Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102: Ngoại truyện 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Ngoại truyện 7


Hạ Tàng Phong cúi xuống hôn cô, âu yếm một hồi, anh chạy vào phòng tắm dội nước lạnh.

Tên đã lên dây, lúc này nói không được, là cố ý tra tấn ý chí của anh sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nói cái gì?” Tạ Ngôn Chiêu cho rằng mình nghe lầm.

Cái gì có thể? Có thể cái gì? Tạ Ngôn Chiêu không hiểu rõ ý của những lời này.

Chương 102: Ngoại truyện 7

Thanh âm mơ hồ khó phân biệt, cô cho rằng Hạ Tàng Phong không nghe thấy, đang muốn nói lần thứ hai, người trên người dừng động tác. Vùi đầu vào cổ cô, cắn nhẹ vành tai cô, lên án sự bất mãn của mình với cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không được, không thể.” Cô nói với Hạ Tàng Phong.

Cô không biết mình quyết định gọi anh lên có đúng hay không, nụ hôn như che trời lấp đất không cho cô cơ hội hối hận.

Cô không sờ được đến công tắc, bởi vì tay đã bị người phía sau nắm lấy, người cũng bị anh ôm lấy. Sau lưng cô dán vào ngực anh, có thể cảm nhận rõ ràng được dường như tim anh đang đập như nổi trống trong lồng ngực.

Hệ thống không nói cho cô biết chính là, nếu NPC chủ động đưa ra lựa chọn khác với trong truyện, như vậy người đó có khả năng nhớ được hết tất cả những thay đổi trong thế giới này.

Hạ Tàng Phong cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ ôm Tạ Ngôn Chiêu thuần túy nói chuyện phiếm, cô còn ngại anh cộm, phải dùng gối đầu chống đỡ.

Hai má cô ửng hồng, hô hấp hỗn loạn, chỉ cảm thấy những xúc cảm xa lạ đang lướt trên người, nhiệt độ có chút nóng, nhen nhóm một mảnh lửa.

Hôm nay vẫn luôn tra tấn anh, trên mặt lại vẫn là vẻ ngây thơ vô tội. Hạ Tàng Phong gần như cắn răng nói: “Em chờ đấy, sẽ có lúc em phải xin tha.”

Tạ Ngôn Chiêu mờ mịt mà chớp chớp mắt: “Em làm sao vậy?”

Cuối cùng bọn họ cũng nhắc đến Vĩnh Vô Hương.

Tạ Ngôn Chiêu cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân cho anh.

Trước khi đưa cô về anh đã tắm rồi, mặc dù Tạ Ngôn Chiêu căn bản không biết anh lấy đâu ra thời gian.

Tạ Ngôn Chiêu hỏi anh: “Anh nhớ được bao nhiêu?”

Đôi vòng này có chút lai lịch, nó là ông ngoại của Hạ Tàng Phong có được trong một buổi đấu giá, sau đó tặng cho bà ngoại anh. Rồi từ bà ngoại anh tặng cho mẹ anh, bây giờ lại đến trên tay Tạ Ngôn Chiêu.

Trước mắt đã hơn mười một giờ, thời gian này mà để anh đi lên, Hạ Tàng Phong khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều. Anh sợ mình khó lòng kìm chế nổi, do dự một lát, thấy Tạ Ngôn Chiêu đã đi xa, anh không do dự nữa, bước nhanh chân đi theo lên.

Sắc mặt Tạ Ngôn Chiêu lúng túng, khi anh lại cúi xuống hôn lần nữa, cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay không được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lúc lâu sau Tạ Ngôn Chiêu mới nghe hiểu, mặt đột nhiên nóng bừng lên, lẩm bẩm nói: “Là anh hỏi em mà.”

Cô hôn nhẹ nhàng mềm mại, mang theo sức trấn an. Hạ Tàng Phong không nhịn được hôn đáp lại, phát hiện Tạ Ngôn Chiêu sẽ rất phối hợp. Trong lòng anh tràn đầy ngọt ngào, nhưng lại bị dày vò.

