Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí
Nhân Thanh Thảo Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Hoa hồng (1)
Dù là vậy nhưng cô vẫn ghi nhớ kỹ số điện thoại đó, tuy không biết đối phương là ai.
Nhưng vì mọi người đều đang mệt mỏi, lúc này chỉ muốn ngủ nên hầu như không có ai trả lời hắn. Chỉ có Tạ Ngôn Chiêu thỉnh thoảng sẽ đáp lại hắn vài ba câu cho nên hắn đặc biệt nhiệt tình với cô.
【 Chỉ nói là cải tạo nghệ sĩ thôi mà, sao lại có cả tội phạm nữa vậy? 】
Hắn đã từng rất nổi tiếng, nhưng giờ thì không. Lịch sử đen tối của hắn còn ghê gớm hơn của Đường Tô rất nhiều, đánh nhau trong tình trạng say rượu, còn bị tạm giam mấy ngày. Đối tượng đánh nhau cũng là một nam ca sĩ, nghe nói là do đối phương đạo nhạc của hắn.
Trên máy bay, Tạ Ngôn Chiêu không gọi điện thoại, nhưng gửi tin nhắn cho Ograve.
Cô đã được phân cho phòng tốt nhất rồi nhưng cũng chỉ như là phòng bình thường của khách sạn trong nước, thậm chí còn không bằng.
Sau khi ăn xong thì đi nằm một lát, tinh thần liền thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn không hài lòng với điều kiện ở đây, nhưng cũng không thể chống lại cảm giác mệt mỏi của cơ thể. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thì mua hết thôi.” Tạ Ngôn Chiêu tuỳ ý nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này thật là không lễ phép!
【 Tôm nhừ cá thối ở chợ cũng không nhiều bằng chỗ mấy người. 】
Nếu là trước đây thì hắn sẽ không làm, người sống thì nên có tôn nghiêm, nhưng........Nay đã khác xưa, tôn nghiêm không thể giúp gì được cho hắn. Vì thế khi hắn đến sân bay, nhìn thấy các khách mời khác, liền từng bước từng bước lại gần chào hỏi, thái độ không thể nói là không thành kính.
Nghiêm Bạch ngả lưng ra ghế, trong lòng cười lạnh một tiếng: Ở sân bay thì không phản ứng lại với mình, giờ ra nước ngoài thì lại nói nhiều như vậy, người phụ nữ này nếu không phải đang khoe khoang trình độ tiếng Anh thì chính là sính ngoại! Tóm lại là không phải người tốt!
Khách sạn này đã là tốt nhất ở đây, nhưng mà điều kiện vẫn rất tệ.
Tân Sa giúp Tạ Ngôn Chiêu lấy hành lý, Tạ Ngôn Chiêu cho hắn tiền boa sẵn tiện hỏi hắn cho cô một tấm danh thiếp, hắn rất vui, hai mắt sáng lên, miệng cười lộ ra một hàm răng trắng.
Tài xế tên là Tân Sa, là người bản xứ, có thể nói tiếng Anh. Ở nước L, tiếng Anh được sử dụng rất phổ biến. Hầu hết mọi người đều có thể giao tiếp bằng tiếng Anh nên tổ tiết mục cũng không cần thuê người phiên dịch. Nhưng để đảm bảo an toàn nên họ đã thuê năm vệ sĩ.
Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng, giữa đường còn phải chuyển máy bay, mọi người trên chuyến bay, từ khách mời cho đến nhân viên công tác đều mệt nhoài, không ai có tâm trí nói chuyện thừa thãi.
Ograve gửi cho cô một dãy số điện thoại, nói không biết tình hình nước L hiện giờ ra sao, nếu gặp nguy hiểm thì có thể gọi số đó, sẽ có người đến cứu cô.
Căn phòng này hẳn là rất tệ đi.
