muốn chửi.]
“Wao, to hơn bàn tay tôi một vòng."
[Cảm ơn chị, nhưng em không làm phiền đâu.] Hàng Tư Tư lịch sự từ chối, quyết định tự mình đi tìm.
Thả đuôi ra, cô xoa xoa tai gấu rồi lấy lược chải từ đầu xuống lưng, đồng thời giải thích:
Cô lấy cái lược mới, đây là đồ tiêu hao nên phải dự phòng thêm. Nghĩ bộ cũ hỏng thì lấy cái này thay, hiện tại vừa lúc cho Hoa Hoa dùng. Hơn nữa động vật rất nhạy cảm với mùi, nên tốt nhất là chải riêng.
[Chải lông có thật sự hiệu quả thế không? Tôi không tin đâu, trừ khi cô gửi con gấu qua để tôi thử. ]
Lâm Thiên Du bóp đuôi rồi còn kéo ra.
"Hiện tại không phải mùa rụng lông nhưng trên người vẫn có lông c·h·ế·t. Chúng hay l**m mình để dọn lông c·h·ế·t nhưng không tiêu hóa được. Ngoài tự nhiên một số loài sẽ tự đi ăn cỏ để mửa lông ra."
"Nhìn này, đệm chân gấu là màu đen thuần."
Đại bàng ngậm đồng hồ trong mỏ mang tới.
"Đến lượt Hoa Hoa này."
Lâm Thiên Du đưa tay ra ngoài, giờ chỉ còn lộc cộc những giọt mưa phùn.
- Lúc chải lông cho hai đứa, sợ nó cọ vào nên cô cởi ra.
Cô mới chải vài cái đã thấy đầy lông trên lược. Bỏ hết xuống lá cây đã chuẩn bị sẵn. Trong hang không gió nên lông bay lung tung.
Nghe nó trả lời một cách nghiêm túc, Lâm Thiên Du bật cười:
Thấy bình luận đều muốn bóp, Lâm Thiên Du ngồi xuống, gấu con nằm sấp lên đùi cô. Cô vỗ vỗ gáy nó, vuốt dọc lông lưng xuống rồi bóp một cái đuôi tròn vo:
Bị dội nước sắp c·h·ế·t rồi.
"Xong rồi." Cô ôm đầu nó x** n*n. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu cứ mưa to như lúc nãy, sàn nhà sẽ ngập nước mất.
Không thể gửi được nhưng có thể cho camera cận cảnh xem.
Chỉ là Hàng Tư Tư hơi sợ gấu con, chưa gặp báo hoa nên không biết có sợ hay không.
"Bóp như thế này à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
[? Dỗ trẻ con cũng không được thế chứ!]
"Xem này, đuôi gấu không tròn, giống đuôi thỏ, có thể kéo dài ra."
[Sao đột nhiên muốn tìm hang động vậy? Chị nhớ là căn cứ có nơi tránh mưa mà.]
Cô chải cho gấu trước là để báo hoa xem cô đang làm gì, với động vật thì cử chỉ dễ hiểu hơn lời nói.
Cô thật sự không rõ.
Chương 113: "Hoa Hoa! Sắp mưa rồi, về nhà mau!" (6)
Đen cũng rất đẹp. Đệm chân của mỗi loài khác nhau, mềm mại ở các mức độ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời Hàng Tư Tư toát lên sự mệt mỏi.
"Gầm..." Vừa dứt lời, cô ôm báo hoa kéo tới, thay lá mới. "Tin tôi đi, rất thoải mái đó."
Cô mệt lắm rồi, nhưng nếu Lâm Thiên Du cũng không biết thì việc tìm hang trên núi quá khó khăn. Em đi tìm phía sau xem có không, nếu không thì chịu khó núp dưới gốc cây vậy.]
[Nó sập rồi. Mới chuyển vào trong chưa lâu thì sập tuột. Em đi loanh quanh mãi vẫn không tìm được chỗ nào che mưa cả.]
"Nhưng cảm giác gấu con vẫn còn rất nhỏ, chừng vài tuổi thôi."
Từ góc nhìn livestream thấy nhỏ xíu nhưng có vật để so sánh mới thấy con gấu to đến mức nào.
"Chải lông thường xuyên sẽ tránh tình trạng chúng nuốt nhiều lông dẫn tới chán ăn, mệt mỏi."
[Khốn kiếp, báo hoa đã đầu hàng dễ dàng thế sao?!]
"Tiếng mưa nhỏ đi rồi. May quá." Cô đem lá chứa lông ra ngoài rồi nhìn trời. "Ổn rồi."
"Hả?" Lâm Thiên Du nghe tiếng chim kêu, hạ rèm cửa xuống. "Sao thế?"
"Cảm ơn Điêu Điêu đấy." Lâm Thiên Du thấy đồng hồ nhấp nháy tin nhắn.
Cũng lông xù nhưng tròn trịa sẽ đáng yêu hơn.
Cô cuộn tròn lá cây lượm hết lông rồi cất đi.
Lâm Thiên Du cầm kéo cắt những sợi lông dài quá, lộ ra lớp đệm thịt đen bên trong.
[Trẻ con mũm mĩm dễ đè ép có chút mỡ thì sao, phải tích lũy mỡ chứ! ]
Báo hoa bị lôi tới rõ ràng có chút ngạc nhiên, đến khi kịp phản ứng thì đã nằm sấp xuống rồi. Nó quay vai lại rồi định gầm lên nhưng Lâm Thiên Du đã gãi gãi đầu nó khiến báo hoa giật bắn cả tai lên, cuối cùng vẫn không gầm.
Dù đã đi khắp nơi gần đây nhưng không thấy hang nào cả.
Lâm Thiên Du suy nghĩ rồi trả lời: [Hình như không thấy, phía sau chị chưa tới nên cũng không rõ.]
Không con thú nào có thể từ chối việc chải lông, nhất là khi Lâm Thiên Du chải cực kì khéo léo - lực vừa phải, không đau nhưng vẫn lấy hết lông c·h·ế·t.
"Xong rồi." Lâm Thiên Du xoa bụng báo hoa. "Đi chơi đi."
[Gấu con béo ú như không có xương, muốn bóp một cái quá!]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.