Vẻ mặt đắc ý vô cùng.

“Mười một lần?”

Tạ Ngôn Chiêu giải thích: “Em đến tháng, mới vừa… Vừa đến.”

Hạ Tàng Phong lắc lắc đầu, “Không biết.”

Mà trong phiên bản gốc, sau khi Tạ Ngôn Chiêu cứu anh khỏi tay bọn buôn người, anh không hề xuất hiện ở Vĩnh Vô Hương.

“Có thể hôn em không? Chiêu Chiêu.”

Tạ Ngôn Chiêu bị hôn đến đầu óc choáng váng, cô không biết mình đã đi đến trên giường như thế nào, nụ hôn dính nhớp quấn quýt khiến đại não cô thiếu oxy đến mức ý thức dần mơ hồ.

Hạ Tàng Phong lặng người một lúc lâu, chợt đứng dậy xuống giường.

Hạ Tàng Phong nghe thấy tiếng cười của cô, xoay người nhìn thấy cô dựa vào khung cửa, có chút lúng túng nói: “Em… em về nằm đi.”

Hạ Tàng Phong nắm chặt eo cô, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, khiến cô gắt gao dựa vào chính mình. Đồi núi phập phồng cọ vào ngực anh, anh cảm giác toàn thân như bốc lửa.

Cô nghe thấy tiếng thắt lưng kim loại bị cởi ra, Tạ Ngôn Chiêu có chút thanh tỉnh, cô vươn tay cản, nhưng trên người không có sức lực, may mà vẫn còn có thể nói chuyện được.

Vẻ mặt Hạ Tàng Phong không thể tưởng tượng nổi: Thật là mẹ ruột của anh sao?

Môi Tạ Ngôn Chiêu hơi hơi mấp máy, vừa mới phát ra một âm tiết ngắn gọn, môi đã bị khóa chặt.

Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao anh lại nhớ rõ mười một lần?”

Hạ Tàng Phong cho rằng cô quên lấy thứ gì, không ngờ Tạ Ngôn Chiêu quay lại chỉ để hỏi anh một câu: “Muốn lên ngồi một lát không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Ngôn Chiêu không nghĩ tới anh lại phải về, cô giữ chặt anh nói: “Không thể đợi đến ngày mai rồi đi sao? Em muốn anh ở lại với em.”

Hai chiếc vòng trong suốt tròng lên cổ tay thon thả mềm mại của cô, càng làm nổi bật đoạn cổ tay trắng ngần tinh tế kia.

Đường Tô cũng chỉ nhớ rõ một lần cuối cùng, Hạ Tàng Phong vì sao lại nhớ rõ toàn bộ những gì đã trải qua?

Tạ Ngôn Chiêu híp mắt cười rộ lên, nhưng vẫn còn làm bộ làm tịch mà nói: “Không có mà, cố ý cái gì chứ, em nghe không hiểu.”

“Cầu hôn.” Tầm mắt Hạ Tàng Phong từ cổ tay của cô chuyển lên mặt, “Chương Ti từng nói với chúng ta, sau này bà ấy muốn để lại đôi vòng tay này cho con dâu của bà.”

Kết thúc tiệc tối, Hạ Tàng Phong đưa Tạ Ngôn Chiêu về nhà, dọc đường đi, mắt anh nhìn vài lần chiếc vòng trên cổ tay cô.

Tạ Ngôn Chiêu im lặng nghĩ, chẳng lẽ là lỗi hệ thống sao?

Hai chân cô nhũn ra, có chút không đứng được, thân mình trượt xuống dưới. Khác với lần trước chính là, môi cô vừa muốn rời đi, đã bị đối phương đuổi sát dán lên lại, còn cạy mở môi cô, răng m*t lấy đầu lưỡi cô.

“Không phải không thích, là không quen. Anh hôn em, người em nhũn ra, không có sức lực.”

“Chắc là toàn bộ.” Hạ Tàng Phong đáp.