Tần Y, cái tên cáo già xảo quyệt đó, vừa hạ cánh liền thu hộ chiếu của tất cả mọi người lại khiến cho bọn họ không thể chạy đi được.
Không có giường mà chỉ có một tấm thảm trải trên sàn, dùng những cái đệm đặt trực tiếp lên tấm thảm đó làm giường ngủ. Giữa những tấm đệm thì dùng rèm vải để ngăn cách, còn không bằng phòng bệnh bình thường trong bệnh viện.
Khi máy bay cất cánh, nhân lúc tiếp viên chưa thông báo tắt máy, Tạ Ngôn Chiêu đã nhận được hồi âm từ ông.
Vì thế hắn lại mang theo một vệ sĩ khác đi cùng, sau đó nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu đứng cách khách sạn không xa, đang bị một đứa trẻ chặn lại.
Hắn cho rằng cô chưa thấy qua việc đời nên chỉ nói chuyện bằng phán đoán, nhưng không ngờ rằng người phán đoán lại chính là mình.
Những vấn đề của Đường Tô chỉ liên quan đến đạo đức, nhưng vấn đề của Nghiêm Bạch lại liên quan đến pháp luật, so với hắn thì chuyện của Đường Tô chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng kể.
Ngoại hình của Tạ Ngôn Chiêu quá nổi bật, không chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp mà vừa nhìn vào cô là thấy rất có tiền, khí chất quý phái toát ra trên từng sợi tóc. Hắn không dám chắc nếu cứ để cô ra ngoài ở nơi đất khách quê người như vậy thì có an toàn hay không.
Bốn phía nước L được bao bọc bởi đồng bằng ven biển nên địa hình khá bằng phẳng, nhưng ở giữa lại là vùng núi cao. Hệ thống giao thông ở đây chưa phát triển, hơn nữa rừng ở đây lại lớn nên có rất nhiều động vật hoang dã, do đó mà xe buýt chạy khá chậm.
Sau đó cô còn nhìn thấy Âu Dương Lam và Lãnh Xu cùng nhau đi tìm Tần Y để thương lượng đổi phòng.
Tạ Ngôn Chiêu vào phòng, cuối cùng cô cũng hiểu hoàn cảnh gian khổ mà Tần Y nói là loại gian khổ gì.
Ấn tượng của Nghiêm Bạch về nhóm khách mời này biến thành: Một cái người đại diện không lễ phép, lại thêm một cái c·h·ó săn nghệ sĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
【 Nhưng mà có nhiều hoa như vậy nếu không cắm thì sẽ nhanh héo lắm. 】
Trước khi xuất phát Tạ Ngôn Chiêu đã tìm hiểu sơ qua, cô biết nước L mấy năm trước đã xảy ra chiến tranh, nhưng giờ đã hòa bình lại, nếu không thì chương trình cũng không đến quay ở đây.
“Vì cô có tiền nên cô cứ lãng phí thế sao?” Tần Y chất vấn.
Lúc đến sân bay, lần đầu tiên gặp mặt các khách mời khác nhưng quầng thâm của hắn phải dài đến tận cằm.
Các khách mời còn lại đều ở lầu 4, Tạ Ngôn Chiêu không biết lầu 4 trông như thế nào, nhưng khi Quan Thắng Thắng xuống lầu cô đã nhìn thấy cô ta khóc, còn khóc rất thương tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Ngôn Chiêu gặp một cô bé khoảng 11-12 tuổi, tóc rối bù như cỏ dại, trên mặt không rõ là do nắng hay dính bẩn, nhìn da dẻ không đều màu. Cô bé mặc quần áo không vừa người, trên chân đi đôi dép đã bị đứt quai.
Sau khi máy bay hạ cánh, tất cả mọi người lên xe buýt đi vào thành phố để đến khách sạn.
Quả nhiên, sau khi tổ tiết mục công bố khách mời mới, trên mạng bắt đầu mắng:
Khi đến khách sạn là vào lúc giữa trưa, may mà ở đây có đồ ăn ngon, các loại hải sản và trái cây tươi không thiếu.
