Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 144: Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (1)


Mở vỏ ra, bên trong trai còn có nước dùng, ăn cả thịt lẫn nước, cho vào miệng thì mùi vị ngon không cần nói.

[Có thể thấy, báo hoa thực sự rất ghét nhím biển.]

Đặt xuống vỏ sò trong tay, Lâm Thiên Du hít một hơi và lao tới báo hoa.

Báo hoa đang đào cát chôn nhím biển, vuốt chợt dừng lại khi bị phát hiện, vẫy vẫy đuôi như không có chuyện gì rồi tiếp tục nằm sấp xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhím biển này ngon đấy."

[Đây là dấu chân của loài động vật nào? Sao lại to thế này? Có hợp lý không.]

[!!! Hôm qua ở nhà hàng Nhật dưới lầu có thấy món này, nhỏ hơn con của chị streamer một vòng mà bán tôi 3 ngàn mấy trăm một cái đấy, chị streamer chỉ bơi có một vòng là lượm được nhiều thế này à!]

Chỉ có điều...

Gấu nhỏ nói là không ăn, Lâm Thiên Du lại nhìn sang báo hoa, "Hoa Hoa..."

"Để dành vài con cho các anh đấy".

[Phụt - Haha haha!]

"Thôi không quan tâm nữa, nhà còn có đứa nhỏ đang đợi ăn cơm đấy."

Trước khi xác định chắc chắn có phải hổ hay không, Lâm Thiên Du không đưa ra câu trả lời chắc chắn:

Tất cả những thứ này đều có thể ăn sống, cũng không cần nướng quá chín, hơ nóng là có thể ăn được.

Mép vỏ trai cũng chỉ ngắn hơn ngón tay cô một chút thôi.

Đồ biển tươi sống không có chút cát nào, từng con đều to khoẻ.

Nhím biển Uni không chỉ ngon mà giá trị dinh dưỡng còn cao, Lâm Thiên Du gật đầu, "Dưới biển còn khá nhiều, tôi nhặt không hết nên chỉ lấy vài con thôi."

"!!!!"

[Cảm giác hơi giống nhím biển Uni nhỉ, nhím vàng có phải nhỏ hơn không?]

"Xem con trai này, to bằng bàn tay tôi."

Có vẻ chỉ có Lâm Thiên Du là thích mùi vị này thôi, dù là gấu đen hay đại bàng đuôi đỏ, đối với nhím biển này đều không hề có chút hứng thú nào, ngược lại còn cào cào đất chơi đùa với cá biển.

Rồi dừng lại, sau khi nhìn rõ động tác của báo hoa thì cô nhíu mày, hơi khó tin, "Hoa Hoa, anh đang làm gì đấy?"

Thiết bị livestream được đặt ở vị trí cao và thấp, thay đổi góc độ để quay rõ dấu chân này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cơm nhím biển rưới thêm chút nước tương, mùi vị đúng là tuyệt cú mèo.

Cô đào được một đống hải sản.

Đặc biệt là nhím biển Uni mọc ở hòn đảo hoang chưa được khai phá, biển trong vắt không bị ô nhiễm, nhím biển ở môi trường như thế này vị ngọt tươi, không cảm nhận được chút mùi tanh nào, kết cấu mềm mịn.

"?"

"Ú u..."

Xong xuôi, Lâm Thiên Du còn lại hấp từng con một rồi ăn luôn, "Gấu nhỏ, Hoa Hoa! Hai đứa thật sự không ăn à?"

Cô ăn nhím biển, không kìm được mà nói: "Phải chi có chén cơm thì tuyệt quá."

[Là hổ phải không? Trông giống như dấu móng vuốt của hổ.]

Lâm Thiên Du hấp vài con rồi để sang bên để nguội, chờ đại bàng đuôi đỏ về ăn.

Chương 144: Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (1) (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thiên Du để lại một phần nhím biển rồi không ăn nữa, thay vào đó quay sang bên đống lửa, vỏ sò để lên lửa một lúc là tự mở ra.

Lâm Thiên Du nghĩ, có thể là chúng chưa đói.

[Ừm... Thực ra nói là báo hoa cũng được, nhưng vấn đề là dấu chân này quá to, dù là hổ hay báo đều không có dấu chân lớn thế này, ngay cả dấu chân của hổ Đông Bắc cũng không lớn như vậy.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi quen với Lâm Thiên Du, báo hoa rất ít khi hở răng ra đe dọa, thỉnh thoảng vài lần cũng chỉ đùa thôi, hoàn toàn không gây nguy hiểm.

Những thứ như vỏ sò, ngao sống, dùng đá đập nứt một khe rồi nhét tay vào khe rạch kia mà bẻ ra, đặt lên lửa nướng chín là được.

Báo hoa nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm, tai đẩy về phía sau, cổ họng phát ra tiếng cảnh báo yếu ớt.

Lâm Thiên Du bật cười không biết nên khóc hay cười, "Khéo chơi đấy báo hoa, anh nếm thử một miếng là biết nhím biển ngon cỡ nào mà."

Lâm Thiên Du đập nứt một cái nhím biển, loài này không có thịt, chỉ ăn phần vàng bên trong thôi. Báo hoa nhìn thấy cái gì đầy gai nhọn này mà ngửi cũng không ngửi một cái, nó dựa vào báo hoa mà cầm nhím biển lên:

[Á á á? @Đạo diễn, thực sự không xem xét bắt tôi tham gia chương trình à? Tôi không có hứng thú gì với nhím biển cả, chủ yếu là muốn ăn khổ thôi.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy mà lúc này đối diện với con báo lớn đang trương vuốt ra, Lâm Thiên Du cũng chẳng chút sợ hãi, lao thẳng tới hất ngã báo hoa xuống.

[Á á á chị Lâm giỏi quá!]

[Nhìn về phương diện tốt đi, có thể nói là đang chôn thức ăn để dành chứ không phải coi nhím biển là... Haha không viết tiếp được nữa rồi, báo hoa đúng là coi nhím biển như rác và chôn nó đi thôi.]

Để dễ so sánh, Lâm Thiên Du tách ngón tay ra, đặt lòng bàn tay sau vỏ trai.

[!!! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa!]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (1)