Anh nấu cho Tạ Ngôn Chiêu một chén trà gừng táo đỏ, nhìn cô uống xong, liền chuẩn bị trở về.

“Anh tắm rồi.” Hạ Tàng Phong nhấn mạnh: “Tắm vô cùng sạch sẽ.”

Tạ Ngôn Chiêu đi được hai bước, lại vòng trở về.

Tay Hạ Tàng Phong theo chân cô vuốt lên trên vỗ, chạm vào làn da mềm mại mịn màng, không nhịn được dùng thêm chút lực, lòng bàn tay lún sâu vào, suýt chút nữa làm anh mất khống chế.

Môi cô còn sưng, Hạ Tàng Phong không khỏi nắm mặt cô oán hận nói: “Tạ Ngôn Chiêu, em cố ý có phải không!”

“Tạ Ngôn Chiêu, em thật đúng là…”

Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy giọng anh khàn khàn.

Sau đó anh nghe thấy Tạ Ngôn Chiêu yếu ớt nói: “Chưa tắm.”

Tạ Ngôn Chiêu giơ tay nhẹ nhàng lắc lư hai cái, vòng ngọc chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng thanh thúy: “Như thế nào? Anh cũng muốn? Bây giờ là của em rồi!”

Trong tiếng hôn trầm đục, cô nghe thấy giọng đối phương khàn đặc hỏi cô: “Có thể không?”

“Mẹ anh nói như vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Ngôn Chiêu nhìn ra anh định nấu trà gừng táo đỏ cho mình, buồn cười.

Vào phòng, Tạ Ngôn Chiêu đứng yên vài giây, sau đó giơ tay bật đèn.

“Ừm.”

Hạ Tàng Phong khó hiểu, vừa mới nãy còn tốt, sao bây giờ lại không được.

Trong thang máy anh nhìn thấy lông mi Tạ Ngôn Chiêu khẽ rung động, hàm răng nhẹ nhàng c*n m** d***, khóe môi ửng đỏ ẩm ướt hơi trễ xuống, không tiếng động mà dụ hoặc, khiến cổ họng anh khô khốc, theo bản năng nuốt.

“Em chưa tắm, em muốn tắm.”

Tạ Ngôn Chiêu không biết câu “Muốn để lại cho con dâu” của anh là thật hay giả, dù sao cũng không quan trọng. “Cái đó mặc kệ, bà ấy nói cho em chính là của em, chúng ta chia tay cũng vẫn là của em.”

Bọn họ trò chuyện rất nhiều chuyện, về quan hệ gia đình phức tạp của Hạ Tàng Phong, về những gì anh phải trải qua thời thơ ấu. Tạ Ngôn Chiêu nghe đến đoạn chua xót, sẽ nâng mặt hôn anh.

Lời nói thẳng thắn quả thực trêu chọc thần kinh anh.

Hô hấp của Hạ Tàng Phong càng thêm thô nặng, đồng thời cánh tay ôm cô dần dần siết chặt, anh xoay người cô lại, mặt đối diện với mình.

Xe dừng ở dưới lầu nhà Tạ Ngôn Chiêu, Hạ Tàng Phong giúp cô mở cửa xe, sau đó như thường lệ, dựa vào đầu xe nhìn cô đi vào.

Tạ Ngôn Chiêu thấy hắn mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, không biết là làm cái gì, đi theo qua, nhìn thấy anh vào phòng bếp. Quen cửa quen nẻo tìm ra táo đỏ, gừng tươi và đường đỏ, sau đó bật bếp nấu nước.

Anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm rất lâu, đợi Tạ Ngôn Chiêu vừa ra, liền không kìm nén được mà ôm cô lên giường.

“Ừm! Anh không tin có thể về hỏi bà ấy.”

Anh có chút thất thần nói: “Mẹ anh có phải đã cầu hôn với em không?”

Tạ Ngôn Chiêu kiên trì, Hạ Tàng Phong khó mà nói cái gì, chỉ có thể để cô đi tắm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 102: Ngoại truyện 7