Nhưng chậm một bước.
Chương 31: Hoa hồng (1)
May mà mình giành hạng nhất trong trò chơi bắn s·ú·n·g đó nếu không thì lần này người phải ngủ chung giường chính là mình—— (đọc tại Qidian-VP.com)
Quỷ mới biết bình thường cô toàn chậm rì rì mà lúc đưa tiền thì lại nhanh như vậy.
Những người khác đều khá tốt, thái độ rất bình thường. Đến khi chào hỏi cùng Tạ Ngôn Chiêu, Nghiêm Bạch phát hiện ra cô đang nghe điện thoại nên rất có lệ mà liếc nhìn mình một cái.
Tên là “Bạch” nhưng người thì không trắng chút nào. Mắt nhỏ, mũi và miệng không cân đối, tóc dài ngang vai, không thấy cổ, mái tóc kia giống như là một đám rễ cây xù xì c.ắm vào vai.
Đường Tô lắc đầu, nói: “Một lời khó nói hết, trên đó đến cả giường cũng không có.”
【 Tạ Ngôn Chiêu: Bớt quản bà đây lại, quản tốt bản thân mình đi. 】
Các khách mời khác đều trở về phòng ngủ, trừ Tạ Ngôn Chiêu. Cô đi tìm Tần Y đòi một vệ sĩ, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Sau khi cắm hoa xong, Tạ Ngôn Chiêu đặt ở đại sảnh của khách sạn cho mọi người chiêm ngưỡng. Ngày hôm sau, bình hoa đó đã bị tổ tiết mục mang đi làm đạo cụ.
Tạ Ngôn Chiêu cũng đã nghĩ tới việc hoa sẽ héo, cho nên vào lúc hoàng hôn lại đi dạo phố một lần nữa, lần này có Đường Tô đi cùng, giúp cô xách vài bình hoa.
Vậy mà nghệ sĩ của cô cũng không nhắc nhở cô, còn tung ta tung tăng đi theo sau giúp cô đẩy hành lý, xách túi xách.
Hắn nghĩ thầm: Cho dù mình có kém như thế nào cũng không thể kém hơn hai người kia được!
【 Tiền của chị ấy là dùng thực lực mà kiếm được, để chị ấy xài! 】
Theo như lời người đại diện của hắn, Nhạc Khang, nói thẳng ra là hắn cần phải hạ thấp bản thân để lấy lòng người khác.
Dọc đường đi hắn còn đóng vai trò hướng dẫn viên du lịch, phổ cập cho mọi người về thiên nhiên và thắng cảnh nơi đây. Khi bắt gặp trâu hoang dã hay công, hắn sẽ dừng lại chỉ cho mọi người xem.
Đường Tô và Hạ Tàng Phong ở lầu 3, là phòng đôi, cũng có phòng tắm riêng.
Tần Y lại nhìn về phía Tạ Ngôn Chiêu thì phát hiện ra trong tay cô có một bó hoa hồng màu đỏ tím. Không được bao bọc gì mà chỉ dùng một mảnh vải cột một cách đơn giản. Hắn đảo mắt nhìn thì thấy có tổng cộng năm bông.
Tạ Ngôn Chiêu thầm nghĩ: Bây giờ thì đúng là ngủ chung một giường.
Tần Y thấy Tạ Ngôn Chiêu chuẩn bị đưa tiền nên liền tiến lên cản cô.
Đổi sang tiền Hoa Quốc thì là một trăm.
Tạ Ngôn Chiêu liếc hắn một cái: “Tiền của tôi, anh quản tôi xài như thế nào làm gì.”
Tần Y muốn nói rằng hoa ở đây không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng do dự nên mãi đến cuối cùng cũng không nói ra, chỉ nói với cô: “Một người bán thì có thể mua, nhưng nếu có nhiều người đến bán thì cô sẽ làm gì?”
Trong giới giải trí đầy rẫy những soái ca mỹ nữ, hắn ta lại sở hữu vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt như vậy mà vẫn có thể tồn tại được thì cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn.
Cô nói với đối phương rằng mình sắp đi nước L, chờ cô từ nước L trở về thì sẽ ghé thăm ông.
Tân Sa nói rất nhiều, trông khoảng hai mươi tuổi, thân hình cao, tay chân cũng dài, nhưng khá gầy, có vẻ như bị thiếu dinh dưỡng. Vì sống ở nơi này bị gió biển thổi quanh năm, hơn nữa nắng ở đây rất gắt, nên làn da thô ráp và ngăm đen.
Tần Y đồng ý rồi nằm lên giường một chút, nhưng vì không yên tâm nên lại đứng dậy.
【 Nghiêm Bạch có khuynh hướng bạo lực! Mấy người chú ý bảo vệ những khách mời khác đi. 】
Ở các quốc gia mà kinh tế còn tương đối lạc hậu thường sẽ có trẻ con ra ngoài tiếp cận khách du lịch để xin tiền. Nếu cho tiền một đứa thì sẽ có rất nhiều đứa khác từ khắp nơi tới xin, nếu không cho thì chúng sẽ không chịu rời đi.
【 Rốt cuộc chương trình tìm đâu ra được những khách mời này vậy? Mau nói cho tôi biết một chút! 】
*
Khi quay về khách sạn, Tạ Ngôn Chiêu liền nhờ nhân viên phục vụ cắt tỉa hoa, bởi vì tiền boa cô cho rất hào phóng nên bọn họ rất vui lòng làm việc.
Sau hai tiếng ngồi xe, trước khi mọi người sắp tan thành từng mảnh thì cuối cùng cũng đến được khách sạn.
Nghiêm Bạch đọc được những lời mắng chửi hắn trên mạng, tức giận đến nỗi ba ngày không ngủ được.
*
Khi Tần Y chạy đến, Tạ Ngôn Chiêu đã đưa tiền cho cô bé, cô bé chớp mắt nhìn cô và nói “Cảm ơn” rồi chạy đi nhanh như bay.
Sau khi Cao Phùng Hạc rời khỏi 《 Hoa Lộ 》 thì có khách mời mới tham vào chương trình, một nam ca sĩ tên là Nghiêm Bạch.
“Bao nhiêu tiền?” Hắn hỏi.
Sau đó có rất nhiều trẻ con đến bán hoa cho Tạ Ngôn Chiêu, cứ tới một đứa thì Tạ Ngôn Chiêu lại mua một bó. Đến khi trở về khách sạn, trong ngực Tần Y và hai vệ sĩ đều ôm đầy hoa, thậm chí trong túi camera man cũng có sáu bông, một bên túi quần còn có ba bông.
Tạ Ngôn Chiêu biết Đường Tô đã đi lên lầu 4 nên liền hỏi cậu tình hình trên đó như thế nào.
Phòng nằm ở trên lầu hai, khoảng chừng mười lăm mét vuông, không có cửa sổ, đồ đạc cũ kỹ, nhưng cũng còn sạch sẽ, không có bụi bẩn gì. Có phòng tắm riêng, nhưng việc sử dụng nước nóng bị hạn chế về mặt thời gian, buổi sáng từ 5 giờ đến 9 giờ, buổi tối từ 6 giờ đến 10 giờ.
Hắn cho rằng cô đụng phải ăn xin.
Hắn là nửa đường gia nhập vào đội ngũ khách mời, trước đó bốn nghệ sĩ khác đã tích cóp được kha khá thiện cảm từ khán giả nên hắn phải vô cùng thận trọng trong lời nói và hành động của mình.
“Một trăm.” Tạ Ngôn Chiêu đáp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.